Editor: Trà Xanh
Thẩm Oanh ngồi trong xe ngựa, Thư Mặc ở bên ngoài đánh xe. Tâm trạng nàng rất phức tạp, không muốn gặp Tạ Vân Lãng, cũng không muốn ở trong phủ chờ Bùi Chương đến ở. Nàng nên tìm cớ tạm thời ra ngoài tránh mặt, cố gắng không tiếp xúc với Bùi Chương.
Đối phó với nam nhân này phải tốn quá nhiều nỗ lực.
Đi được một lúc, Thư Mặc nói từ bên ngoài: “Hình như có người đi theo chúng ta.”
Thẩm Oanh vén rèm cửa sổ xe, nhìn thoáng phía sau thấy Tương Tư cưỡi ngựa, thoải mái hào phóng đi theo sau bọn họ. Lần trước Bùi Duyên hỏi nàng về chuyện Tạ Vân Lãng, nàng cảm thấy kỳ quái, tựa như có người đã nói gì trước mặt hắn. Lần này thấy Tương Tư đi theo bọn họ, ngẫm lại chuyện lần trước có lẽ liên quan đến nàng. Cô nương này vẫn chưa từ bỏ tâm tư đối với Bùi Duyên, đang tìm mọi cách gây rắc rối.
Theo tính tình trước đây của Thẩm Oanh, ắt sẽ không so đo với một tiểu cô nương. Ngược lại, nàng chăm sóc chu đáo những phi tần còn nhỏ tuổi trong cung. Hiện tại tâm trạng của nàng hoàn toàn khác trước. Nàng không thích Tương Tư, càng không thích cô nương này vì Bùi Duyên mà thường xuyên quấy rối cuộc sống của nàng.
“Ngươi tìm cách cắt đuôi.” Thẩm Oanh nói với Thư Mặc, “Đi phía trước vài bước sẽ có một ngõ nhỏ, tổng cộng có ba chỗ rẽ. Ngươi quẹo vào, rồi rẽ ra chỗ thứ nhất, chờ ở trong góc, đợi nàng đi qua thì chúng ta quay lại đường cũ tiếp tục đi.”
Thư Mặc tuân lệnh, giơ roi đánh xe ngựa vào ngõ nhỏ bên cạnh.
Tương Tư biết mình bị phát hiện nhưng nàng không sợ. Nàng rất quen thuộc phố lớn ngõ nhỏ ở Đại Đồng, xe ngựa Thẩm Oanh có cánh cũng khó thoát. Nàng thấy xe ngựa quẹo vào ngõ nhỏ nên nhanh chóng đi theo, sau đó đi ra từ chỗ rẽ thứ nhất. Sau khi rẽ trái rẽ phải, xe ngựa mất dấu, nàng lập tức trợn tròn mắt.
Nàng đã đánh giá thấp nữ nhân gian xảo này. Cuối cùng chỉ có thể dùng cảm giác, chọn một đường tiếp tục đuổi theo.
Thư Mặc chờ nàng đi xa rồi đánh xe ra khỏi góc, quay trở lại con đường ban đầu. Hắn tò mò hỏi: “Phu nhân vừa đến Đại Đồng, sao có vẻ quen thuộc với đường phố ngõ hẻm ở đây?”
Thẩm Oanh sở dĩ quen thuộc thành phố Đại Đồng vì lần trước Bùi Duyên lấy bản đồ thành phố này về nhà nghiên cứu trùng tu. Khi hắn nói chuyện chính sự cũng không tránh mặt nàng. Nàng ở bên cạnh đọc sách hoặc chơi cờ nên mưa dầm thấm đất, hiện tại toàn bộ thành phố Đại Đồng in sâu trong đầu nàng.
“Trùng hợp thôi.” Thẩm Oanh nhẹ nhàng bâng quơ nói. Nếu nàng không đối phó được một tiểu cô nương, uổng công nàng đã sống hai đời. Hơn nữa nàng luôn cảm thấy Tương Tư không quan trọng, chỉ cần Kiều thúc nguyện ý, có thể cho Tương Tư tiếp tục ở lại Hầu phủ làm bạn với nàng. Nhưng qua hai sự kiện này, nàng không thể cứ tiếp tục bỏ qua.
