Bên trong xuân viên, bách hoa tề phóng, xá tử yên hồng. Trên trụ cột của tiểu đình màu trắng quấn lấy đằng mạn, leo xuôi lêи đỉиɦ, nụ hoa khéo léo màu tím, nhu thuận rủ xuống, một hồ sóng xanh, một trận gió (không nên hỏi Vô Thố vì sao sẽ có gió, nơi này là kiệt tác của Tiểu Cảnh nhà ta, gió thứ này khẳng định sẽ có) thổi qua, sóng xanh bằng phẳng rung động, đóa hoa theo đó chập chờn, một chút cánh hoa bị thổi xuống, phấn, tím, trắng, các loại màu sắc, theo gió bay xuống rơi trên mặt sóng, điểm xuyết.
Trong đình, hai nam tử ngồi đối diện, trong mỹ cảnh như thi như hoạ đánh cờ.
“Chủ nhân, mục đích đạt đến.” Ai Đức Gia hào đối chủ nhân đang cùng Mộc Linh Hạo chơi cờ nói.
Cảnh gật đầu, đi một nước cờ.
“Gọi Ngạo cùng Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ tới.” Mộc Linh Hạo mệnh lệnh, trên tay không thả lỏng, đi một nước.
“Dạ, Mộc Linh Hạo đại nhân. Còn có một chuyện Mộc Linh Hạo đại nhân, Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á cầu kiến.” Ai Đức Gia thông qua trí não nhận được yêu cầu cầu kiến của Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á, khiến gương mặt Mộc Linh Hạo rét lạnh, đi nhầm một nước, bị Cảnh ăn tươi một quân cờ.
“Không gặp.” Mộc Linh Hạo lạnh lùng nói. Từ hôm trước biết Cảnh Nhi tham gia vẽ bức hoạ, Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á người này trong mắt Mộc Linh Hạo lập tức không vừa mắt, quấn quít lấy Cảnh Nhi của hắn muốn Cảnh Nhi dạy mình vẽ tranh, hỏi đông hỏi tay, cái gì thuốc màu là thế nào phối, dùng bút pháp là gì vân vân, ánh mắt hoả nhiệt khiến hắn phi thường không thích, người này thế nhưng là người phát hiện mỹ của Cảnh Nhi, tuy đối Cảnh Nhi không có loại ý tứ này, thế nhưng hắn chính là không thích người khác dùng ánh mắt như vậy nhìn Cảnh Nhi của hắn, lấy danh nghĩa sư phụ, công đạo nhiệm vụ huấn luyện nghiêm ngặt, lại phái người hầu tử trung của Cảnh Nhi, vẫn là Đa Lôi không đối hắn vừa mắt giám sát, thực sự là nhất cử lưỡng tiện, nhìn không thấy hai kẻ phiền lòng.
“Chủ thượng,” Đối Mộc Linh Hạo không vừa mắt bị chặt đứt một cánh tay Đa Lôi xuất hiện. Ngoại trừ nơi ở riêng, những người hầu này có quyền lợi tùy ý ra vào bất kỳ đâu, chủ nhân nếu như ở nơi nào không muốn bị quấy rầy có thể thiết hạ hạn chế, mà tứ quý viên, không có hạn chế, cho nên Đa Lôi có thể tùy tiện xuất hiện. Trước đối chủ thượng hành lễ, sau đó cung kính đối Mộc Linh Hạo nói, cho dù đối người này không vừa mắt, thế nhưng hắn là người chủ thượng thừa nhận, vậy không thể thất lễ, đánh mất mặt chủ thượng,
“Mộc Linh Hạo đại nhân, nhiệm vụ ngài an bài, Đa Lôi đã hoàn thành, xin hỏi còn có gì phân phó?” Người này thực lực xác thực rất mạnh, thân là đồng bạn của chủ thượng, Đa Lôi nghe theo mệnh lệnh của hắn, nhưng không ủng hộ hắn. Đây là suy nghĩ của bọn họ những người hầu của chủ thượng, chúng ta nghe mệnh lệnh, nhưng là chúng ta không thừa nhận ngươi là chủ nhân chúng ta nhận đồng. Coi như là ba vị đại nhân khác bọn họ đều như vậy, chủ thượng bọn họ thừa nhận chỉ có một, không thể thay thế. Người hầu của ba vị đại nhân khác giống nhau.
