Thâm Uyên Chi Liêm

Chương 109: Nghiêm phạt

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, lực lượng ba động bị đám người Mộc Linh Hạo cảm giác, rất nhanh, Vô Xá tốc độ thực sự cấp tốc, cách thời điểm Mộc Linh Hạo thụ thương chỉ có nửa ngày, trong vũ trụ rộng lớn như vậy đã tìm được bọn họ, bọn họ còn nghĩ cần vài ngày, chuẩn bị một số đầu mối, để người của Vô Xá tin tưởng bọn họ gặp nguy hiểm, xem ra những thứ này không thể an bài.

Bốn người buông tha thành kiến, chủ yếu là thành kiến của Mộc Linh Hạo đối ba người khác, nếu sự tình đã tiến hành đến tình trạng này, dù là trăm ngàn chỗ hở, cũng chỉ có thể tiếp tục, liên thủ thiết lập một cường lực kết giới, chế tạo giả tượng bọn họ bị tù khốn.

Không qua bao nhiêu thời gian, người của Vô Xá tới bên ngoài kết giới, nhìn đám người bị nhốt, bốn người đồng loạt ra tay hủy diệt kết giới, kết giới nghiền nát.

Bốn người vừa định mở miệng, đã thấy Vô Xá phân tán bốn góc, thiết lập một kết giới càng mạnh, đem bọn họ khốn lại. Bốn người một chút liền minh bạch, Vô Xá biết bọn họ căn bản không gặp nguy hiểm. Nguy rồi, nhìn Vô Xá thiết hạ kết giới lập tức rời đi, bốn người vội vã phá tan kết giới, về phần thất bại khắc khẩu, hiện tại là thời gian làm loại sự tình này sao? Sau khi kết giới phá tan, bốn người đi theo đối tinh của mình trở lại thế giới, về phần có hạ tràng gì, ai, ai biết.



Trên Ai Đức Gia hào

Cảnh ngồi trên ghế, uống ẩm phẩm người hầu đặc chế, trong hạ viên dương quang ấm áp, lá sen toả hương, một hồ sóng xanh, ngồi ở lương đình, hưởng thụ một chút cảm giác mát lạnh, thực sự thích ý. Thế nhưng Mộc Linh Hạo không có nửa điểm thích ý, chột dạ nhìn chằm chằm Cảnh, dương quang ấm áp căn bản ấm áp không được tâm hắn, trong lòng run rẩy, tất cả thiết tưởng không tốt ùa lên, chết tiệt, hắn thế nào đồng ý kế hoạch kia, cái gì thất bại còn có thể làm đồng bạn, không có gì quan trọng, vạn nhất, vạn nhất, Cảnh Nhi triệt để buông tha hắn làm sao bây giờ? Không, không được, tuyệt đối không được, dạng nghiêm phạt gì hắn đều tiếp thu, chỉ có điểm này không được.

“Phụ thân.” Cảnh nhàn nhạt lên tiếng.

“Có.” Mộc Linh Hạo bật người ngồi nghiêm chỉnh, tỉ mỉ nghe Cảnh nói.

“Ngươi nói ngươi yêu ta.” Cảnh kế nói.

“Phải, Cảnh Nhi, ta yêu ngươi.” Mộc Linh Hạo nghiêm túc trả lời, không một tia chần chờ.

“Ngươi nói ngươi sẽ không để ta bị một điểm thương tổn.” Cảnh tiếp tục nói.

“Phải, ta đã nói.” Mộc Linh Hạo sẽ không phủ nhận, hắn muốn giữ gìn Cảnh Nhi, bảo vệ Cảnh Nhi, sủng ái Cảnh Nhi, để Cảnh Nhi hạnh phúc.

“Như vậy tình nguyện để ta đã bị phản phệ, cũng muốn biết địa vị của ngươi trong lòng ta sao?” Cảnh lạnh lùng nói. Trong chuyện này, đây là lệch lạc lớn nhất của Mộc Linh Hạo, nếu như vô ý, tình hữu khả nguyên, nhưng nếu như cố ý, đồng bạn Vô Xá, kiến nghị hai phương án, nếu như vô ý, phản phệ chuyện này có thể không truy cứu, nhưng nếu như cố ý, như vậy buông tha hắn, vô pháp đem bọn họ đặt ở vị trí thứ nhất, vậy không cần.

