Thượng Ẩn

Quyển 3 - Chương 65: NAI VÀ SÓI

Đôi phu phu vẫn đang tình tứ trong vòng tay.

"Sao cậu lại chạy đến đây?" - Cố Hải sau khi hưởng thụ không khí hạnh phúc bây giờ mới hỏi.

Bạch Lạc Nhân đưa ánh mắt nhìn xa xăm: "Muốn ngắm phong cảnh."

"Chỉ có vậy?"

"Ừm. Chỉ có vậy."

Phút giây tình ái tương giao qua đi, Cố Hải đã dần lấy lại tinh thần.

Tinh thần vô lại.

"Này, hay là chúng ta về phòng đi." - giọng điệu thì thào chứa đầy tà niệm.

Bạch Lạc Nhân ngẩng đầu hỏi: "Để làm gì? Cậu buồn ngủ hả?"

Thật ra Bạch Lạc Nhân vẫn chưa hiểu kịp rằng đầu óc Cố Hải lại đen tối nhanh đến vậy. Vừa mới đây tay trong tay yên bình thoát tục như thế mà chưa gì hắn đã lộ nguyên hình.

Cánh tay hư đốn của ai kia đã sờ soạng đến chổ bụng dưới của cậu: "Về phòng để làm... chuyện này."

Bạch Lạc Nhân lập tức trở mặt: "Trong đầu cậu không có gì ngoài loại chuyện đó hết hả? Đàng hoàng nghiêm chỉnh một chút cũng không được? Rốt cuộc cậu xem tôi là gì? Búp bê tìиɧ ɖu͙©?"

Nói rồi gạt tay hắn ra. Bức bối ngồi xuống ghế đá bên cạnh. Cố Hải thấy vợ giận thì liền xìu xuống, sáp đến xoa xoa: "Thôi mà, tôi yêu cậu nên mới vậy. Cậu không muốn thì thôi, không làm. Ngày mai hẳn làm."

Thật tức chết Bạch Lạc Nhân rồi, đối tượng kết hôn của cậu hoá ra lại là một tên biếи ŧɦái cυồиɠ ɖâʍ? Giờ ly hôn còn kịp không?

"Weee, hai người bên đó làm gì vậy?"

Xa xa có một giọng nói vọng tới. Ủa? Không phải đang tận hưởng thế giới hai người à? Sao lại xuất hiện thêm người nữa thế? Tên nào dám cả gan đến đây trong lúc này? Cố Hải đang nóng lòng muốn diện kiến lắm.

"Tối như vậy hai anh còn ra đây ngắm cảnh à? Thật là tình tứ quá nha" - là Trương Đằng.

"Này, cậu mau cút qua chổ khác chơi cho tôi." - Cố Hải dùng ánh mắt xẹt ra lửa đuổi thẳng.

Nhưng Bạch Lạc Nhân hình như đang có ý trái ngược: "Tiểu Đằng, qua đây. Chúng ta nói về trò chơi hôm trước đi. Con robot đó thật lợi hại."

"Đúng, đúng đó. Em diệt không biết bao nhiêu lần vẫn chưa được. Có lẽ chúng ta phải kết hợp các tuyệt chiêu như...."

Thế rồi hai người bọn họ một bên cống hiến chiến thuật, một bên tham khảo sắp xếp cực kì ăn ý. Quẳng Cố Mặt Mâm sang một bên không thèm đếm xỉa.

Hắn đi qua đi lại, ngắm núi tuyết càng ngắm càng chán ghét: "Cả một cục tuyết lớn. Có gì đẹp đâu."

Đã nói rồi. Chỉ khi có 2 người thì Cố Hải mới cảm thấy thú vị thôi. Vừa nãy trêu chọc vợ khiến lửa dục trong người dần dần bốc lên hừng hực, cơ mà lại bị tên Trương Đằng phá đám. Không biết lần mò thế nào ra được chổ này mới khổ.

"Chào mọi người." - là Đông Triệt.

