Thâm Uyên Chi Liêm

Chương 90: Tinh đồ

Năm người trầm tĩnh trong nỗi lòng của mình hoàn toàn quên hiện tại thân ở nơi nào, càng đừng nói chú ý tới cái nhìn của những người khác, bọn họ đang hăng hái bừng bừng nghiên cứu thứ mới lạ này, tính tình nóng nảy Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ không nói, hạng nhất lý trí Duy Ân. Tát Đa Lợi Á đều quên chuyện trọng yếu như vậy, thân là diễn viên Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức cũng quên thân phận của mình, vốn không liên quan đến mình Âu Dương Ngạo cùng Mộc Lỗi, toàn bộ một đám chìm trong cảm giác. Cảm giác này thực sự kỳ diệu, lực lượng nhận biết tựa như đề thăng, minh xác cảm giác được một tư duy khác, nhưng không bài xích, tựa như một bản thân đang giúp đỡ tự hỏi. Còn có vũ khí, huyết mạch tương liên, tùy tâm sở dục như vậy, thực sự quá tuyệt vời.

Cảm giác trầm mê cùng mới lạ, năm người không tự chủ được đem khí thế thuộc về mình buông ra, cấp mười lăm đại sư, cùng thiên địa dung làm một thể, khí thế cường đại lợi dụng lực lượng thiên địa tản mát. Ngoại trừ Cảnh cùng Mộc Linh Hạo, còn có những người đều là đại sư, tất cả mọi người bị ngăn chặn.

Cảm giác vô pháp địch nổi, đây là cấp mười lăm đại sư sao? Không khí tựa hồ đều trở thành vũ khí của đối phương, cấm tham hành động của ngươi, không chỉ là thân thể cả tinh thần đều bị ràng buộc, vô lực giãy dụa, tất cả mọi thứ rõ ràng nói cho đối thủ ngươi có bao nhiêu cường, cảm giác tuyệt đối không thắng được. Lần đầu tiên, người ở đây cảm nhận được áp bách của đại sư, bị thật lớn trùng kích, vũ lực như vậy, thực sự không thể tưởng tượng. Bất luận quan viên hay ký giả, người tự mình cảm giác, bất luận trước đây đúng hay không đối tu luyện hứng thú, hay có điều hoài nghi, đều khắp trong nội tâm, đặt quyết tâm phải nỗ lực tu luyện, có một ngày, bọn họ cũng có thể cường như vậy.

Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ khϊếp sợ nhìn đệ đệ, từ lúc nào, Gia Lặc trở nên cường như vậy, cô nhớ rõ, không lâu trước, đệ đệ là một người còn ở cấp mười bồi hồi, hiện tại đã là một đại sư. Cô cũng tu luyện, cho nên cô biết sau cấp mười muốn tiến thêm một bước có bao nhiêu khó, thế nhưng trong đoạn thời gian này, Gia Lặc trưởng thành như vậy. Là bởi sư phụ kia sao? Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ lần đầu tiên nghiêm túc nhìn kỹ Mộc Linh Hạo, thân là lĩnh đạo phía sau màn của Hoả Diễm Chi Sư, trí tuệ trên chính trị của cô không kém, có thể trong thời gian ngắn dạy dỗ ra những nhân vật cấp đại sư như vậy, thực lực của Mộc Linh Hạo có thể nghĩ bao nhiêu đáng sợ, Mộc Linh Hạo không thể là địch, trận lễ bái sư này, cũng không đơn giản.

Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á cũng kinh dị nhìn ca ca, gã biết ca ca đối tu luyện hứng thú không lớn, chỉ là vì cường thân mới tu luyện, đối lực lượng cũng không cố chấp, ca ca tin tưởng chính là trí tuệ. Thế nhưng ca ca hiện tại, lực lượng cường đại như vậy nếu như không có tâm truy đuổi là không chiếm được. Là bởi Mộc Linh Hạo kia sao? Ca ca, hắn cường đến cho anh cảm giác được áp lực, cho anh nghĩ cả trí tuệ của anh đều không đối phó được. Mặc Khắc. Tát Đa Lợi Á chuyển hướng những người ngồi trong đại điện, trong mắt là khϊếp sợ khó nén, trên đời này có người cường đại đến cả ca ca đều ứng phó không được, thậm chí cải biến tư duy?

Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ hoàn toàn không nhìn mọi người, hưng phấn cầm lấy vũ khí, muốn thí nghiệm một chút, vừa định hành động đã bị ngăn cản, Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ không dám tức giận, bởi người lên tiếng là Mộc Linh Hạo.

“Được rồi.” Thấy năm người quá mức hưng phấn, thậm chí muốn xuất thủ thí nghiệm một chút vũ khí, Mộc Linh Hạo lên tiếng, không phải cố kỵ những người ở đây, mà là bởi hắn còn có chuyện muốn nói, nhiệt tình của năm gia hoả này cũng nên làm lạnh một chút.