“Hoàn thành làm sao?” Mộc Linh Hạo hỏi, không nhìn Đa Lôi, bù đắp sai lầm phía trước, cẩn thận đi một nước. Hắn là không thích những người hầu của Cảnh Nhi, bởi ánh mắt bọn họ nhìn Cảnh Nhi, nhưng bọn họ chỉ là tiểu nhân vật, Cảnh Nhi căn bản không coi trọng, tùy thời có thể bỏ qua, ở giao dịch sở hắn cố ý hỏi chủng tộc của những người hầu này, đều là chủng tộc lấy trung thành nổi danh trong vũ trụ, là truy tuỳ giả rất tốt, khi căn cơ của bọn họ xây tốt, những người hầu này là không thể thiếu, chính hắn đều sẽ tìm một số, cho nên hắn dễ dàng tha thứ tồn tại của bọn họ. Cũng chỉ như vậy, một ngày bọn họ có cử động quá phận, hắn không ngại giúp Cảnh Nhi thanh lý môn hộ, gϊếŧ những người này hắn sẽ không nương tay.
“So thời gian dự tính còn nhanh hoàn thành nhiệm vụ.” Đa Lôi hội báo.
“Phải không?” Mộc Linh Hạo chờ Cảnh đi một nước, niêm quân cờ trong tay nghĩ, tư chất tốt đến xuất hồ ý liêu, xem ra có thể tăng thêm một điểm huấn luyện, được rồi, đám người Lỗi tựa hồ thông qua tinh môn tới đây, cùng nhau tu luyện là được. “Mang Mặc Khắc lui xuống, đợi kế hoạch huấn luyện mới, chờ đám người Lỗi tới, cũng gọi bọn họ huấn luyện. Cứ như vậy.” Nhìn Đa Lôi ân cần vì Cảnh Nhi rót nước, vẻ mặt hạnh phúc, Mộc Linh Hạo hạ lệnh trục khách.
“Dạ, chủ thượng, Mộc Linh Hạo đại nhân, Đa Lôi xin cáo lui.” Có thể vì chủ thượng rót một ly nước, thực sự hạnh phúc, có thể gần gũi thân cận chủ thượng hắn tôn sùng như vậy, chính là lệnh đuổi khách của Mộc Linh Hạo đại nhân cũng vô pháp khiến hảo tâm tình của hắn biến mất, đối tiểu nhân vật Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á, một tiểu nhân vật bất nhập lưu, dám can đảm đối chủ thượng của hắn có suy nghĩ, tuyệt không cho phép.
Trong thời gian Đa Lôi giám sát Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á, Mặc Khắc một ngày rảnh rỗi liền ở bên tai Đa Lôi nhắc tới Cảnh, hỏi đông hỏi tây, khiến Đa Lôi đối Mặc Khắc một điểm hảo cảm không có, đối Mộc Linh Hạo tăng mạnh cường độ nhiệm vụ huấn luyện một điểm phản cảm không có, vì chủ thượng dọn dẹp phi nga bọn họ làm không ít, một kẻ không có thực lực cũng xứng tiếp cận chủ thượng của bọn họ, muốn tiếp cận chủ thượng, trước qua bọn họ một cửa này.
Khi Đa Lôi đi ra, Âu Dương Ngạo cùng Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ bước vào.
“Sư phụ, Cảnh đại ca.” Âu Dương Ngạo chào hỏi.
“Thánh Sư bệ hạ, Thánh Công Tước điện hạ.” Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ lấy lễ tiết thấy đế vương hành lễ.
“Mục đích đã tới, các ngươi an bài.” Không nhìn hai người, chuyên chú cuộc cờ cùng Cảnh.
Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ có chút vô thố, đã thói quen Âu Dương Ngạo trả lời, “Phiến tinh vực này, là tinh vực xa nhất có thể phát hiện, phía trước nó chính là đai vẫn thạch, nhân loại vô pháp đột phá, lần này có tinh đồ, chúng ta muốn thăm dò mở ra một tinh lộ, có thể xuyên qua đai vẫn thạch.”
