Thâm Uyên Chi Liêm

Chương 8: Trường thi

Ngoài cửa phòng thí nghiệm của Cảnh một đám người bận rộn, bọn họ dựa theo chủ nhân phân phó đem ky giáp đưa đến đại học Liên Bang.

Chờ xe vận tải ly khai, quản gia Quỳnh bá của Chiến Thần trang viên cũng ly khai, lão còn phải vì chủ nhân an bài bữa trưa cùng chuẩn bị xe, thật là, vì sao chủ nhân muốn đi tham gia cuộc thi tốt nghiệp của Cảnh thiếu gia? Ai nha, lão có thể nào oán thầm chủ nhân, thực sự đại bất kính, người niên kỷ lớn, hẳn nên lo lắng về hưu. Bất quá, biến hoá của Cảnh thiếu gia thực sự lớn. Lúc đó còn tưởng mắt mờ, quả nhiên, ta tuổi còn rất trẻ, ta thế nào già. Thế nào cũng phải chờ sau 130 tuổi, về hưu còn sớm còn sớm, quản gia hơn một trăm tuổi lải nhải.



Cổng trường đại học Liên Bang không có yên lặng ngày xưa, phóng viên cầm camera cùng máy ghi hình rậm rạp đổ ở cổng.

“Tới, tới.” Nghe thanh âm như vậy, tất cả ký giả đem ống ngắm cùng camera nhắm ngay hướng. Bốn chiếc xe huyền phù màu đen chạy tới, treo chính là biển số xe màu tím.

Chiếc thứ nhất cùng chiếc thứ tư mỗi chiếc xuống năm vị bảo tiêu khôi ngô, trong đó tám người ngăn trở ký giả tới gần, hai người khác vì hai chiếc ở giữa mở cửa. Chiếc thứ hai xuống là Mộc Lỗi, Âu Dương Ngạo cùng Mộc Cảnh, bọn họ không phải mục tiêu ký giả, như vậy chiếc cuối cùng, tất cả ký giả nhắm ngay chiếc thứ ba.

Người xuống đầu tiên là Vệ Thiên Liệt, an toàn chủ quản của Mộc Linh Hạo, ký giả càng hưng phấn. Người thứ hai là trợ thủ Lý Thiên Cách của Mộc Linh Hạo, ký giả bắt đầu rục rịch. Người thứ ba, vương giả Mộc Linh Hạo. Ký giả điên cuồng hướng tới, đáng tiếc nhân tường bảo tiêu chuyên nghiệp không phải dễ dàng lao qua.

Đoàn người dưới sự bảo vệ của bảo tiêu di động, ký giả chưa từ bỏ ý định, tới gần không được vậy có thể hỏi?

“Mộc nguyên soái, nội dung hội nghị ngài ở thành Tái Phỉ Tư là gì?”

“Chiến Thần đại nhân, ngài sẽ tham gia Tái Phỉ Tư đại tái lần này sao? Ngài có thể thu được vòng nguyệt quế thứ tư?”

“Mộc nguyên soái, ngài chuẩn bị lúc nào tái hôn?”

“Mộc nguyên soái, ngài lần này là đến tham gia cuộc thi tốt nghiệp của trưởng tử, mà thứ tử ngài chưa từng hỏi. Xin hỏi ngài có phải quyết định trưởng tử là người thừa kế?”

“Tránh ra, tránh ra, tôi là hiệu trưởng…” Trong số những câu hỏi của đám ký giả loạn thất bát tao truyền tới.

Đáng tiếc, không ai để ý.

Hiệu trưởng rất tức giận, hừ, sớm đoán được, ta sớm có chuẩn bị.

“Bảo an.” Ra lệnh một tiếng, hơn một trăm người khẩn cấp chiêu mộ, sát nhập đàn ký giả, ra sức đem ký giả tách ra, đưa đoàn người Mộc Linh Hạo đón vào giáo nội, đóng lại đại môn. Đối các ký giả bị ngăn cách ở giáo ngoại, hiệu trưởng lộ nụ cười đắc ý. Theo ta đấu, ta thế nhưng là hiệu trưởng học phủ ưu tú nhất Liên Bang, hừ.