Thanh âm lạnh lùng, mang theo mệnh lệnh không cho cự tuyệt, khí thế bao phủ toàn trường cũng bị đánh tan, tiêu thất vô tung. Từ áp lực cực lớn phục hồi tinh thần, mọi người suy nghĩ bắt đầu chuyển động. Có thể để những người đạt được cấp mười lăm bái sư, như vậy thực lực của Mộc Linh Hạo là trình độ gì, trong truyền thuyết cấp hai mươi sao? Cường đại như thế nào? Mọi người bắt đầu tưởng tượng, nhưng phát hiện sức tưởng tượng của mình một điểm không phong phú, bọn họ không nghĩ được so lực lượng vừa nãy càng mạnh là như thế nào.

Năm người hưng phấn cũng lấy lại tinh thần, hiện tại còn tại trong đại điện. Duy Ân. Tát Đa Lợi Á trong lòng báo cho chính mình, thế nào quên hiện tại ở đâu, thực sự rất không nên, sau này sẽ không. Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức cũng để lại một thân mồ hôi lạnh, cậu thế nhưng là diễn viên hôm nay, vừa nãy thiếu chút nữa cậu muốn động thủ hủy đại điển.

Khải giáp bao trùm trên người như lưu thuỷ rút đi, lộ ra bộ dáng của mọi người, chiến thú cũng hóa thành cỡ lòng bàn tay, không có uy phong lẫm lẫm mới đầu, rất khả ái phiêu phù bên cạnh chủ nhân. Năm người lần thứ hai quỳ một gối, nghe Mộc Linh Hạo nói. Toàn trường lần thứ hai hồi phục an tĩnh, lẳng lặng nghe Mộc Linh Hạo lên tiếng.

“Á Nặc Lai.” Mộc Linh Hạo kêu người hôm nay đăng cơ vi đế.

“Dạ.” Người trở thành đế vương đối Mộc Linh Hạo như cũ kính cẩn nghe theo.

“Ngươi hôm nay trở thành hoàng đế Phỉ Ân Bá Đức đế quốc, ta cùng Cảnh Nhi có thứ này cho ngươi.” Mộc Linh Hạo nói.

Năm người quỳ hiếu kỳ nhìn hai người ngồi trên ghế, bái sư chuyện này, bọn họ là thương lượng, thế nhưng Mộc Linh Hạo cho bọn họ chiến thú không trong kế hoạch, mà hiện tại còn có thứ muốn cho bọn họ, bọn họ có thể nào không hiếu kỳ.

Sinh vật kỳ dị vừa nãy, tuy kỳ lạ, thế nhưng không bị những người khác để trong lòng, bởi bọn họ không rõ lắm thứ đó có ích lợi gì, bất quá người khó tránh khỏi hiếu kỳ, hiện tại bọn họ hiếu kỳ còn thứ gì có thể xuất hiện.

“Lạp Phỉ Nhĩ.” Cảnh nhàn nhạt nhẹ gọi.

“Chủ nhân.” Thân ảnh màu bạc đột ngột xuất hiện bên cạnh Cảnh, mọi người cúi người nghị luận một chút, sau đó bình tĩnh.

“Cho hắn.” Cảnh lần thứ hai lên tiếng.

“Dạ.” Lạp Phỉ Nhĩ cầm trên tay một thiết bị khéo léo, rất nhỏ, chỉ có kích thước độ dài bằng ngón trỏ, nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, đi về phía Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức, đem thứ này giao cho cậu.

“Đây là cái gì?” Tiếp nhận thứ này, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức hiếu kỳ hỏi, đối trí năng hệ thống này, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức vẫn có dũng khí hỏi.

“Mời ấn một chút.” Lạp Phỉ Nhĩ nói thẳng.

Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức rất nhanh phát hiện trên thiết bị có một điểm nổi nho nhỏ, ấn xuống một chút. Sau đó trước mặt cậu xuất hiện một hư nghĩ viên cầu, màu đen, thế nhưng trên mặt có rậm rạp quang điểm.

“Thấy điểm màu đỏ không?” Lạp Phỉ Nhĩ lại nói. Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức gật đầu, trong đông đảo quang điểm chỉ có một là màu đỏ, “Mời lấy tay điểm trên đó một chút.” Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức nghe lời điểm một chút, sau đó trong đại điện xuất hiện một hình nổi huyền phù trên đầu bọn họ, tất cả mọi người nhận thức, đó là thủ đô tinh của đế quốc, nơi dưới chân bọn họ, Phân Đoá Nhĩ.

“Mời theo hướng bên kia di động.” Lạp Phỉ Nhĩ chỉ thị. Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức làm theo, lấy tay trên viên cầu trong nghi khí chậm rãi xẹt qua, hình nổi cũng chậm rãi biến hóa. Bị vây trong tinh tế thời đại, rất ít người không biết tinh đồ, trước mặt bọn họ xuất hiện chính là tinh đồ, hơn nữa có thể tham gia đại điện như vậy, không nói bổn quốc nhân sự, ký giả cũng biết đó là tinh đồ của Phỉ Ân Bá Đức đế quốc.

