Thâm Uyên Chi Liêm

Chương 117: Phiên Ngoại 1

Mộc Linh Hạo biết đây là mộng, hắn biết gian phòng này, đây là phòng của Cảnh. Nghe tiếng nước từ phòng tắm truyền ra, hắn biết nơi đó có một cụ thân thể mỹ lệ thế nào đứng dưới nước, hắn biết hắn nên lui ra, thế nhưng quản không được chân cùng tay mình, đẩy ra cánh cửa cấm kỵ, thấy thân thể không ngừng mê hoặc hắn.

Bọt nước chiết xạ quang mang, mái tóc đen nhuận thấp, đôi ngươi đen ánh thuỷ quang, thấy hắn tiến đến không tránh không né, đôi môi hơi mở, bọt nước theo đó chảy xuống, hắn không tự chủ hướng Cảnh tới gần, hắn biết Cảnh sẽ đề phòng tránh đi, thế nhưng hắn không cho Cảnh cơ hội.

Vươn tay cố sức đem người nọ kéo vào lòng mình, một tay giơ lên cằm Cảnh, cố sức hôn. Thấy người trong lòng kinh ngạc trợn to mắt, hắn không lưu ý, lực chú ý của hắn toàn bộ đặt trên đôi môi. Hàm trụ đôi môi thiển bạc nhưng mềm mại, phẩm thưởng tư vị của nó, muốn thâm nhập, hàm răng nhưng vững vàng đóng chặt ngăn chặn kẻ xâm lược, người trong lòng chống cự, thế nhưng thân thể mảnh khảnh có thể nào phản kháng hắn, bị hắn lần thứ hai cố sức kéo, ôm chặt, tay nắm cằm dụng lực, khiến hàm răng mở ra, đem chiếc lưỡi thâm nhập khoang miệng ấm áp, chiếc lưỡi muốn chống lại vừa lúc bị hắn nắm, quấn, nước bọt theo khe hở chảy, chống cự của người trong lòng dần yếu bớt, bởi thiếu dưỡng khí mà suy yếu. Buông lỏng đôi môi, nhìn gương mặt người trong lòng do thiếu dưỡng khí mà ửng hồng, thuỷ khí nhiễm đôi ngươi đen, đôi môi sưng đỏ cấp tốc hít thở, vô lực tựa trên tay hắn.

Đem người vô lực trong lòng ôm lấy, đi ra phòng tắm, đặt trên giường, nhanh chóng cởϊ áσ, áp lên người Cảnh. Lần thứ hai hàm trụ đôi môi sưng đỏ, thâm nhập triền miên. Cảm giác người dưới thân bắt đầu chống cự, nắm lấy đôi tay, mảnh khảnh đến chỉ cần dùng một tay là có thể giữ, cố định trên đỉnh đầu, ngay ở lần thứ hai muốn hít thở không thông buông tha, sau đó hôn xuống chiếc cổ, trên chiếc cổ trắng nõn, tại vị trí hầu kết lưu luyến, gặm cắn, lưu lại ấn ký đỏ tươi, trên xương quai xanh tinh xảo liếʍ hôn, không nhìn thanh âm nói không cần yếu ớt của Cảnh.

Môi chậm rãi trượt, lưu một xuyến hồng ngân, rốt cuộc đến ngực, hồng anh bị bọt nước đả kích đứng thẳng trước mặt, tham lam hàm trụ một bên, dùng răng đùa giỡn, một bên khác được bàn tay rảnh rỗi nhẹ nhàng vuốt ve, chơi đùa, khiến người dưới thân không khỏi phát sinh tiếng kinh hô, khủng hoảng kêu dừng tay, đáng tiếc hắn sẽ không để ý, thật vất vả buông ra một viên hồng anh hàm trong miệng, nhìn nó được hắn tư nhuận, dưới quang trạch vi quang dụ nhân, no đủ đứng thẳng, nhìn một viên hồng anh khác bị chơi đùa, đối lập một chút, không hài lòng đem viên đó hàm trụ.

Tay không rảnh rỗi, trên thân thể mỹ lệ di chuyển, khiến người dưới thân nhịn không được run rẩy, thanh âm theo đó mà run, yếu ớt khiến người thương tiếc, đáng tiếc hắn không muốn buông tha. Thả ra viên hồng anh no đủ bị chà đạp, đôi môi dời xuống, trên tiểu phúc bằng phẳng lưu lại thấp ngân, giương mắt, nhìn người bị đặt dưới thân, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đóng chặt, trên lông mi hỗn loạn thuỷ quang, là lệ, hai tay bị khốn trụ, thân thể khẽ run, Mộc Linh Hạo hô hấp nặng thêm, tiếp tục chôn đầu, trên cụ thân thể chế tạo vết tích chuyên chúc, tay vươn đến bắp đùi, xúc cảm trắng mịn khiến Mộc Linh Hạo luyến tiếc ly khai, buông bàn tay vây khốn hai tay Cảnh, giơ lên hai chân, khốn giữa hai chân, bên sườn đùi đồng thời lưu lại ứ ngân.