"Đông đủ quá, thật tình cờ" - có cả Diêm Nhã Tĩnh.Cố Ngơ Ngác nhìn người từ đâu kéo đến chổ riêng tư của mình, còn tuỳ tiện ngồi xuống ghế đá trong chòi, thật xôm tụ. Có mỗi 4 chiếc ghế, nên dư ra một mình hắn phải đứng bên góc. Còn công lý nữa không???

"Quây, các người tại sao biết chổ này?" - Cố Hải trưng ra bộ dạng xù lông một cách lộ liễu.

Đông Triệt dửng dưng chỉ về hướng lối vào: "Ở đây là khu vực dành cho khách vip ngắm cảnh núi tuyết về đêm. Trong mỗi phòng đều có bảng chỉ dẫn mà."

"Ừ. Trong ngăn kéo tủ đó." - Trương Đằng xoay qua phụ hoạ.

"Đúng. Chỉ dẫn khá chi tiết là phải đi theo lối mòn nào nữa. Tôi thấy cũng thú vị nên rủ A Triệt theo." - Diêm Nhã Tĩnh cũng góp vui một câu.

Cố Hải mặt mũi đen thui nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân.

Người nào đó nhún vai: "Tôi đâu biết là họ cũng có hứng thú."

Thế là xong một buổi tối lãng mạn.

Đương nhiên lúc cả 5 người giải tán về phòng thì Cố Hải cũng tiện tay vỗ mông Bạch Lạc Nhân vài cái xem như là trả thù. Còn dám nói là không ai tìm thấy. Lừa gạt người!!!

Hình phạt hắn dành cho cậu là tối nay phải cùng hắn chơi hai loại đồ chơi tình thú, cosplay thiếu gia - hầu gái rồi mới được ngủ.

Ban đầu Bạch Lạc Nhân có cự nự một chút nhưng đến lúc cửa đóng then cài rồi thì làm sao thoát được. Nhưng cũng phải công nhận là sεメ toy đợt này chất lượng phết, vừa cắm vào đã dẫn đến kɧoáı ©ảʍ cực độ. Cũng chính vì điểm này Bạch Lạc Nhân phải bại dưới tay của Cố Hải, mặc cho hắn hầu hạ thế này rồi thế kia.

Đến gần sáng thì tạm xong. Cố Hải vẫn chưa chịu rút phân thân ra. Bạch Lạc Nhân có chút hơi khó chịu: "Cậu lấy ra đi cho tôi đi tắm."

"Cứ để đấy, một chút tôi tẩy rửa giúp cậu." - dùng miệng cọ vào vành tai Bạch Lạc Nhân.

"Nhưng bụng tôi khó chịu."

"Ở bên trong cậu tôi mới cảm thấy an tâm. Cảm giác thật tuyệt." - hắn vẫn cứ cứng đầu, còn động đậy côn ŧᏂịŧ nóng hổi bên trong hậu huyệt nhớp nháp.

"Lần thứ tư rồi" - Bạch Lạc Nhân mệt mỏi thừa nhận - "Cậu có chịu thôi đi không?"

Cố Hải vòng tay sang xoa bụng: "Tôi xoa cho cậu. Dễ chịu không?" - Xoa được 1 phút thì đột nhiên di chuyển xuống cầm lấy phân thân đang mềm nhũn vì hoan ái kịch liệt của ai kia.

Bạch Lạc Nhân bị tập kích bất ngờ hơi hốt hoảng rụt người lại: "Cậu lại sao nữa?"

Cố Hải ra sức vuốt ve con trai, động tác nhịp nhàng, thở đều nói nhỏ vào tai đối phương, một cách chậm rãi kí©ɧ ŧìиɧ: "Tôi muốn lần nữa. Tôi muốn cậu. Chúng ta làm thêm vài lần đi. Tôi không kiềm chế được."

"Tổ tông nhà cậu, sức trâu à... Tôi.."

