Ầm ầm ầm---
Dạ Mặc Thần bị bức lùi ra sau ba bước mới dừng lại! Hắn chỉ cảm thấy thân thể một trận chấn động, quả nhiên, cách biệt thực lực vẫn là quá xa sao?
Ma Hoàng thu tay về, nhìn như nhẹ nhàng nhưng chỉ có hắn chính mình biết, ma khí trên tay thế nhưng tiêu hao hơn phân nửa!
Được lắm! Thật là có ý tứ!
Đông Nguyệt Quốc lại có một nhân vật thế này, xem ra lời tiên tri đó....
Hai người đồng dạng đều là cường giả chi vương, ôm tâm tư khác nhau nhìn đối phương.
Bỗng dưng, l*иg ngực của Dạ Mặc Thần co thắt càng thêm kịch liệt! Phản ứng đầu tiên của hắn chính là quay đầu nhìn phía Bắc.
Mị Nhi nha đầu!
Trên không trung có một vùng mây đen, ma khí trầm trọng, rõ ràng là do nhân tạo! Hơi thở ma khí này quá nồng đậm, chẳng lẽ nàng gặp phải ma tu cao cấp?
Đáng chết!
Dạ Mặc Thần bất chấp xông lên, vọt qua người Ma Hoàng, nhưng kỳ lạ là Ma Hoàng cũng không cố ý làm khó hắn.
Bởi vì bản thân Ma Hoàng cũng dời đi tầm mắt, phá lệ nhìn chằm chằm phương Bắc!
Khí tức này!?
Đây tuyệt đối không phải ma khí bình thường! Có lẽ nào.... Không! Không thể nôn nóng, chuyện này nhất định phải xác minh kỹ lưỡng.
Ma Hoàng vung tay lên, lập tức có hai hắc y nhân vô thanh vô tức xuất hiện phía sau.
"Ma Hoàng đại nhân có gì phân phó?"
"Đi, điều tra ma khí ở đó là do ai tạo ra?" Chính vì đang đeo mặt nạ, nên không thể nhìn thấy rốt cuộc hắn có biểu cảm như thế nào, chỉ biết một cái chớp mắt sau hắn đã biến mất tại chỗ.
Lúc Dạ Mặc Thần đuổi tới ngõ hẻm, ngoài thi thể của mười người áo đen và vết máu loang đổ, không hề nhìn thấy ai khác, cũng không có thân ảnh của nhân nhi kia.
Trong lòng giống như bị nắm lên, khó chịu vô cùng, vẫn luôn cường thế không ai bì nổi như Minh Vương điện hạ, lần đầu cảm giác được cái gì là sợ hãi.
Nghĩ đến giờ phút này nhìn không thấy nàng, tìm không được nàng, tưởng tượng đến sau này có lẽ không bao giờ nhìn thấy nàng, Dạ Mặc Thần cảm thấy chính mình sắp điên mất!
Thậm chí cảm thấy, nếu nàng có mệnh hệ gì, hắn nhất định khiến cả thiên hạ chôn cùng nàng!
"Vương gia!" Dạ Nhất nhìn thấy hơi thở cuồng bạo bao quanh Dạ Mặc Thần, kinh hô, "Vương gia, xin hãy bình tĩnh lại, không phải ngài đã đeo Truy Tâm Kết cho Mị cô nương rồi sao? Nếu nàng xảy ra chuyện, ngươi chắc chắn sẽ có cảm ứng mới phải."
Truy Tâm kết, là tên gọi của chiếc vòng tay lục lạc kia.
Dạ Mặc Thần bừng tỉnh, đúng, Truy Tâm Kết! Thông qua nó nhất định sẽ tìm được nàng! Chỉ là.... Nếu thật sự có tác dụng, không lẽ chính mình....
Dạ Nhất thấy hắn do dự bèn nói:"Vương gia, ngươi lo lắng cái gì, dù sao ngươi thích Mị cô nương như vậy, Truy Tâm Kết nhất định có tác dụng!"