Rốt cuộc đến chỗ yếu hại, nằm giữa hắc sắc tùng lâm, đối kɧıêυ ҡɧí©ɧ của hắn không chút phản ứng, Mộc Linh Hạo nhíu. Lần thứ hai hôn lấy lời cự tuyệt ra miệng của Cảnh, một tay vuốt ve bắp đùi, một tay hướng đến chỗ yếu hại, mềm nhẹ thưởng thức, căn bộ, tiểu cầu đều không tha, bản năng nam tính đáng thương căn bản chịu không nổi trêu đùa như vậy, run rẩy hơi chút phản ứng, thoả mãn xúc cảm cùng phản ứng trong tay, Mộc Linh Hạo buông tha đôi môi Cảnh, nhìn chăm chú nơi có phản ứng. Tựa như mê muội, Mộc Linh Hạo ngậm lấy nó, người dưới thân hai tay đặt trên vai hắn khước từ, thế nhưng lực lượng là như vậy yếu ớt. Hồi tưởng những nữ nhân đối hắn làm vậy, đều là nam tính hắn biết rõ nơi nào có thể được càng nhiều kɧoáı ©ảʍ, hoặc có lẽ sơ kinh tình sự, ý nghĩ như vậy khiến Mộc Linh Hạo thật cao hứng, người dưới thân rất nhanh đem dịch thể nóng hổi bắn trong miệng. Không nuốt dịch thể, mà dính trên tay, hướng chỗ càng tư mật tiến phát.

Đem hai chân Cảnh gác trên vai, để hoa nhị mê người bày ra, ngón tay nhẹ vẽ mỗi một nếp uống, đưa tới chủ nhân run rẩy, trong chiếc miệng suy yếu chính là lời cự tuyệt thấp giọng nỉ non, thế nhưng người nghe không chút để ý, bản năng của hắn không ngừng kêu gào giữ lấy, công chiếm đoá hoa mê người. Cố nén trụ, hắn biết mạnh mẽ tiến nhập sẽ xúc phạm người dưới thân, đem một ngón tay còn dính dịch thể tham nhập, nội bích hoả nhiệt vững vàng giảo trụ ngón tay.

Mộc Linh Hạo mày nhăn lại, chặt như vậy, nếu không hảo hảo mở rộng sẽ thụ thương, hít sâu một hơi, Mộc Linh Hạo bên trong nội bích chậm rãi động, người dưới thân không khỏi kêu hắn lui ra, đến lúc này hắn thế nào có thể, từng chút mở rộng, ngón tay gia tăng, thời điểm ba ngón tay thuận lợi ra vào, Mộc Linh Hạo rốt cuộc nhịn không được, cởϊ qυầи mình, căn nguyên tội ác che kín gân xanh, dữ tợn đứng thẳng, để tại lối nhập khẩu nụ hoa, chậm rãi đẩy vào, dữ tợn cực đại gian nan tiến nhập, rõ ràng đã mở rộng, vì sao vẫn chặt như vậy, thế nhưng không cách nào bỏ dở giữa chừng, bộ vị đã tiến nhập thưởng được ngon ngọt, như vậy nhu nhuyễn hoả nhiệt, khiến người luyến tiếc ly khai. Cúi người đem đôi môi mấy lần chà đạp lần thứ hai hàm nhập, đem tiếng hô thống khổ sắp xuất khẩu ngăn chặn, một cái cố sức, thịt nhận đâm vào cơ thể Cảnh.

Lệ bên khoé mắt Cảnh chảy xuống, nơi không cho phép tiến nhập bị người mạnh mẽ, đau. Biết Cảnh đau, Mộc Linh Hạo lấy tay an ủi căn bộ, muốn để Cảnh thưởng đến kɧoáı ©ảʍ. Nội bích bắt đầu thích ứng tồn tại thô đại, du͙© vọиɠ cũng chậm rãi ngẩng đầu, cảm giác được Cảnh thích ứng, Mộc Linh Hạo giữa hai chân Cảnh bắt đầu luật động. Mỗi một lần đều chậm rãi rời khỏi, lưu luyến không muốn ly khai, một một lần đều cố sức tiến nhập, công thành đoạt đất. Động tác càng lúc càng nhanh, người dưới thân cảm thụ là gì Mộc Linh Hạo đã vô pháp bận tâm, hắn hiện chỉ điên cuồng luật động, bên trong thân thể là như vậy mỹ hảo, chăm chú bao lấy hắn, cực chí kɧoáı ©ảʍ ùn ùn tràn đến, hắn căn bản ngừng không được, thầm nghĩ muốn càng nhiều, muốn càng sâu, rốt cuộc dịch thể nóng hổi bắn bên trong nội bích.

Mộc Linh Hạo mở mắt, ngồi dậy, cảm giác hạ thân niêm thấp, Mộc Linh Hạo che trán. Lại là giấc mộng này, hắn mỗi ngày đều làm giấc mộng như vậy, có lúc là giấc mộng Cảnh thuận theo, có lúc là giấc mộng hắn ép buộc Cảnh, trong phòng tắm, trên giường, hung hăng xâm phạm, xỏ xuyên qua Cảnh, mỗi một lần trong mộng đều khiến hắn trầm mê không thôi, thế nhưng tỉnh lại hắn chỉ có ảo não, vì sao là Cảnh, y là nam, hơn nữa là con trai của hắn, ai lại đối con trai mình có du͙© vọиɠ như vậy. Không, không thể nghĩ, hôm nay là trận chung kết, hy vọng đối thủ có thể khiến hắn triệt để quên mất sự hoang đường trong giấc mộng.