Bạch Lạc Nhân chưa dứt lời thì một đợt xâm nhập phía sau hậu đình đã ập đến, kí©ɧ ŧɧí©ɧ kɧoáı ©ảʍ lên tận mây xanh. Chỉ còn biết buông thả phối hợp, ôm chặt cổ người kia, cầu xin hắn thoả mãn du͙© vọиɠ của mình.Cố Hải thấy biểu tình ái nhân như thế đúng là nhặt được vàng. Trận thứ 5 kết thúc sau nửa tiếng. Lúc này Cố Hải cũng cảm thấy một chút mệt, hắn ôm Bạch Lạc Nhân đi tẩy rửa kĩ lưỡng.

Sau khi hầu hạ mộc dục xong xuôi thì đặt cậu lên giường, ôm cậu vào lòng trong chăn, vỗ về e ấp, như nâng niu trân bảo vô giá, say sưa ngắm nhìn cậu ngủ.

Lúc này hắn mới ghé tai thì thầm: "Tôi yêu cậu."

Người kia nửa tỉnh nửa mê nghe thấy, không đáp, chỉ vươn tay qua ôm lấy hắn, úp mặt vào l*иg ngực rộng lớn, vùi tay chân vào nhau, yên ổn ngủ suốt đêm.

Sáng sớm hôm sau, Cố Hải nhanh chóng tắt đồng hồ báo thức, hớn hở bắt tay vào làm nhiệm vụ cao cả là lay người tỉnh dậy, ôm đi đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo.... Hoàn tất mọi công đoạn thì hôn một cái.

Đại công cáo thành.

Kế hoạch hôm nay là họ phải đến phòng hội nghị khách sạn gặp gỡ Diệp Tuấn Thần và một vài cổ đông Diệp Thị. Nhưng khi ai ai đều có mặt đông đủ thì nhân vật chính lại không thấy đâu.

"Diệp Tổng có chuyện trên đường đến. Chỉ là lý do cá nhân. Thành thật cáo lỗi với hai vị, Diệp Tổng nói sẽ đích thân đến xin lỗi sau khi trở về. Còn bây giờ mời hai vị theo tôi dùng bửa sáng mà Diệp Tổng đã chuẩn bị thiết đãi." - trợ lý riêng của Diệp Tuấn Thần vào phòng thông báo.

Thật ra, nguyên nhân sự vắng mặt của Diệp Tuấn Thần chính là Trương Đằng.

Tiểu trợ lý phụ trách sáng sớm đi đón gia đình Bạch Hán Kỳ, vừa mới xuất phát chạy được vài cây số xe đã bị chết máy.

"Làm sao vậy? Chạy đi chứ." - Tiểu Đằng đập đập vào vô-lăng.

Ở Hải Nhân Trương Đằng là trợ lý, chứ ở Trương Gia cậu đích thị tiểu hoàng tử, làm sao biết sửa xe? Xe không chạy được mà ngồi đập vô-lăng là đủ hiểu rồi !!!

Tình cờ lúc đó, xe của Diệp Tuấn Thần xuất hiện từ phía đối diện, y đang trên đường đến buổi hội nghị. Nhìn thấy chiếc xe gặp sự cố bên đường, trông người ngồi lái lại là tiểu trợ lý của Cố Tổng, Diệp Tuấn Thần liền hạ lệnh dừng xe xuống hỏi thăm xem sao.

Vừa đứng ngoài cửa xe đã trông thấy một tiểu mỹ nam xinh đẹp, điệu bộ lại dễ thương đến mức chết người đang đập đập tai lái, thỉnh thoảng lại cúi xuống xem chân thắng chân gas có bị trầy không. Quả thực làm người ta yêu mến. Tính hướng của Diệp Tuấn Thần chắc mọi người cũng biết, nhìn thấy con nai tơ ngơ ngác làm sao không động lòng?

Chỉ có điều hắn không biết, chính con nai tơ này vốn đang ghim trong lòng hiềm khích khó giải toả liên quan đến hắn.

"Không có gì. Đột nhiên gặp chút trục trặc thôi. Diệp Tổng cứ đi đừng để lỡ việc." - trong lòng Tiểu Đằng muốn kêu cứu muốn chết nhưng đối tượng gặp phải không vừa ý nên từ chối luôn.