Bọn họ mau chóng đến y quán nơi Tạ Vân Lãng đang nằm.
Thành phố đã dần hồi phục sau cơn động đất nhưng vẫn thiếu đại phu. Đại phu trong y quán thấy Tạ Vân Lãng không chịu hợp tác chữa trị vết thương, cũng không rãnh phí thời gian cho hắn, vì thế đã đi ra ngoài chữa trị cho người bệnh khác. Hai dược đồng thấy sư phụ không có ở đó nên chạy đến cửa sau ngủ, cho nên ngoại trừ Tạ Vân Lãng, trong y quán không có ai.
Tạ Vân Lãng nằm trên giường La Hán, trên đầu cột dây vải bố trắng, có vết máu rỉ ra, toàn bộ khuôn mặt tuấn tú tái nhợt. Sau cơn động đất ở Đại Đồng, hắn dốc hết sức lực, làm còn nhiều hơn tri phủ Đại Đồng, cả người ốm xuống nhiều.
Sau khi hắn biết tin Hoàng Thượng tới Đại Đồng đều đứng ngồi không yên. Nếu không phải do vết thương trên đầu làm hắn choáng váng không đi lại được, hắn nhất định sẽ tự mình đi gặp Thẩm Oanh.
Nàng ở trước mặt Hoàng Thượng quá nguy hiểm, sẽ bị bại lộ bất cứ lúc nào. Một khi thân phận bị bại lộ, không chỉ liên lụy vài người mà là toàn bộ quốc gia. Hắn dám cam đoan, Hoàng thượng và Tĩnh Viễn Hầu đều sẽ không buông tay.
“Tạ đại nhân.” Thẩm Oanh đi đến bên giường La Hán.
Tạ Vân Lãng mở mắt, muốn ngồi dậy, lại choáng váng ngã xuống giường. Lúc đó hắn bị quần chúng kích động phẫn nộ đánh không nhẹ, sém vỡ đầu chảy máu, hiện tại nên nghỉ ngơi nhiều.
Thẩm Oanh kéo ghế con ngồi xa hơn một chút rồi nói: “Không cần đứng dậy, cứ nói đi.”
Tạ Vân Lãng quay đầu nhìn phía sau nàng, Thẩm Oanh nói: “Gã sai vặt của ngài ở bên ngoài giúp chúng ta trông chừng, nơi này không có ai, có chuyện cứ việc nói thẳng.”
Tạ Vân Lãng tự nói: “Ta biết ngài sẽ không thừa nhận. Chuyện này thực sự khó tin, không phải ai cũng có thể chấp nhận, ta coi như ngài không phải Hoàng hậu nương nương. Hôm nay mạo muội thỉnh ngài lại đây, thật sự có chuyện quan trọng báo cho ngài. Ngài đã gặp Hoàng thượng chưa?”
Thẩm Oanh không muốn trả lời vấn đề này, cúi đầu nhìn dây buộc áo choàng.
Tạ Vân Lãng thấy nàng thờ ơ, cảm thấy buồn lòng. Hắn biết rằng dù trước đây hay hiện tại, hai người luôn cách xa như núi và biển. Hắn không có tư cách, cũng không có lập trường nói gì hoặc làm gì. Nhưng đã từng có cảm giác bất lực như bị kéo vào vực sâu, hắn không muốn phải trải qua lần nữa, cho nên phải giúp nàng bằng mọi cách.
“Nếu ngài thật sự phải dùng một thân phận mới và bắt đầu lại từ đầu, Tĩnh Viễn Hầu không phải là một lựa chọn tốt. Ngài hẳn nhớ rõ năm xưa phụ thân và huynh trưởng của Tĩnh Viễn Hầu bị kết tội chứ? Sự kiện đó liên quan đến một câu chuyện cũ của hoàng gia. Cho nên ngài ở bên cạnh Tĩnh Viễn Hầu sẽ dính đến chuyện xưa này, tiếp tục đối phó với Hoàng thượng.”
Thẩm Oanh thầm kinh ngạc Tạ Vân Lãng cũng biết việc này, nhưng không để lộ ra mặt.
