Nhu Phong

Chương 35

Còn có thể là ai nữa?

Hai tiếng “nương nương” chàng gọi bằng khẩu âm Trừng Châu nàng đã quá quen thuộc. Đấy là thanh điệu mềm mại, dịu êm, là ấm nồng tình tự, là ngàn vạn tơ vương, bảo nàng làm sao có thể dễ dàng dứt bỏ.

Nàng ngẩng đầu. Nhưng giả như ngày qua ngày chàng đều gọi nàng như thế, sợ rằng dẫu có phải đạp lên nghìn vạn bạch cốt trên khắp nhân gian, nàng cũng thà rằng nhắm mắt lao đầu, cam tâm tình nguyện.

Ngón tay Lý Nhu Phong vuốt bên má nàng, cả tay ướt đẫm. Gió đêm l*иg lộng thổi qua, trên tay nước mắt hóa thành phong sương, hơi lạnh chợt buốt từ đầu ngón tay vào tận đáy lòng. Tay chàng chững lại giữa không trung, khẽ gọi: “Nương nương”

“Đừng nói gì hết.”

Lý Nhu Phong khổ sở cười: “Nương nương, bây giờ tôi có nói gì thì ngài cũng chẳng tin, phải không?”

Chàng hỏi: “Mới hôm trước, tôi hứa chỉ cần ngài giúp đưa tin đến chỗ chú Phạm, thì từ đây sẽ theo ngài cả đời. Lần này, nếu lại xin ngài giúp tác động làm Dương Đăng để lộ vị trí Tiêu Yên, tôi sẽ thật lòng thật dạ nguyện ý bên ngài, chắc chắn ngài cảm thấy tôi là tiểu nhân lấy tình cảm làm mồi, được voi đòi tiên, thay đổi thất thường, đúng không?”

Bão Kê nương nương lạnh nhạt: “Chàng hứa theo ta suốt đời bao giờ? Sao ta chẳng nhớ được?”

Lý Nhu Phong ngẩn người, nàng nói thế là ý gì? Ánh kim từ quầng lửa chiếu vào mắt vẫn rực rỡ như cũ, thế mà người trong lòng lại mệt mỏi, suy sụp, tưởng chừng đã hạ quyết tâm sẽ tàn nhẫn vứt bỏ bản thân.

Nàng bỗng cựa mình, tỏ ý phải đi. Chàng vô thức giữ chặt vòng eo mảnh như bông lau buổi tàn thu ấy. Sầu lo trong lòng không biết khởi nguồn từ đâu, cũng đã mơ hồ chẳng phân rõ được rốt cuộc là vì khẩn cầu nàng giúp đỡ, hay chỉ thuần túy vì muốn giữ lại người trong ngực này.

Khuôn mặt lạnh băng của chàng dán sát vào tóc mai nàng, bỗng phát hiện đôi chút khác thường.

Chàng hỏi: “Nương nương, sao từ ngài lại có hơi thở của người cõi âm khác?”

Bão Kê nương nương không trả lời thẳng: “Lý Nhu Phong, nếu cứu Tiêu Yên mà chính chàng phải chết, thì chắc chắn chàng vẫn sẵn lòng, phải không?”

Lý Nhu Phong nhất thời sững sờ.

Thấy chàng lặng yên chẳng nói gì, khóe miệng nàng chầm chậm nhếch lên giễu cợt: “Con người của ta này, đến cùng vẫn là có mới nới cũ.” Dứt lời liền tránh khỏi chàng, bước thẳng vào phòng trong.

Mấy lời này của nàng cứ luẩn quẩn loanh quanh, chẳng mấy ăn nhập vào nhau. Quầng lửa kia cháy rực đấy mà như không còn sức sống. Những đốm lửa uể oải phiêu tán trong đêm, vàng óng ánh, khiến chàng nhớ đến loài bồ công anh, khi đã lên hạt, thì cũng bắt đầu tan tác theo gió trời.

Có mới nới cũ ư? Đêm nay, e rằng mọi lời nàng nói đều là dối lòng.

