Nghịch Thiên Ma Phi, Xin Đừng Hắc Hoá!

Chương 254: Dưới một người, trên vạn người

Ma Đô.

Toà tháp màu đen này chính là cấm địa nơi tạm thời giam giữ Thiên Ma năm năm trước. Kể từ đó về sau, cấm địa đã trở thành của riêng một mình Dung Mị, không ai dám đặt chân vào. Lý do không gì khác là để chuẩn bị cho những lần ma khí bạo phát như thế này.

Cửa lớn đã đóng chặt suốt ba ngày, đây là lần Dung Mị đi vào lâu nhất từ trước đến nay.

"Quân thượng vẫn chưa ra ngoài sao?"

Lôi liếc mắt, nhìn thấy người tới là Vũ.

"Vũ hộ pháp, sao ngươi lại đến đây?"

Ngày thường Ma Hoàng và Ma Quân đều vắng mặt, cơ hồ mọi sự vụ đều do Vũ xử lý, rất bận rộn, cũng chỉ có một mình Lôi ở ngoài tháp canh giữ.

Dáng vẻ của Vũ có hơi vội vã, bất đắc dĩ nói: "Các trưởng lão đã tập hợp đông đủ ở nghị sự đường, Ma Hoàng lại không có ở đây…."

Ta sắp chống trụ không nổi, Vũ cười khổ.

"Có điều, lần này quân thượng đi vào có phải hơi lâu một chút?"

"Đúng vậy. Nên ngươi phải tận lực, đừng để mấy lão già kia đánh hơi được." Lôi vẻ mặt nghiêm túc.

"Đánh hơi cái gì?" Cạch một tiếng, đại môn trầm nặng mở ra.

"!!!!"

- ---------------

Nghị sự đường.

Trừ chiếc ghế tối cao của Ma Hoàng còn trống, trong điện đã đứng đông đủ người. Lối đi ở chính giữa, phân chia đám đông ra thành hai điện hắc bạch.

"Ma Quân vì sao vẫn chưa đến?"

Không có Bạch Lăng, bạch điện đương nhiên lấy nhị trưởng lão là lớn nhất, cũng chỉ có hắn dám lên tiếng chất vấn Dung Mị.

"Dám để tất cả mọi người chờ, nàng tưởng rằng ma giới đã là vật trong tay mình rồi sao!"

Đại trưởng lão đứng ở phương đối lập, khinh khinh phiêu phiêu nói:

"Nhị trưởng lão nói nặng lời rồi. Quân thượng công vụ bận rộn, trễ một chút cũng có chết ai đâu?"

"Công vụ bận rộn? Ta thấy là bận rộn lo chuyện bao đồng mới đúng!"

"Bổn quân lo chuyện bao đồng?"

Nghe được tiếng trả lời, nhị trưởng lão giật mình, có loại cảm giác nói xấu sau lưng bị bắt tại trận.

Dung Mị tiến vào, phía sau là Lôi và Vũ, khí tràng toàn bộ khai hoả làm cho đại điện rộng lớn bỗng dưng hàn khí từng trận.

Cạch- Cạch- Cạch-

Tiếng bước chân không nhanh không chậm gây ra một loại cảm giác da đầu tê dại, bóng của Dung Mị kéo dài thật lớn trên mặt đất giống như muốn nuốt chửng lấy tất cả.

Không hiểu sao, cảm giác vị Ma Quân này so với ngày hôm trước càng thêm làm người hít thở không thông.

Đừng nói bọn họ, ngay cả Lôi ngày ngày đi theo bên cạnh Dung Mị cũng kinh ngạc, lúc nàng bước ra khỏi toà tháp, không khí dường như đều nhiễm một tầng sương mù màu đen!

Trong giây lát, hắn còn tưởng Dung Mị biến thành một người khác!

Cố tình, có vài người không nhận ra, hoặc là đã nhận ra nhưng vẫn muốn lao vào chỗ chết!

"Ma Quân! Nạp mạng đi!"

Vυ't! Vυ't!

Một đám bóng đen bay ra, hàn quang hiện lên, từ tám hướng nhắm thẳng về phía Dung Mị!

Thình lình xảy ra đột kích, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, còn có Lôi cùng Vũ vẻ mặt lo lắng, nhưng không một ai nhúc nhích!

Bởi vì, đây là lựa chọn của Dung Mị!

