Yêu Em Đến Chết

Chương 57: Một lần nữa 2+

Mộc Lăng ôm chặt lấy Gia Thụy thúc đẩy liên tục đến khi bắn ra anh cũng không chịu rút ra. Gia Thụy khó chịu cọ quậy, Mộc Lăng ưm một tiếng rồi hôn lên tai cậu, liê.m láp xung quanh rồi cắn nhẹ nó. Anh rút ra một nữa rồi xoay cậu nằm sấp xuống, anh rút ra chỉ còn phần đầu ở trong rồi lại đâ.m mạnh vào

“AH!!...ah..hah..”. Anh đẩy hông rất nhanh và mạnh làm cho cậu bắn ra dính hết xuống ga giường. Mộc Lăng vẫn đâ.m rút và anh hôn lên tấm lưng nhạy cảm của cậu. Kɧoáı ©ảʍ như tăng gấp đôi, cậu co giật người vì sướиɠ. Gia Thụy bị nằm sấp xuống giường nên mỗi lần anh ra vào thì duo.ng va.t cậu cọ xuống ga gường làm nó tê dại và đỏ lên. Bên trong co.n th!t của Mộc Lăng giật nảy liên tục vì sự ấm nóng và ướŧ áŧ do tin.h di.ch lúc nảy. Gia Thụy có thể cảm nhận được nó đã to hơn và cảm nhận được gân xanh tím đang giật như điên ở trong cậu, bụng Gia Thụy bắt đầu co rút rồi cậu lại bắn ra, lần này rất nhiều đến nổi ướt một mãng xung quanh

Mộc Lăng lại bế cậu lên cắn mú.t lấy ngực cậu, làm cậu sướиɠ đến khóc. Gia Thụy như mất sức mà ngã người xuống giường, anh liền lót cái gối dưới lưng cậu rồi lại đâ.m rút sâu vào trong, lần này anh đâ.m vào thì nó cộm lên một cục u ở bụng cậu

“Ah…..ahhhh…..hah….”

Mộc Lăng đưa đẩy làm giường run run kêu tiếng cót két, tay anh cầm lấy duo.ng va.t của cậu mà tuốt. Gia Thụy bị anh làm đến tê dại cả người xụi lơ. “Tê quá…ahh..”

Đang trên đỉnh điểm của sự sung sư.ớng thì...‘Baa’. Mộc Lăng đem co.n th!t rút ra ngoài, phía sau mất mác khiến Gia Thụy khó chịu cái lỗ nhỏ phía sau khép mở làm ti.nh di.ch trắng đυ.c trào ra

“Không làm nữa, đến giờ họp quan trọng rồi”

“Không muốn…muốn được cắm vào”. Cậu khó chịu rồi làm nũng với Mộc Lăng

“Thôi được rồi”. Mộc Lăng lấy trong tủ ra một cái dươn.g cụ to cứng rồi nhét vào trong cậu. Theo sự run vào đâ.m rút của dươn.g cụ làm cho Gia Thụy giật nảy. Mộc Lăng thay đồ xong thì lau người và thay đồ cho cậu. Anh bế cậu ra xe rồi chạy đi đến công ty. Khi Gia Thụy ngồi xuống thì vật đó đâ.m sâu vào trong nó còn run nữa chứ

Đến phòng họp Gia Thụy như ngồi không vững, hai đùi cậu cạ xát vào nhau, vật kia cứ run bên trong người cậu đến nổi cậu run rẩy cả người, suốt buổi họp cậu chỉ cúi đầu cắn răng để ngăn tiếng rê.n rĩ của mình

Chịu đựng hai mươi phút thì cuộc họp đã dừng, mọi người ra ngoài hết chỉ trừ anh và cậu ở lại. Mộc Lăng ôm cậu để lên bàn rồi kéo quần cậu xuống, anh cầm lấy cái dươ.ng va.t giả kia kéo ra rồi đâ.m vào

"Thật ướt mà, em đúng là càng ngày càng hư, càng ngày càng dam dang mà"

Theo độ run và sự ra vào liên tục đã làm Gia Thụy nức nở khóc, cậu nằm trên bàn hai chân nhấc lên để mặc cho Mộc Lăng làm càn "Hức...hư..ưm"

Mộc Lăng cầm duo.ng va.t giả đó cứ đẩy sâu và nhanh anh không ngừng nghĩ làm Gia Thụy nằm mà co giật. "Hứcc...". Lần này Gia Thụy không còn sức nữa, cậu bắn ra thì nằm co giật trên bàn như sắp ngất. Mộc Lăng dùng khăn giấy lao sạch người và mặc quần áo vào cho cậu. Anh ôm cậu trong tay rồi đi thẳng về phòng, Mộc Lăng hôn lên trán Gia Thụy lấy áo khoác lên người cậu rồi để cậu ngủ yên