“Không phải,” Mộc Linh Hạo cuống quít muốn nắm lấy tay Cảnh, lại bị Cảnh né tránh.

Cảnh nhìn Mộc Linh Hạo chờ hắn trả lời.

Mộc Linh Hạo bất đắc dĩ thu hồi tay mình, cười khổ nói: “Ta yêu ngươi, Cảnh Nhi, ta thực sự rất muốn biết ta trong lòng của ngươi là gì, đồng bạn? Đây không phải ta muốn, ta muốn ngươi yêu ta. Thế nhưng Cảnh Nhi, chuyện gì ta đều có nắm chắc, chỉ có ngươi ngoại lệ, ta nắm giữ không được lòng ngươi, ngươi rất lãnh đạm, ngoại trừ đồng bạn ngươi cái gì cũng không để trong lòng, nhiều năm như vậy, ngươi chỉ là thừa nhận, hơn nữa là đối đồng bạn thừa nhận, vậy ta còn muốn bao lâu mới có thể khiến ngươi yêu ta. Ta có kiên trì, ta có thể chờ, ta sẽ dùng tình yêu của ta khiến ngươi hiểu yêu, ta cho ta có thể, thế nhưng đề nghị của Quân Hành Tuyệt khiến ta tâm động, ta mới biết, nguyên lai ta là như vậy bức thiết muốn biết, ta đối ngươi mà nói tột cùng là cái gì?”

Thì ra là thế, cho nên mới có trò cười trăm ngàn chỗ hở như vậy, không ngoài Khiêm sở liệu, đầu sỏ gây nên quả nhiên là Quân Hành Tuyệt, bất quá không sao, Quân Hành Tuyệt có Khiêm giải quyết, hiện tại y phải đối mặt chính là Mộc Linh Hạo, y muốn xác nhận chỉ có một việc.

“Chuyện này trọng yếu như vậy, không tiếc để ta đã bị pháp tắc phản phệ, nếu như trong chiến đấu, tình huống như vậy đủ để trí mạng, ngươi thực sự nắm chắc ta không việc gì, hay là nói ngươi căn bản không quan tâm, chỉ cần biết địa vị của ngươi trong lòng ta là được?” Cảnh bén nhọn nói.

“Ta không có, Cảnh Nhi, tin tưởng ta, khi bọn họ đưa ra phương pháp khiến ta thụ thương để ngươi phản phệ thông tri các ngươi, ta phản đối, thế nhưng, mấy người bọn họ rất đê tiện, thừa dịp ta không chú ý đánh lén ta.” Mộc Linh Hạo vội vàng giải thích, hắn biết chuyện này không giải thích rõ, Cảnh Nhi sẽ không tha thứ hắn, sẽ không tin tưởng lời hắn đã nói, tình huống nghiêm trọng nhất là giống như lần trước không biết rõ hàm nghĩa đối tinh triệt để buông tha hắn, chuyện như vậy một lần là đủ, tuyệt đối không thể phát sinh lần thứ hai, tuyệt vọng như vậy hắn không muốn thưởng thêm một lần. Hơn nữa lần này xác thực là lỗi của hắn, hắn thế nào đối mấy tên kia yên tâm, nếu như nói giữa bọn họ có một tình huống giống hắn, bị thương tổn không phải Cảnh Nhi, hắn tuyệt đối không quan tâm, không chút do dự làm như bọn họ. Bọn họ rất giống nhau, hắn thế nào sẽ quên, chính hắn là người như vậy, ngoại trừ người mình yêu, người khác thế nào liên quan gì chuyện hắn.

Nghe Mộc Linh Hạo nói, Cảnh đã biết lần này là một ngoài ý muốn, như vậy áp dụng thi thố nghiêm phạt khác.

Mộc Linh Hạo tỉ mỉ đem trải qua nói hết, không một điểm quên, chỉ cần Cảnh Nhi tha thứ hắn. Sau khi Mộc Linh Hạo nói xong, ngồi trên ghế bên cạnh, chờ Cảnh Nhi tuyên án. Thời gian chờ đợi rất gian nan, chỉ là một chút, thế nhưng Mộc Linh Hạo đã ở hoả hải đao sơn đi qua vài lần, nỗi lòng từng chút trầm xuống, khi bị hắc ám tràn ngập, Cảnh lên tiếng.