Bọn họ không bao giờ quên được, năm năm trước kia, thân hình mảnh mai đó đĩnh đạc mà tuyên bố!

Dung Mị giải phóng uy áp, thiên ma chi khí tức khắc nhấc lên một trận cuồng phong, thổi bay vài tên hắc y nhân lao tới.

"Agh!!"

Đám còn lại không hề từ bỏ, bởi vì hậu quả của thất bại, chờ đợi bọn họ chỉ có cái chết!

Mọi người dõi theo Dung Mị.

Nàng rõ ràng có thể an an ổn ổn làm tiểu công chúa của ma giới, được mọi người yêu thương bảo vệ, nhưng Dung Mị lại từ bỏ!

Nàng lựa chọn tự mình bắt đầu, từ vị trí thấp nhất một đường gϊếŧ đi lên!

Dung Mị không phải là tiểu công chúa, nhưng nàng là dưới một người, trên vạn người - Ma Quân!

"Tất cả những ai không phục, bổn quân tùy thời phụng bồi. Thắng, Ma Quân chi vị là của các ngươi! Thua, thì phải để mạng lại! Bởi vì bổn quân không lưu giữ kẻ bất trung!"

Đó là nguyên văn lời nói của Dung Mị, kiêu ngạo, khinh cuồng đến cực điểm!

"Aghh!!"

Phốc- Phốc- Phốc-!

Toàn bộ hắc y nhân nằm liệt trên đất.

Toàn bộ thất bại!

Nhưng không có ai mở miệng cầu xin tha mạng, bởi vì đây là luật chơi!

Thua, thì phải để mạng lại!

Cạch- Cạch- Cạch-

Dung Mị bước chân vững vàng, từ đầu đến cuối chưa từng trật khỏi đường đi, một mạch thẳng đến---

Chiếc ghế ở vị trí tối cao!

Phần phật--

Khoảnh khắc Dung Mị xoay người-

"Tham kiến Ma Quân điện hạ!"

"Quân thượng thiên tuế, thiên nhiên tuế---"

Tất cả mọi người cúi đầu triều bái. Bất kể ngươi có cam tâm hay là không, đều phải cúi! Bởi vì nàng xứng đáng!

"Bình thân!" Dung Mị nhàn nhạt nói.

Dung Mị lười nhác ngồi xuống ghế, nói thật, ngồi trên này vài lần nàng vẫn không quen.

Quá nhiều lễ tiết, phiền!

Thực ra so với bốn nước trên đại lục thì lễ nghi ở ma giới đã xem như đơn giản súc tích.

Đều là do lão cha tiện nghi của nàng, lập ra ma giới làm gì rồi chạy mất, còn lời lẽ lẫm liệt nói không có hắn thì nàng làm chủ, làm Dung Mị phải gánh một đống phiền phức.

Nếu lời trong lòng Dung Mị bị Vũ nghe thấy thì hắn khẳng định phải khóc thét!

Công vụ rõ ràng đều giao cho ta có được không? Còn trách ma hoàng, bản thân ngươi cũng phủi tay mượt mà không kém!

Dung Mị suy nghĩ, mọi người tất nhiên không biết.

"Chúc mừng quân thượng, thiên ma chi lực lại thăng tiến." Đại trưởng lão cười ha ha, hài lòng vuốt cằm.

Nhóm người vừa nãy đều có tu vi Nguyên Anh, Dung Mị mắt còn không chớp một cái đã giải quyết sạch sẽ, đại trưởng lão cảm nhận được, ma khí của nàng càng đậm đặc hơn trước một chút.

"Đa tạ đại trưởng lão khích lệ. Bổn quân nhờ bế quan mới được công lực thăng tiến, làm nhị trưởng lão chờ, thật là ngại quá."

"Khụ, không ngại, không ngại." Nhị trưởng lão vốn là muốn phàn nàn một chút, ai biết Dung Mị vừa xuất hiện đã có chuyện này, không thể bắt bẻ.

"Ban nãy nghe thấy, nhị trưởng lão nói bổn quân lo chuyện bao đồng?"

Dung Mị không phải người chấp nhặt, nhưng liên quan đến đảng Bạch điện, mỗi lần nàng đều phải chấn chỉnh lại một chút.

"Không biết, trưởng lão có thể chỉ giáo bổn quân bao đồng chỗ nào?"