Tạ Vân Lãng tiếp tục nói: “Tĩnh Viễn Hầu có một cô mẫu không cùng huyết thống với Bùi gia, nhưng được dưỡng ở Hầu phủ. Bà và tiên đế dan díu, bị tiên đế giam giữ riêng, sau đó mạo hiểm trốn chạy. Lão Hầu gia bí mật giấu bà, tiên đế phát hiện nên trừng trị ông và trưởng tử. Tĩnh Viễn Hầu muốn lật lại bản án cũ năm xưa, nhưng Hoàng thượng sẽ không cho phép. Chẳng lẽ ngài muốn cùng hắn gánh nguy hiểm?”
Tạ Vân Lãng nói đoạn này tương tự với đoạn Trần thị điều tra giúp Thẩm Oanh, không có gì khác biệt.
“Ta đã biết việc này. Hầu gia không có ý định tiếp tục điều tra.”
Tạ Vân Lãng sửng sốt, sau đó nói: “Bùi thị từng sinh một đứa con cho tiên đế, sợ là tiên đế cũng không biết. Bà sinh khó, trước lúc lâm chung giao một tín vật và hài tử cho phụ thân của Tĩnh Viễn Hầu.”
Trần thị không điều tra ra đoạn nội dung này.
“Đứa bé kia hiện tại ở đâu?” Thẩm Oanh hỏi.
Tạ Vân Lãng lắc đầu: “Không biết, lão Hầu gia đến chết cũng không nói ra chuyện hài tử. Trước khi ta đi nhậm chức, vì để ta đến gần Tĩnh Viễn Hầu, nhạc phụ nói điều này cho ta. Ta không hỏi ông biết được từ đâu.”
Thẩm Oanh lại gạn hỏi: “Cao đại nhân có nói gì về tín vật kia không?”
Hiện giờ, Tạ Vân Lãng muốn chiếm lòng tin của Thẩm Oanh nên không giấu giếm gì.
“Là một khối ngọc bội hình rồng. Nhạc phụ có đưa ta bức hình tín vật kia, muốn ta chuyển cho Tĩnh Viễn Hầu. Nhưng ta cảm thấy đó là chuyện quan trọng nên đã đốt nó trên đường đi. Nếu cần, ta có thể vẽ nó mà không có bất kỳ sai sót nào.”
Thẩm Oanh cúi đầu nhìn thoáng túi thơm trên eo, bên trong có ngọc bội gia truyền Bùi Duyên tạm thời đặt nơi nàng. Nàng bỗng nhiên đặt giả thuyết, nếu khối ngọc bội là của Bùi thị, lão Hầu gia chắc sẽ không giữ nguyên dạng giao cho Bùi Duyên, nhất định sẽ sửa đổi một chút để nó nhìn giống ngọc bội gia truyền của Bùi gia. Bùi gia vốn dĩ là người hoàng tộc, có khối ngọc bội hình rồng cũng không có gì lạ.
Nếu vậy, thân phận Bùi Duyên rất đáng ngờ.
Vương thị chắc chắn đã sinh một đứa con trai, nhưng ở trong nhà không bao lâu đã bị đưa về nông thôn. Kể từ đó Vương thị không gặp mặt đứa nhỏ này. Có thể Bùi thị và Vương thị sinh con cùng thời gian nên lão Hầu gia đã hoán đổi?
Trong đầu Thẩm Oanh rối như tơ vò, nàng và Tạ Vân Lãng tựa như vô tình khám phá một bí mật lớn. Nàng rất vất vả mới thoát được tranh đấu trong hoàng thất, vận mệnh dường như lại nhốt nàng vào lại. Nếu Bùi Duyên chính là đứa bé kia, hắn chính là con trai của tiên đế, là huynh đệ ruột của Bùi Chương. Bùi Chương sẽ không cho phép huynh đệ đại diện cho sự sỉ nhục của hoàng thất tồn tại, nhất định muốn loại bỏ hắn.
Bùi Duyên cũng sẽ không ngoan ngoãn ngồi chờ chết, đến lúc đó nhị hổ tranh đấu, khẳng định là một thảm họa đối với Đại Nghiệp.
May mắn thay, những điều này là suy đoán của nàng, chưa chắc là sự thật.
Tạ Vân Lãng thấy Thẩm Oanh không nói gì, nên hỏi: “Ngài biết chút gì về đứa bé kia phải không?”