Dạ Mặc Thần tức khắc dừng lại động tác, một cái ánh mắt lạnh lẽo liếc qua Dạ Nhất: "Ta nói thích nàng lúc nào?"
Dạ Nhất nội tâm đã sắp hỏng mất, rõ ràng lo lắng cho cô nương người ta như vậy mà còn chối!? Nhịn nhiều như vậy, hôm nay không thể nhịn nữa!
"Vương gia! Ngươi đường đường Minh Vương, không gì không làm được, vì sao chỉ mỗi chuyện tình cảm là cứ bà bà mụ mụ vậy? Thích người ta thì thừa nhận đi, ngươi hành chúng ta thật khổ ngươi biết không!"
Nghĩ đến những chuyện trước đây, thanh niên Dạ Nhất quả thật là nhiệt huyết dâng trào, liên tiếp không sợ chết phun tào một tràng.
Dạ Mặc Thần trực tiếp sững người:"...."
Nhiều năm như vậy, Dạ Nhất luôn trung thành, cung cung kính kính đi theo mình, mặc kệ hắn làm cái gì cũng đều vô điều kiện tuân theo, nhưng là hiện tại.... Ai nói cho hắn, đây là cái tình huống gì?
Dạ Nhất giống như ăn phải thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cái gì cũng không sợ, thế nhưng còn hướng về phía Dạ Mặc Thần cười lạnh một tiếng.
Cười, lạnh!
Dạ Mặc Thần:"...."
Dạ Nhất:"Không phục thì ngươi cứ thử xem. Bình thường, lục lạc chỉ phát ra tiếng khi ở gần, nếu ngươi có thể cảm nhận được vị trí của Mị cô nương từ xa, vậy chính là vương gia đã thích nàng! Đây là hiệu quả đặc thù của Truy Tâm Kết, không thể chối bỏ!"
"Hơn nữa hiện tại muốn tìm Mị cô nương chỉ có cách đó là nhanh nhất, nếu vương gia không muốn thử nghiệm, vậy liền bỏ đi thôi!"
"...." Dạ Mặc Thần để ray lên vị trí trái tim ở ngực trái, ánh mắt sâu thẳm không biết đang nghĩ gì.
----------------------------------
Ở một sân viện nhỏ.
Bạch y nữ tử phản quang mà đứng, bóng dáng lãnh ngạo như tuyết, khí chất phân trần xuất tục. Vạn vật xung quanh nàng, cũng phá lệ yên tĩnh, dường như không muốn phá hủy một khung cảnh yên tĩnh duy mỹ như vậy.
Kẽo kẹt---
Cửa phòng từ phía sau mở ra, bạch y nữ tử lập tức quay người lại, giọng nói thánh thót có chút hoảng loạn.
"Thế nào rồi?"
Lão đại phu ứng lời:"Liên Tuyền cô nương, người này mất máu quá nhiều, ngoại thương vô số, có những vết thương sâu vô cùng nghiêm trọng! Chỉ tiếc ta y thuật không tinh, chỉ đành tận lực, không dám chắc chắn. "
Liên Tuyền nắm chặt tay áo, "Đại phu cứ làm hết sức là được, nhất định phải cứu được hắn!"
Trời mới biết, lúc nàng vô tình đi ngang nhìn thấy Ly công tử một thân đầy máu nằm trên mặt đất, hô hấp của nàng đều sắp ngừng lại. Nếu đến trễ một chút, sợ rằng hắn sẽ vì mất máu mà.... Nghĩ đến đây, Liên Tuyền không thể tưởng tượng được.
Lão đại phu vuốt râu:"Nếu đã vậy, vậy mời cô nương đến giúp ta xử lý băng bó vết thương của người này, dù sao nam nữ khác biệt, lão phu cũng không tiện."
"Ngươi nói cái gì!??"