Diệp Tuấn Thần đưa mắt quan sát một chút: "Tôi thấy cậu gặp vấn đề thật rồi, không cần tôi giúp thật sao? Ở đây khá vắng, phía trước lại có tuyết dầy, xe ủi phải rất lâu mới vào được. Có lỡ việc của cậu không?"Lỡ chứ sao không lỡ. Gia đình của bố tổng tài đang ở ngoài sân bay đợi cậu, đến đón trễ thì cậu biết tay với Cố Hải. Vậy rồi làm sao? Phải chấp nhận sự giúp đỡ của tên này à?

Thôi kệ có chút đẹp trai, đồng ý vì điểm này: "Vậy thì phiền Diệp Tổng cho tôi nhờ xe đến sân bay. Tôi phải đón bạn."

"Vậy còn không mau." - Diệp Tuấn Thần lịch thiệp mời gọi.

Trương Đằng vừa bước ra khỏi xe, bất cẩn vấp phải một đám tuyết sẩy chân: "Aaaaa"

"Trương trợ lý, cậu không sao chứ?" - tiếng la nghe hay như vậy, chắc chắn lúc làm chuyện đó sẽ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Tôi bị trật chân rồi." - Trương Đằng giọng run run.

"Thôi để tôi dìu cậu đi, tôi đi cùng cậu đến sân bay là được" - Diệp Tuấn Thần ân cần chăm sóc.

Trương Đằng lập tức từ chối: "Không không. Trợ lý của anh đi với tôi là được rồi. Không cần phiền đến anh đâu."

"Trợ lý còn thay tôi đi làm một vài chuyện. Bây giờ tôi chở cậu đi, trợ lý trở về phòng hội nghị thông báo cáo lỗi. Ngoan. Tôi trông cậu không thể đứng nỗi nữa làm sao mà đi, tôi đi cùng an tâm hơn, cậu xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ hối hận lắm."

Thật sự con mồi ngon thế này, hắn hận không thể lập tức ăn sạch. Nhưng vì giữ thể diện mà từ tốn tấn công. Diệp Tuấn Thần biết nếu nguyên nhân huỷ hội nghị là vì Trương Đằng thì Cố Hải và Bạch Lạc Nhân cũng không trách hắn được. Vừa được lòng tiểu mỹ nam. Lại không thất lễ với đối tác. Diệp Tuấn Thần tính toán cả rồi.

"Nhưng... Nhưng mà..." - Trương Đằng nhìn soái ca trước mặt, dịu dàng như vậy, đàn ông như vậy, không còn biết từ chối thế nào.

Diệp Tuấn Thần dứt khoát choàng tay y qua vai cậu, dìu lên xe.

Thơm quá. Diệp Tuấn Thần đang hít hà mùi hương trên người Tiểu Trương. Da thịt mềm mại, mông lại tròn, có thể là xữ nam, ăn chắc chắn rất sướиɠ. Trong đầu hắn đang chứa đầy du͙© vọиɠ.

"A...a" - bước chân vừa rồi hơi mạnh, Tiểu Đằng kêu khẽ.

Thật dễ thương. Như con thỏ bé nhỏ trong lòng chủ nhân. Mỹ vị này rất lâu rồi Diệp Tuấn Thần chưa nếm được. Đương nhiên. Tình một đêm với những call boys thì làm sao bằng một tiểu kim đồng trắng trẻo mượt mà.

Trên đường đi, Diệp Tuấn Thần không ngừng hỏi Trương Đằng có khoẻ không? Có cần đi bệnh viện không? Thỉnh thoảng lại tấp xe vào lề, chồm về phía ghế sau hỏi thăm cậu, còn sờ sờ người cậu xem có bị thương chổ nào nữa không?