Hắn làm quan nhiều năm, cảm giác rất nhạy bén.
Thẩm Oanh cần ngụy trang trước mặt Bùi Chương, nhưng rất thoải mái trước mặt Tạ Vân Lãng. Không hiểu sao, nàng cảm thấy Tạ Vân Lãng sẽ không hại nàng. Nhưng nàng không định nói cho Tạ Vân Lãng biết sự thật.
“Không, ngài coi như không biết việc này, hơn nữa ngài nhất định nói cho Cao đại nhân chôn trong lòng, vĩnh viễn đừng nhắc lại.” Thẩm Oanh nghiêm túc nói, “Chuyện này không chỉ liên quan đến tánh mạng người thân trong nhà, mà còn dính đến vận mệnh toàn bộ Đại Nghiệp.”
Tạ Vân Lãng gật đầu: “Ta hiểu. Ngài hẳn biết, trước đây Hoàng thượng lạnh nhạt với ngài vì bất đắc dĩ, không phải vô tình với ngài. Hơn nữa sau khi ngài chết, hắn hành động ngày càng vô lương tâm, không còn che dấu tình cảm đối với ngài. Ta không biết hắn biết bao nhiêu về chuyện năm đó giữa tiên đế và Bùi thị, nhưng hắn có khúc mắc với Hầu gia, sẽ không rời Đại Đồng ngay lập tức. Vậy các ngài sẽ có khả năng gặp mặt…”
“Chúng ta đã gặp.” Thẩm Oanh nhắm mắt nói, “Hơn nữa hắn chuẩn bị đến Hầu phủ ở.”
Tạ Vân Lãng giật mình, dùng khuỷu tay hơi chống người dậy: “Chẳng lẽ Hoàng thượng nhìn ra sơ hở gì?”
“Không có. Hắn ở Hầu phủ vì muốn giám thị Hầu gia.”
Tạ Vân Lãng thở phào nhẹ nhõm, lại nằm xuống giường: “Ta cảm thấy ngài nên đi ra ngoài tránh mặt. Hoàng thượng tinh ý và cẩn thận, nếu ngài tiếp xúc quá nhiều sẽ dễ dàng bị hắn nhìn ra sơ hở. Một khi hắn nổi lòng nghi ngờ, nhất định sẽ điều tra cặn kẽ. Đến lúc đó, kết quả sẽ giống lúc trước tiên đế phát hiện Bùi gia giấu nữ nhân mình thương. Thật ra, Hoàng thượng là người giống tiên đế nhất.”
Thẩm Oanh trầm mặc. Tạ Vân Lãng nói rất có lý, đây cũng là nguyên nhân nàng không muốn gặp Bùi Chương. Trong lòng nàng thất vọng và oán hận Bùi Chương, nhưng nàng hiểu, những năm tháng hai người cùng nhau trôi qua không dễ dàng bị xóa bỏ như vậy. Nàng cũng rõ, khi đó Bùi Chương vì một mâm sủi cảo mà muốn gặp một thϊếp thất như mình là vì sự nhớ nhung khó quên.
Không giống nàng đem theo tuyệt vọng và bi thương lìa đời, hắn luôn tỉnh táo nhận thức tình cảm của mình, chỉ khó xử khi cân nhắc giữa nàng và quyền lực. Trong tâm nàng chỉ còn dấu vết của quá khứ, đối với nam nhân này đã không còn ảo tưởng tình yêu. Nhưng Bùi Chương có thể không phải như thế.
Bởi vì mất rồi cho nên càng cố chấp với tình cảm.
“Ta phải về thương lượng với Hầu gia, đa tạ đại nhân nói cho ta chuyện này. Ngài hãy nghỉ ngơi thật tốt.” Thẩm Oanh đứng lên chuẩn bị rời đi.
Tạ Vân Lãng nhìn bóng dáng nàng nói: “Bất cứ lúc nào, nếu ngài cần giúp đỡ, xin hãy nói với ta. Ta chắc chắn dốc hết sức.”
Thẩm Oanh nghiêng đầu nhìn hắn, nhàn nhạt nói: “Tạ đại nhân không thiếu ta cái gì, không cần như thế. Ngài phải hiểu, chúng ta không thể quay lại.”
Nói xong, nàng bỏ đi mà không ngoái lại.