Lý Nhu Phong nghĩ, chàng làm sao lại chết được, chỉ cần có nàng ở bên, người cõi âm sẽ bất lão bất diệt bất tử. Tiêu Yên thì chàng phải cứu bằng mọi giá, mà mọi hứa hẹn với nàng, nhất định chàng cũng sẽ làm được.

Trong phòng, Trương Thúy Nga tháo trâm trên đầu xuống, xõa mái tóc đã vấn căng chặt ra, rồi lại gỡ khuyên tai và chuông đồng. Lý Nhu Phong nghe nàng vừa chải đầu vừa khe khẽ ngâm nga. Đấy là làn điệu xướng lên khi cô dâu xuất giá ở Trừng Châu, giọng hát lại pha tạp bắc nam, nửa này nửa nọ. Chàng phải gắng lắm mới nhận ra nàng đang hát:

“Chồng đầu là một con gà,

Chồng hai người sống, chồng ba quỷ xoàng.

Luân hồi lục đạo xênh xang,

Nhân duyên hội hợp muôn đàng phù vân.

Xuống địa ngục chịu khổ xác thân, gả thần tiên nếm sơn trân ăn hải vị…”

Giọng vỡ lào khào, khô khan, lạc điệu, câu từ quê mùa, tiết tấu hỗn loạn… Lý Nhu Phong lại không cười nổi.

Trương Thúy Nga đang cởi đồ chuẩn bị đi ngủ, khi chỉ.còn lại một lớp áo mỏng thì Lý Nhu Phong tiến vào. Nàng ngước lên nhìn qua rồi thôi, làm như chẳng thấy. Trong mắt chàng thì nàng nhiều nhất chỉ là một đống lửa không định hình. Nàng leo lên giường, tung chăn đắp hờ cho mình.

Song Lý Nhu Phong cũng lên theo, vén chăn cùng nằm vào.

Trên người chàng man mát, có hơi thở thanh sạch. Trương Thúy Nga chưa rõ vì sao chàng muốn đi ngủ. Mọi khi chàng vẫn ngại ban đêm quỷ hồn nhốn nháo nên chẳng ngủ bao giờ, toàn ngồi ở đầu giường đọc sách. Lạ là đêm nay chàng không cầm sách theo. Thi thoảng nàng bảo chàng nằm cùng thì chàng mới chui vô chăn, thường những lần đó nàng đều khoác thêm một lớp y phục.

Trương Thúy Nga đang do dự có nên xuống giường mặc thêm đồ không, thì cảm giác môi chàng áp tới. Ban đêm quỷ hồn quá ầm ĩ, hơi thở của nàng lại nhẹ, chàng thường xuyên chẳng thể xác định rõ vị trí của nàng, nên giờ đây mới phải với cả tay qua. Bàn tay trái chàng khẽ khàng đỡ lấy một bên má nàng, ngón cái cọ qua cằm nàng. Gương mặt chàng thoáng nghiêng, đầu tiên là hôn từ đỉnh môi, lan dần theo viền môi, se sẽ nhấp từng chút, rồi qua cả cánh môi, cuối cùng là hôn trọn bờ môi.

Cả đời này của Trương Thúy Nga, lần đầu tiên cảm thấy mình được nâng niu như trân bảo, chính là bây giờ đây. Nàng còn có thể làm gì được, nàng hiện giờ còn không thể thở nổi, ngay đến mở to mắt cũng khó khăn. Nơi đâu chàng chạm tới, chính là tất cả của nàng. Nàng không muốn lỡ mất bất kỳ xúc cảm nào, tựa như một người khát khô, mỗi một giọt nước đều là cam lộ.

Thời gian tháo nút buộc tưởng chừng dài tới vô tận. Trương Thúy Nga nhắm mắt, vừa như chịu cực hình, vừa như thực hiện một nghi thức trang nghiêm, nàng cơ hồ đã ngừng thở. Khi dây buộc nho nhỏ kia bung ra, chàng cắn vào góc cổ dưới cằm nàng, chàng nói, nương nương, đừng tìm người cõi âm khác, cũng đừng gả cho lang quân khác, tôi đây không được sao? Trương Thúy Nga lại chẳng phân rõ mình cóthật sự nghe được câu đấy không. Nàng nghĩ, nếu đúng là thật thì tốt quá. Nhưng chung quy nàng vẫn chẳng dám tin tưởng, nên nàng xem như chưa từng nghe thấy gì.