“Chuyện phản phệ, coi như xong.” Cảnh nói chính là cứu thục, đem Mộc Linh Hạo kéo về nhân thế, gặp lại quang minh.

“Cảnh Nhi.” Mộc Linh Hạo vẻ mặt kinh hỉ nhìn Cảnh, Cảnh Nhi là tha thứ hắn, hắn biết chỉ cần giải thích rõ Cảnh Nhi sẽ không truy cứu. Mộc Linh Hạo nghĩ, hoàn toàn quên một khắc trước lo lắng tuyệt vọng. Đáng tiếc một câu kế, khiến tâm hắn treo lên.

“Nhưng chuyện các ngươi tính toán chúng ta, không thể như vậy quên đi.” Cảnh nghiêm túc nói, không để Mộc Linh Hạo phát hiện tiếu ý chợt lóe rồi mất trong mắt, nghiêm phạt này hẳn sẽ khiến Mộc Linh Hạo rất khó quên.

“Cảnh Nhi, ngươi muốn thế nào?” Mộc Linh Hạo cấp tốc xoay lại, chấn tác tinh thần, chuẩn bị tiếp thu nghiêm phạt Cảnh Nhi dành cho, bất luận là gì, chỉ cần Cảnh Nhi tha thứ hắn, không buông tha hắn, hắn đều tiếp thu.

Cảnh cầm lấy ly nhấp một ngụm, Mộc Linh Hạo lẳng lặng chờ. Cảnh đem ly đặt trên chiếc bàn nhỏ tinh xảo, thương một tiếng, là báo trước tuyên án.

“Trong thời gian gần nhất, không nên gặp ta.” Cảnh nói ra nghiêm phạt của y.

“Cảnh Nhi, có thể đổi một nghiêm phạt khác hay không?” Mộc Linh Hạo cò kè mặc cả, không gặp Cảnh Nhi, đây, đây, điều này sao có thể.

“Đây chỉ là nghiêm phạt thứ nhất.” Cảnh báo cho Mộc Linh Hạo biết việc này còn không kết thúc.

“Thứ nhất.” Mộc Linh Hạo gian nan mở miệng, nghiêm phạt không thể gặp Cảnh Nhi chính là thứ nhất.

“Đúng, kế tiếp còn có.” Cảnh thong dong mở miệng.

Mộc Linh Hạo trầm mặc, rầu rĩ mở miệng, “Nghiêm phạt này muốn bao lâu?” Lần này nghiêm phạt hắn không thể không tiếp thu, hắn không biết kế tiếp, còn cái gì chờ hắn. Chỉ có thể hy vọng thời gian không quá dài.

“Không biết.” Cảnh nói.

“Không biết?” Mộc Linh Hạo vỗ bàn đứng lên, lần đầu trước mặt Cảnh quát gọi, không biết có bao lâu, lẽ nào muốn cả đời. “Mộc Cảnh, ngươi tốt nhất cho ta một thời gian chuẩn xác.” Mộc Linh Hạo kêu tên Cảnh, cả ngữ khí đều mang theo mệnh lệnh.

Cảnh lạnh lùng nhìn Mộc Linh Hạo, y không thích ngữ khí hiện tại của Mộc Linh Hạo, không nhiều lời, trực tiếp trước mặt Mộc Linh Hạo tiêu thất, chỉ để lại một câu cuối cùng, “Phụ thân, trong thời gian tương lai rất dài, ta không muốn gặp ngươi.”

“Cảnh Nhi.” Mộc Linh Hạo tại chỗ kêu, chết tiệt, hắn thế nào đối Cảnh Nhi dùng khẩu khí như vậy, nghe ngữ khí Cảnh Nhi, là sinh khí, chết tiệt, chết tiệt chính mình, thế nào phạm sai lầm như vậy, lần này là lỗi của hắn, Cảnh Nhi nghiêm phạt vốn là tất yếu, thế nhưng ngu xuẩn chính mình thế nào nghĩ giảm bớt chịu tội, lại dùng ngữ khí mệnh lệnh, Cảnh Nhi là hắn có thể mệnh lệnh sao? Chết tiệt, chết tiệt Quân Hành Tuyệt, ngươi ra sưu chủ ý gì, hắn thế nào tán thành, nghiêm phạt như vậy hắn không cần, Cảnh Nhi, hắn sai rồi được không.