“Phiền phức, tinh lộ ta mở, trực tiếp tới địa điểm kế tiếp.” Nghe Âu Dương Ngạo nói, Cảnh lên tiếng, y tới đây không phải vì mở ra tinh lộ, mà là vì nghiên cứu, không tất yếu đem thời gian tiêu ở sự tình đơn giản như vậy.
“Thánh Công Tước điện hạ, xin cho chúng tôi lưu lại mấy chiếc phi thuyền.” Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ nghe Cảnh nói, lên tiếng, đai vẫn thạch là một nơi rất có tất yếu nghiên cứu, có thể mai phục, thiết lập căn cứ bí ẩn vân vân, hơn nữa ở đây mở ra tinh lộ, không người lưu thủ, quốc gia khác rất khả năng nhân cơ hội tiến vào.
“Tùy ngươi.” Đối những chuyện khác, Cảnh một điểm đều không quan tâm.
“Dạ, tôi sẽ an bài.” Nghe Cảnh đáp ứng, Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ thở phào nhẹ nhõm, khi cô vừa nói những lời này, thật đúng lo lắng chủ trương của cô sẽ khiến hai người phản cảm, may là, hai người đối việc này không thèm để ý, cũng phải lực lượng cường đại như vậy, căn bản không cần giống bọn họ cẩn thận tính toán.
“Lui ra đi.” Mộc Linh Hạo lần thứ hai hạ lệnh đuổi khách.
Nghe Mộc Linh Hạo nói, Âu Dương Ngạo cùng Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ xoay người ly khai, an bài công tác.
“Ai Đức Gia, chờ bọn họ an bài tốt, trực tiếp đi mục đích kế tiếp.” Mộc Linh Hạo đem nhân khẩu dư thừa còn lại, hẳn là vậy, đầu não cũng đuổi ra ngoài.
“Dạ, Mộc Linh Hạo đại nhân.” Ai Đức Gia để ảnh tượng của mình biến mất trong xuân viên.
Chỉ là chốc lát, xuân viên đã khôi phục yên lặng lúc bắt đầu, gió nhẹ từ từ, cánh hoa bay lượn, hai người trong đình lẳng lặng đánh cờ, trong xuân viên, chỉ nghe tiếng giòn vang quân cờ rơi trên bàn cờ.
“Ta thắng.” Tiếp qua một thời gian, xuân viên rốt cục xuất hiện thanh âm khác.
“Cảnh Nhi rất lợi hại, ta vẫn không thắng qua.” Mộc Linh Hạo tán thán, bất luận hắn dùng mưu kế gì, đối Cảnh Nhi đều vô dụng, kỳ của Cảnh Nhi rất chính xác.
“Phụ thân tiến bộ rất nhanh.” Cảnh cũng nói, người của Vô Xá biết chơi cờ, đây là một loại phương thức dùng não rất tốt, thời gian y chơi cờ tuyệt đối so Mộc Linh Hạo nhiều, hơn nữa ba người khác của Vô Xá không phải dong thủ, muốn thắng một điểm kỳ lực là không khả năng. Trong quá trình cùng y chơi cờ, Mộc Linh Hạo tiến bộ, trước đây y trong thời gian ngắn dễ dàng thủ thắng, hiện tại tiêu tốn càng ngày càng dài.
“Vậy, Cảnh Nhi có thể thưởng cho ta sao?” Mộc Linh Hạo đứng dậy, tới bên cạnh Cảnh, bắt lấy một lũ tóc, cúi người, trên đó rơi xuống một nụ hôn.