Tay chàng thật dịu dàng, se lạnh mà dịu dàng, như ánh trăng giữa muôn trùng biển khơi. Khi ánh trăng phủ lấy thân này, nàng cảm thấy mình đã hóa thành cá, thành một người cá chìm sâu dưới đáy đại dương. Thời khắc chàng tựa trên người nàng, nàng tự hỏi mình đang làm gì đây? Nàng mơ hồ nghe giọng của chính mình từ đêm hôm trước, nàng đã nói: Lý Nhu Phong, chàng cùng ta đi. Sau đó liền bị tạp âm gián đoạn, nàng chưa từng nhận được câu trả lời của chàng. Nhưng bây giờ chàng đang “cùng” nàng, đang đáp lại lời mời mà một đêm trước chàng đã bỏ qua.

Thế mà nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Điều nàng muốn không phải thế này, không đúng một chút nào. Khi chàng nhấc bên chân đang căng thẳng của nàng, một loại tủi nhục trộn lẫn đau đớn đột ngột bổ xuống. Nàng đột nhiên giật mình, đẩy chàng ra, hết sức chật vật lao xuống giường.

Nàng quơ vội vài món áo váy che thân mình, co ro bên góc tường. Nàng cảm giác giọng nói kia không còn là của mình. Cổ họng nàng bỏng rát, giống hệt vào thời điểm suýt nữa bị câm. Nàng nghe thấy thứ giọng rách tươm đấy nói:

“Lý Nhu Phong, ta chưa bao giờ gặp chàng. Chưa gặp chàng khi sống, chàng chết rồi cũng chưa từng gặp.”

Nàng hối hận khôn nguôi: “Đều là tự ta ảo tưởng, là sai lầm của chính ta.”

Ngón tay nàng run rẩy, rối loạn mà gấp gáp mặc lại y phục. Nàng cầm đèn soi tìm chuông đồng rơi dưới gầm ghế, rồi chạy chân trần ra ngoài.

Lý Nhu Phong nghe không rõ ý trong lời này của nàng, nhưng ngay chớp mắt ấy, chàng bỗng hiểu ra ban chiều nàng nói chàng chết đi là thế nào. Người cõi âm làm sao chết được? Chỉ khi dương bạt lìa đời, người cõi âm mới tiêu vong.

Chàng cố gắng đuổi theo bóng lửa nơi nàng. Chàng bây giờ là hoàn chỉnh, nhưng cõi lòng như đã bị khoét rỗng. Dưới ánh trăng kia, chàng có thể cảm nhận được nàng khốn đốn, nghi hoặc, và bất an. Chàng thuận theo nàng, nhưng mãi tới bây giờ vẫn chẳng biết đến tột cùng là nàng mong chờ điều gì. Chàng gọi: “Nương nương” Hai chân vẫn không ngừng đuổi theo quầng lửa đang lao nhanh về phía oan hồn tụ tập.

Trước khi Trương Thúy Nga bước một bước cuối cùng vào đấy, thì chớp mắt đã bị chàng giữ lại. Chàng cam đoan: “Ngài sẽ không chết, tôi tuyệt đối không để ngài phải chết.”

Dương bạt yên lặng nhìn chàng, rồi nói: “Ta là người thường, sớm muộn gì cũng phải chết. Mà chàng, vĩnh sinh bất diệt.”

Đúng khoảnh khắc chàng giật mình thất thần, dương bạt đã xông vào phòng.

Chàng nghe thấy quầng lửa mãnh liệt kia lên tiếng: “Dương tướng quân, hãy dẫn tôi đi xem thử nơi kẻ nọ chết đuối. Có lẽ tôi sẽ siêu độ được cho nó.”