Cô đơn đứng ở hạ viên, nghiêm phạt thứ nhất khiến Mộc Linh Hạo chiếm được giáo huấn, Mộc Linh Hạo nghĩ tới kế tiếp còn có nghiêm phạt khác, đối tương lai cảm thấy một trận hàn ý, đây mới là nghiêm phạt thứ nhất. Cũng đã khiến hắn không thể chịu được, Cảnh Nhi, ngươi thật bắt được yếu hại. Đối ta không thời không khắc yêu ngươi, tùy thời muốn đem ngươi ôm vào trong lòng mà nói, không thể gặp ngươi, thật là nghiêm phạt rất tốt, nghiêm phạt tàn nhẫn, thế nhưng ta phải tiếp thu. Cho nên Cảnh Nhi, nhanh một chút kết thúc nghiêm phạt lần này.



“Ai Dức Gia, Lạp Phỉ Nhĩ.” Cảnh triệu hồi người hầu.

“Dạ, chủ nhân.” Hai trí năng cung kính nghe lệnh.

“Giám thị hành động của phụ thân, chỉ cần hắn tới gần vị trí của ta lập tức thông tri, còn có đóng quyền hạn tiến vào phòng thí nghiệm.” Cảnh ngăn cản tất cả khả năng của Mộc Linh Hạo.

“Dạ, chủ nhân.” Hai trí năng sẽ không hỏi nguyên nhân, mệnh lệnh của chủ nhân bọn họ chỉ biết vâng theo.

Kể từ ngày này, Mộc Linh Hạo không còn gặp Cảnh, Ai Đức Gia giám sát hành tung Mộc Linh Hạo, hắn một ngày tiếp cận, lập tức thông tri.

Mộc Linh Hạo muốn thông qua Lạp Phỉ Nhĩ biết vị trí của Cảnh, chế tạo ngẫu ngộ, hoặc là lén gặp một chút đều không khả năng, bởi Lạp Phỉ Nhĩ cự tuyệt báo cáo hành tung chủ nhân, mặc kệ Mộc Linh Hạo cưỡng bức lợi dụng.

Mộc Linh Hạo ở thú viên mai phục, xem có thể hay không gặp Cảnh một lần, đáng tiếc đám mãnh thú lấy Diệp Tắc La dẫn đầu, kiên quyết ngăn cản Mộc Linh Hạo tiến vào, còn mang tới lời Cảnh, nếu như dám đả thương một đầu mãnh thú trong thú viên, như vậy thời gian tiếp tục kéo dài.

Phòng thí nghiệm của Cảnh đối Mộc Linh Hạo đóng, Mộc Linh Hạo không dám mạnh mẽ tiến vào, bởi phòng thí nghiệm là cấm địa của Cảnh, nếu như hắn dám phá hủy hệ thống phòng ngự của phòng thí nghiệm, nghiêm phạt của Cảnh sẽ kéo dài. Muốn lẻn vào phòng Cảnh, đáng tiếc bị Cảnh thiết hạ trọng trọng cản trở, không cho hắn tiến vào, nhìn cản trở nghiêm mật, thủ đoạn phòng ngự như vậy, Mộc Linh Hạo lý giải Vô Xá vì sao có thể nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết, nhìn những kết giới này, bao nhiêu nghiêm mật, đối kẻ xâm lấn bao nhiêu ngoan, Mộc Linh Hạo sau khi sấm mấy tầng liền bất đắc dĩ buông tha, tiếp tục sấm nhất định kinh động Cảnh.

Tìm người hầu hỏi, đáng tiếc bọn họ đều lấy Cảnh Nhi vi thiên, tựa như Lạp Phỉ Nhĩ du diêm không tiến, tuyệt không tiết lộ một điểm tin tức, lấy chết uy hϊếp đều dao động không được, sau vài lần, cũng mang tới ý chỉ của Cảnh, không cho động người hầu của y, bằng không thời gian kéo dài. Khiến Mộc Linh Hạo không gặp được Cảnh đố kị không ngớt, hắn đã thật lâu không gặp Cảnh Nhi, những người này dĩ nhiên có thể gặp Cảnh Nhi, ghê tởm.

Cứ như vậy, Mộc Linh Hạo vẫn không gặp được Cảnh, cả bóng lưng đều không gặp được, càng đừng nói lén gặp một lần, mỗi một con đường đều bị đổ gắt gao, Mộc Linh Hạo trên người hàn khí càng ngày càng nặng.