“Không cho.” Thấy cử động của Mộc Linh Hạo, Cảnh chỉ biết hắn có tính toán gì. Trong thời gian, Mộc Linh Hạo luôn dùng đủ loại lý do, mượn cớ, đem y quải lên giường, sau đó chính là làm, y tỉ mỉ kiểm tra qua, Mộc Linh Hạo thực lực so y kém chút, nhưng vì sao làm loại chuyện này đều là y mệt đến không được, hơn nữa y căn bản không thế nào động, một mực động đều là Mộc Linh Hạo, hẳn mệt chính là Mộc Linh Hạo, vì sao Mộc Linh Hạo tinh thần tốt như vậy, làm như thế nào cũng không mệt, còn có thể trở lại một lần lại một lần.
“Ta chỉ làm một lần.” Nghe đáp án của Cảnh, Mộc Linh Hạo không nổi giận, nói thẳng ra yêu cầu.
Cảnh lắc đầu, lúc này nếu như bị Mộc Linh Hạo thực hiện, hắn sẽ làm rất nhiều lần, nói thật, loại sự tình này y không đáng ghét, cảm giác rất thoải mái, thế nhưng vị miễn rất nhiều lần, Mộc Linh Hạo không chán sao? “Ngươi không chán sao?” Cảnh chính là hỏi ra.
“Thế nào sẽ chán? Cảnh Nhi, ta yêu ngươi, ta thời thời khắc khắc đều muốn ôm ngươi, cùng ngươi kết hợp một thể, chuyện tốt đẹp hạnh phúc như vậy ta vĩnh viễn cũng không chán, ta thậm chí muốn cùng ngươi vĩnh viễn kết hợp một thể.” Tình thoại người thường nghe đều nghĩ ác tâm, Mộc Linh Hạo há mồm liền nói, một điểm cũng không cảm giác không ý tứ các loại, biểu tình là nhất quán ôn nhu thâm tình.
Mà đối tượng của phiên nói này không có bất luận phản ứng gì, chỉ là nhìn đối phương, khiến hắn thấy đáy mắt y cự tuyệt.
“Cảnh Nhi, ngươi vẫn không tin tình yêu của ta sao?” Mộc Linh Hạo thâm tình trở nên đáng thương, tựa như ngày đó bị Cảnh cự tuyệt.
“Không có.” Cảnh lập tức đáp lại, đè xuống một chút hổ thẹn nổi lên trong lòng, mỗi khi y cự tuyệt Mộc Linh Hạo, hắn luôn dùng vẻ mặt này, sau đó mỗi lần đều khiến hắn thành công. Nói, y vì sao hổ thẹn? Không rõ.
“Vậy vì sao ngươi không muốn theo ta làm?” Mộc Linh Hạo tiếp tục truy vấn.
“Rất nhiều lần.” Cảnh báo cho biết nguyên nhân.
“Không nhiều lần, người thường mỗi ngày đều làm.” Mộc Linh Hạo lại lừa gạt Cảnh. Trải qua nhiều năm quan sát, Cảnh Nhi thường thức là rất khuyết thiếu, cũng khó trách từ nhỏ đã nỗ lực sinh tồn, khi nào rảnh rỗi đi lý giải chuyện người thường. “Thực sự,” Mộc Linh Hạo lần thứ hai khẳng định nói, người thường mỗi ngày đều có người làm, Mộc Linh Hạo trộm đổi khái niệm, “Cảnh Nhi, có thể chứ?” Mộc Linh Hạo tiếp tục hỏi.
Ở phương diện thường thức, Mộc Linh Hạo xác thực so y rõ ràng, như vậy chính là thực sự. Từ lần trước y phạm sai lầm, y đối yêu cầu của Mộc Linh Hạo luôn tận lực thỏa mãn, cho nên Cảnh gật đầu.
Mộc Linh Hạo tiến lên ôm Cảnh trở về phòng ngủ. Lúc này lại thành công, Mộc Linh Hạo trong lòng cười thầm. Da mặt dày, giả đáng thương, uy phong quét rác, thì tính sao, chỉ cần có được giai nhân trong lòng, hắn thủ đoạn gì đều dùng. So những người kia, hắn thế nhưng hạnh phúc rất nhiều.
Mang theo nụ cười ôn nhu, gắt gao ôm người trong lòng, Cảnh Nhi, ta không gì sánh được may mắn yêu chính là ngươi, còn có, Cảnh Nhi, sớm một chút yêu ta đi.
…