Xoay người: “Mộc nguyên soái, bỉ nhân là hiệu trưởng đại học Liên Bang, sự quang lâm của ngài thực sự khiến bỉ giáo rạng rỡ. Ngài cũng tốt nghiệp ở bản giáo, bản giáo có thể đào tạo ra nhân vật như ngài thực sự là quang vinh, quang vinh.” Hiệu trưởng nịnh nọt khiến đám ký giả khinh bỉ không thôi, lại thêm cử động vừa nãy, các phóng viên không lâu sau khai quật ra không ít gièm pha của hiệu trưởng, hiệu trưởng bị đuổi hỏi vườn trường, hơn nữa bởi đắc tội Mộc Linh Hạo, hạ tràng rất thảm.

Hiệu trưởng nghĩ gần thêm chút lại bị bảo tiêu ngăn cản, hiệu trưởng nói: “Xin đi theo tôi, khảo tràng của quý công tử đã chuẩn bị tốt, ngày yên tâm, quý công tử nhất định có thể tốt nghiệp.” Hôm qua, gã nghe nói Mộc Linh Hạo muốn đến học giáo, gã liền chuẩn bị tốt, nhất định là vì vấn đề tốt nghiệp của phế vật trưởng tử mọi người đều biết, việc này nếu như làm tốt, gã sẽ đặt lên Liên Bang nguyên soái. Một hiệu trưởng trường học tính cái gì, nghị viên cũng không là vấn đề. Gã đã hướng giáo thụ khảo hạch ăn nói, chuyện này nhất định thành công.

Lạnh lùng quét nhìn hiệu trưởng, khiến gương mặt hiệu trưởng cứng lại. Hiệu trưởng run lên, không dám nói thêm, vội vã dẫn đường. Thực sự là lạnh, thiếu chút nữa lạnh chết.



“Nghe nói không? Nguyên soái đại nhân tới.”

“Sớm biết vậy, tôi cũng đi báo danh. Thật là, những người trước báo danh tham quan cuộc thi hiện đắc ý.” Cuộc thi tốt nghiệp đại học Liên Bang cho phép tham quan, nhưng phải báo danh.

“Thật là, đều đầy ghế, mấy tên này lại không chịu đổi.

“Thật tốt, có thể nhìn thấy Chiến Thần đại nhân, thực sự rất hạnh phúc… ô ô, vì sao tôi không đi báo danh.”



Trong khảo tràng.

“May mắn, bằng hữu, nếu không phải cậu, tôi thế nào có thể báo danh.”

“Khách khí, cái kia của cậu có thể cho tôi.”

“Không thành vấn đề, chúng ta là huynh đệ tốt.”

“Giúp tôi nhìn, tóc tôi có loạn hay không.”

“Quần áo của tôi thế nào?”

“Hộp trang điểm cho tôi mượn, tôi muốn trang điểm lại.”

“Chờ, tôi còn không làm tốt.”

Đây là học sinh.

Ghế giáo thụ khảo tràng.

“Thành tích thí sinh cứ quyết định như vậy.”

“Tôi không thành vấn đề.”

“Tôi cũng không thành vấn đề.” “Như nhau.” ………

“Tôi không đồng ý.” Đây là giáo thụ chủ khảo lần này, thành tích thí sinh do lão quyết định cuối cùng. Giáo thụ chỉ là người phụ trách, lão không cho phép loại chuyện này, lão sẽ làm tiểu tử dựa vào gia thế kia biết, thế giới này muốn chính là chân tài thực học.

“Giáo thụ, đắc tội nguyên soái không tốt.” Một giáo thụ khuyên nhủ.

“Hừ.” Nếu nguyên soái là như vậy, Liên Bang nên vong.

“Đây chỉ là một chuyện nhỏ, giáo thụ đừng không thông tình đạt lý.” Lão ngoan cố.

Những giáo thụ khác còn muốn tiếp tục khuyên, cửa mở, đoàn người Mộc Linh Hạo bước vào.