Ám Dạ Quân Vương

Chương 11

Cửa sổ thủy tinh dày chặn lại mưa gió bên ngoài, tiếng mưa rào rào hiếm thấy cũng không thể xông vàobên trong, nếu như không nhìn đến cảnh sắc ngoài cửa sổ, đứng ở bên trong căn bản sẽ không biết bên ngoài mưa to đang hào hùng rơi xuống.

Tôn Hoàng ngồi trên ghế, nhìn Đế trên một chiếc ghế khác, bối cảnh phía sau là màn mưa dày dày ngoài cửa sổ rộng, cùng thế mưa phía sau y hoàn toàn bất đồng, y trầm tĩnh ngồi ở nơi đó, nhẹ nhàng mà lật trang sách qua.

Tâm của Tôn Hoàng rất loạn, mà nguyên nhân phiền loạn, là Đế. Đế chưa bao giờ xem hắn như bằng hữu, càng đừng nói tới giao tâm, vẫn biết rằng mình bị Đế bài xích ngoài tâm, mà bản thân làm nhiều như vậy lại không có hiệu quả, Đế so với hắn càng lạnh lùng hơn, nhưng cũng không phải không có tâm, hắn đã thấy qua sự ôn nhu của Đế, nếu như chưa từng thấy qua, hắn còn có thể an ủi bản thân rằng Đế không có, nhưng hắn đã thấy qua, vì vậy càng thêm mất mát. Cho dù như thế, hắn cũng không muốn từ bỏ, cố chấp không muốn từ bỏ. Đây là lần đầu tiên hắn muốn đoạt được sự thừa nhận của một người như thế, muốn cùng người trao đổi cảm tình, đây chắc hẳn là tình bạn.

Rõ ràng là nên như thế, thế nhưng hắn phát hiện tình huống không đúng. Cùng Đế ở chung càng lâu, tầm mắt hắn càng ngày càng không có cách nào dời khỏi người Đế, thậm chí có khi những cử động của Đế tại trong mắt hắn cũng mang theo hương vị như mê hoặc, làm cho cả người hắn nóng lên, nghĩ đến những điều kỳ quái. Tình trạng hắn như vậy như thế nào là bởi vì Đế, cũng không nên đối với Đế như thế, tuyệt đối không nên.

Nguyên tưởng rằng chỉ là vì dục cầu bất mãn, từ sau khi Đế đến đây, hắn đã thật lâu không thư giải, hết thảy trọng tâm đều quay xung quanh Đế, tưởng rằng bởi vì như thế mới có thể sinh ra ý niệm như vậy trong đầu, vì vậy hắn chuẩn bị thư giải một chút, nhưng không có biện pháp, nghĩ đến Đế ngay cách vách, hắn không có biện pháp nào làm. Như vậy thì thôi, hắn đổi địa phương khác là được, nhưng hoàn toàn không có xung động, tại trong sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ kiều mỵ, xinh đẹp, thành thục, hắn đều không thể xung động.

Bản thân tuyệt đối không có vấn đề, bởi vì bộ vị hỏa nhiệt kia, chỉ cần vừa nghĩ đến những cử động lơ đãng đó của Đế, sẽ sưng trướng đến phát đau. Du͙© vọиɠ không được thư giải, làm cho bản thân đối với sự dụ hoặc lơ đãng đó của Đế càng thêm không có sức chống cự, rất nhiều lần đều có suy nghĩ điên cuồng muốn đem Đế kéo vào trong lòng, nếm thử.

Đêm qua, hắn nằm mơ, chưa bao giờ nằm mơ, hắn lần đầu tiên nằm mơ, trong mơ có thân ảnh của Đế, đối mình lộ ra nét tươi cười chân thành đã thấy qua ngày đó, làm cho trái tim mình đập mãnh liệt không thôi, rốt cục ức chế không được suy nghĩ cuồng vọng của mình, đem người kéo vào trong lòng, hôn lên đôi môi mê người của đối phương thường thấy khi nhấm nháp hoa quả, khi khẽ nhấp chén rượu, thậm chí khép mở khi nói chuyện.

Chỉ là mơ, bản thân lại cảm giác được vui sướиɠ cực hạn, điên cuồng cướp đoạt, cắn xé, không buông tha một chỗ nào, không muốn rời đi chỉ trong chớp mắt. Nhưng như thế này hoàn toàn không cách nào thỏa mãn bản thân, không cách nào, bản thân thô bạo xé rách y phục của Đế, dao động tại trên da thịt hoặc nhân kia, mơ có xúc cảm hay không, hắn không biết, nhưng tại trong mơ hắn lại cảm giác được sự nhu mềm cùng co dãn của da thịt Đế, hấp dẫn tay mình, làm cho bản thân không cách nào rời đi.

Sau đó. . .

Khi mở mắt ra, bản thân là ảo não cùng xấu hổ. Ảo não là vì sao phải tỉnh lại, xấu hổ là vì bản thân xấu xa, khi đối mặt Đế, mình căn bản không dám nhìn thẳng đối phương, sợ hãi Đế nhìn ra ý niệm của bản thân, hắn không muốn làm cho Đế chán ghét mình, thật sự không muốn.

Không dám nhìn thẳng, lại không nhịn được nhìn lén, nhìn lén mái tóc dài màu đêm tối kia, nhìn lén khuôn mặt tinh xảo kia, sau đó khắc chế không được, đem đường nhìn dừng lại trên đôi môi hồng nhạt hoàn mỹ kia, nó có mềm mại cùng ngọt mĩ giống như trong mơ hay không, thật muốn biết. Vội vàng đem loại ý nghĩ này dứt bỏ, lại dời tầm mắt đi, không bao lâu sau, tầm mắt lại chạy về bên Đế. (ò.ó)

Lần này từ hàm dưới, đi tới trên chiếc cổ lộ ra kia, phần nổi lên nho nhỏ duyên dáng trên cổ, nói cho mọi người, người có nó là một nam nhân, phần nổi lên nho nhỏ kia tại trong mắt Tôn Hoàng khéo léo mà đáng yêu, ưu nhã mà động lòng người, rõ ràng là khí quan như nhau, vì sao tại trên người Đế là dễ nhìn như vậy, mà bản thân lại thô dã như vậy.

Tầm mắt tiếp tục đi xuống, buộc chặt đến trên khuy áo nghiêm mật đem hết thảy vây quanh, che giấu, không lộ ra một chút phong cảnh nào, làm cho Tôn Hoàng hận không thể tiến lên xé chúng nó ra. (Hãn! =.=!!!)

Không, như vậy không đúng. Tôn Hoàng Phát giác ra suy nghĩ của bản thân, một lần nữa đem loại ý nghĩ này vứt đi xa. Không lâu sau, một lần nữa khắc chế không được, lại liếc đến phương hướng của Đế. (Cực hãn! >.