Sau màn ân cần này, hiềm khích đối với Diệp Tuấn Thần của Trương Đằng triệt để được chuyển thành: Những lần trước chắc chắn là hiểu lầm, không phải do Diệp Tổng gây ra. Bằng chứng là Hải ca và Nhân ca đều hoà bình trở lại, còn không ghét bỏ anh ấy. Chắc chắn họ đã phát hiện ra hiểu lầm lẫn nhau. Diệp Tổng là người tốt như vậy, không thể đáng ghét được.

"Diệp Tổng." - giọng nói nhỏ nhẹ từ đằng sau vang lên.

"Cậu cần gì à? Khó chịu ở đâu?" - Diệp Tuấn Thần khẩn trương."Không không. Anh thật tốt. Xin lỗi anh."

"Xin lỗi? Cậu thấy có lỗi vì tôi lỡ buổi hội nghị à? Không sao đâu, tôi sẽ càng cảm thấy có lỗi hơn khi cậu gặp chuyện gì nữa" - thôi đừng nói đến tài miệng lưỡi của sắc lang họ Diệp này.

Trương Đằng không hề hay biết hai má mình đã ửng đỏ từ lúc nào, tim lại đập thình thịch, không dám nhìn vào gương trên xe thấy mặt Diệp Tuấn Thần. Suốt buổi cảm ngại ngùng cứ xâm chiếm tâm trí cậu.

Bạch Hán Kỳ, Thím Trâu và Mạnh Thông Thiên được đưa về khách sạn. Họ cũng được bố trí 2 phòng vip. 1 phòng cho đôi vợ chồng già. 1 phòng nhỏ hơn cho Mạnh Thông Thiên.

Bạch Lạc Nhân và Cố Hải đến chào đón họ: "Ba, Thím Trâu, cảm thấy thoải mái không?"

"Được lắm. Không ngờ ở khu vực núi tuyết mà cũng có thể xây nên một nơi cao cấp như thế này." - Bạch Hán Kỳ quan sát xung quanh một lượt.

Cố Hải cười cười: "Bây giờ cái gì cũng làm được hết ba à. Mọi người cứ nghỉ ngơi đi, một chút nữa sẽ đến giờ ăn trưa. Chúng ta tập hợp ở đại sảnh cùng ăn nhé."

Bạch Lạc Nhân nhớ ra: "À ba. Cậu Trương Đằng, người đến đón mọi người đâu rồi?"

"Là cái cậu khoẻ mạnh hay cái cậu bị thương?"

Có đến 2 cậu lận à? Cố Hải và Bạch Lạc Nhân nhìn nhau một cái.

"Cả hai người họ đâu rồi ạ?" - Cố Hải hỏi.

"Sau khi đưa ba và mọi người về đây, thì cậu khoẻ mạnh chở cậu bị thương đi tìm bác sĩ rồi. Cậu bị thương ba có thấy vết thương gì đâu, nhưng biểu hiện xem ra khá yếu ớt, suốt buổi cứ tựa vào người cậu khoẻ mạnh." - Ba Bạch thấy gì nói đó.

Cố Hải và Bạch Lạc Nhân bắt đầu thấy lạ rồi. Nhưng không nói nữa, cáo từ để cho họ nghỉ ngơi. Sau đó Cố Hải gọi điện cho Trương Đằng:

"Alo? Tôi kêu cậu đi đón gia đình tôi tại sao lại có hai người? Cậu mang theo ai? Rồi ai bị thương?"

Trương Đằng lúng ta lúng túng: "Em... Em bị thương. Cũng may nhờ có Diệp Tổng ra tay cứu giúp, bây giờ đang đưa em đi khám bác sĩ. Em chỉ bị trật chân một chút thôi. Khám xong em về ngay."

Cố Hải nói chuyện xong thì kể lại mọi thứ cho Bạch Lạc Nhân nghe.

"Diệp Tuấn Thần? Trông giống người tốt đến vậy?" - Bạch Suy Đoán.

Cố Hải nhún vai: "Tôi cũng không biết. Mặc kệ họ đi, miễn ba và mọi người đến nơi an toàn là được. Chúng ta về phòng."