Chậm rãi tinh đồ của Phỉ Ân Bá Đức đế quốc trong hình nổi toàn bộ hiện ra, thế nhưng còn không kết thúc, tiếp tục hướng ra bên ngoài kéo dài, kẻ thân là nước láng giềng của Phỉ Ân Bá Đức đế quốc rất nhanh thấy tinh đồ quốc gia mình, la hoảng lên, “Đó là tinh đồ quốc gia của ta.” Theo tinh đồ càng ngày càng rộng, quốc gia kêu sợ hãi cũng càng ngày càng nhiều. Quốc gia đến đây tham gia đại điển, trên cơ bản đã là quốc gia có khả năng phát hiện trong vũ trụ, có thể nói, vũ trụ tất cả quốc gia đều đến. Thế nhưng không ít những nơi hẻo lánh đều trong hình nổi này hiển lộ. Dần dần mọi người phát hiện không đúng, bắt đầu tỉ mỉ nhìn tinh đồ huyền phù trên đại điện, càng lúc càng lớn, hiển nhiên, tinh đồ này đã vượt trước nhận tri hiện tại của vũ trụ, đạt được lĩnh vực hiện tại vô pháp đạt được.

“Đây, đây là,” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á nhịn không được run giọng hỏi, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức tay cũng bắt đầu có điểm bất ổn, Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ dại ra nhìn. Mộc Lỗi cùng Âu Dương Ngạo bị đả kích số lần đại thể, đã chết lặng, không có cảm giác, rất có nhàn tâm nhìn mọi người giật mình.

“Đây là chủ nhân tặng cho ngươi, tinh đồ của vũ trụ này.” Lạp Phỉ Nhĩ dễ dàng nói.

“Tinh đồ của vũ trụ này.” Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ ngây ngốc lặp lại.

“Toàn bộ?” Duy Ân. Tát Đa Lợi Á suy nghĩ chuyển vòng, một chút liền minh bạch rất nhiều.

“Toàn bộ.” Lạp Phỉ Nhĩ khẳng định nói.

Toàn trường lặng im, sau đó, đám chụp ảnh sư đột phát sự kiện huấn luyện rất có hiệu suất, nhất trí đem ống ngắm nhắm ngay tinh đồ nổi giữa không trung, các quốc gia đại biểu cũng bắt đầu sống chết nhớ kỹ bộ phận bọn họ có thể thấy.

Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức rất nhanh lấy lại tinh thần, vô thức trên trang bị ấn một chút, sau đó tinh đồ nổi trên không trung tiêu thất, Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức nhẹ thở một hơi, hoàn hảo đây là chốt mở.

Thứ giá trị như vậy, tất cả mọi người rõ ràng. Hiện tại vũ trụ là rất lớn, thế nhưng không phải toàn bộ, nhân loại còn không có năng lực nhận rõ toàn bộ vũ trụ, cả vũ trụ có bao nhiêu rộng lớn cũng không biết, nhân loại đã bắt đầu tinh tế thời đại, nhưng trên thực tế vũ trụ rộng lớn cho dù trải qua mấy vạn năm phát triển bọn họ cũng không đi tới biên cảnh, trước đây là bởi tốc độ phi thuyền, hiện tại có tinh lộ, nhân loại có thể càng phương tiện lữ hành trong vũ trụ, thế nhưng cũng hạn chế ở tinh vực nhận thức, thế giới bên ngoài vừa mới bắt đầu tham thảo, nhưng mà hiện tại, một trương vũ trụ tinh đồ hoàn chỉnh xuất hiện, trước không nói giá trị nghiên cứu của nó. Sở hữu nó, bớt đi rất nhiều thời gian thăm dò không nói, trọng yếu hơn là có nó sẽ trước tiên sở hữu thế giới càng diện tích, càng nhiều tài nguyên bên ngoài. Ánh mắt tham lam của mọi người không khỏi nhìn về phía Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức cầm thứ này.

Duy Ân. Tát Đa Lợi Á cùng Gia Lặc. Hoắc Gia Nhĩ, Mộc Lỗi cùng Âu Dương Ngạo cấp tốc ngăn trước mặt Á Nặc Lai. Phỉ Ân Bá Đức, đám thủ hạ của Y Địch An. Hoắc Gia Nhĩ, cũng không khỏi khẩn trương nhìn chăm chú vào cử động của mọi người. Đại thần bất luận văn võ của Phỉ Ân Bá Đức đế quốc cũng đề phòng nhìn các quốc gia đại biểu, chỉ cần vừa có hành động, bọn họ sẽ lập tức ngăn cản, bất luận đúng hay không trung tâm hoàng đế, giờ khắc này bọn họ trung với quốc gia cùng dã tâm của mình, trương tinh đồ này là của đế quốc, có nó đế quốc sẽ càng cường thịnh, bọn họ có thể đạt được càng nhiều.

Tràng diện bắt đầu khẩn trương.