Ừa rồi hai ổng về phòng. Chuyện trong phòng nhàm chán quá lần nào cũng vậy. Bỏ qua đi.

Kể về phía này, Diệp Tuấn Thần thành công lấy lòng tiểu kim đồng Trương Đằng, còn hẹn cậh đi ăn tối:

"Trợ lý Trương. Không biết tối nay cậu có rãnh không? Cùng tôi dùng bửa, sẵn tiện để tôi kiểm tra xem chân cậu đã ổn định chưa. Cậu cảm thấy thế nào?"

Tiểu Trương má đỏ hây hây, cúi đầu xuống đất nhịp nhịp hai ngón chân cái vài giây rồi đáp: "Được. Vậy hẹn anh 8 giờ"

Tiểu Hoàng Tử động lòng phàm.

Buổi tối hôm đó không ai thấy Trương Đằng và Diệp Tuấn Thần đâu. Cố Hải và Bạch Lạc Nhân cũng cảm nhận được mờ ám. Chỉ nhìn nhau cười trừ, vui vẻ trò chuyện cùng cả gia đình suốt buổi. Bạn đang đọc truyện tại Web TruyenOnline . com

Vậy hai người kia đi đâu?

Dùng bửa tối.

Không phải nhà hàng à? Sao không ai nhìn thấy họ?

Trương Đằng đi dùng bửa tối tại khu vực riêng của Diệp Tuấn Thần.

Dù địa điểm có hơi lạ, là một căn biệt thự ở bên phía đông, tách biệt với dãy biệt thự của khách. Chắc đây là biệt thự riêng của ông chủ. Tiểu Đằng khá thích thú chạy vòng quanh.

"A... Nơi này rộng lớn hơn chổ của khách. Lại còn có hồ bơi bốn mùa. Tuyệt quá."

Diệp Tuấn Thần chăm chăm nhìn chú chim nhỏ đáng yêu đang chạy nhảy khắp khu vực của mình. Thật sự quá mê hoặc lòng người. Ở Trương Đằng, Diệp Tuấn Thần tìm được cảm giác muốn được bảo bọc, che chở cho người này suốt đời, chỉ hy vọng cậu phải thuộc về riêng mình hắn.

Dạo chơi một hồi chim non cũng mệt mỏi, rũ xuống ghế sofa: "Có hơi khát nước."

Diệp Tuấn Thần từ xa đi đến với một chai rượu vang và một chiếc ly.

Một chiếc.

"Anh không uống à?" - Trương Đằng hỏi.

Diệp Tuấn Thần ngồi xuống ngay cạnh tiểu mỹ nam: "Uống chứ. Trong nhà này chỉ có một chiếc ly của tôi thôi. Vì tôi vẫn luôn đến đây một mình." - xảo trá đó, một đống ly trong tủ kìa.

"Vậy.... Vậy làm sao uống?" - Trương Đằng ấp úng.

"Tôi hầu cậu."

Nói rồi hắn rót rượu ra ly, đưa lên miệng uống một ngụm rồi bất ngờ kéo đầu Trương Đằng đến truyền rượu bằng môi.

Trương Đằng bất ngờ mở to mắt, ban đầu có hơi khó tiếp nhận nhưng môi người kia mềm quá, rượu lại thơm, chốc lát đã hoà mình vào say mê đắm đuối, mặc cho người kia truyền hết ngụm này đến ngụm khác vào miệng.......

Mối quan hệ Diệp Đằng đã từ đó mà bắt đầu. Một người bỡ ngỡ dấn thân vào hoan ái khó cưỡng. Một người dầy dặn kinh nghiệm vừa chiếm đoạt được chú nai tơ. Liệu chuyện tình này sẽ đi đến đâu? Sướиɠ vui hay buồn khổ?

Chỉ biết sắp tới đây, Cố Hải và Bạch Lạc Nhân sẽ được trải nghiệm cảm giác phiền toái nhất từ trước đến giờ mà họ chưa từng vướng phải.

Thỉnh cầu bình yên.