Chớp mắt, kỳ nghỉ dưỡng mùa đông cũng đến. Ngoài hầu hết câc nhân viên công ty ra thì Cố Tổng là người vui nhất đợt này.
Trong đầu bây giờ cứ rãnh rỗi giờ nào là suy ngẫm giờ đó, nghĩ tới lúc đi chơi với Bạch Lạc Nhân như thế nào? Chuẩn bị những gì? Có cần mang theo đồ chơi tình thú không? Trang phục sắm vai thì đủ kịch tính chứ? Quả thật khó nghĩ quá, làm cho tổng tài anh minh thần võ của chúng ta cứ đắn đo suốt mấy ngày nay.
Bạch Lạc Nhân biết đầu óc đen tối của hắn hết chứ nhưng đâu dại dột gì mà hỏi. Hỏi ra dám hắn lại lôi cậu đi chọn đồ rồi nổi hứng "xài thử" chắc là phải mệt dài dài. Nên dứt khoát cứ để Cố Hải tự biếи ŧɦái một mình hắn cho lành.
Buổi trưa, Cố Hải như thường lệ xông vào phòng làm việc của Bạch Tổng: "Bảo bối, đi ăn thôi."
Bạch Lạc Nhân đối với xưng hô này quen thuộc lắm rồi, không lấy làm ngại ngùng nữa. Chỉ là sang ngày hôm sau, cậu sẽ là người xông vào phòng Cố Hải với câu nói hiên ngang: "Vợ yêu, đi ăn thôi."
Nhị vị tổng tài khiến tiểu trợ lý Trương Đằng rất hoang mang, y không biết vậy rốt cuộc trong mối quan hệ này thật ra là ai đóng vai trò gì? Người thì bảo bối, người thì vợ yêu. Chẳng biết đâu mà lần.
"Hai người đi ăn cơm hả? Cho em theo với." - Trương Đằng trông thấy Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đi tới liền hỏi.
"Ừ đi chung đi." - Bạch Lạc Nhân đáp.
Tại bàn ăn, Cố Hải cứ nhìn xuống điện thoại đọc đọc thứ gì đó rồi ngồi cười một mình.
Hành động kì lạ này khiến Trương Đằng nheo mắt quan sát một lúc rồi mới hướng về phía Bạch Lạc Nhân hỏi: "Này Nhân ca. Hải ca bị gì vậy?"
"Tôi làm sao biết?" - Bạch Nhún Vai.
"Nhưng sao biểu hiện của anh ấy.... rất kỳ quái a~"
Cố Hải lúc này mới phát hiện ánh mắt soi mói của ai kia, bèn dẹp điện thoại, nghiêm chỉnh lo ăn.
Thật ra hắn đang soát lại những đồ vật nên mang theo cho chuyến nghỉ dưỡng. Bao gồm cả những đạo cụ cần thiết mà hắn ấp ủ bấy lâu nay. Tâm tình vừa vui sướиɠ vừa háo hức, quả thật còn nôn nao hơn cả con nít lần đầu được đưa đi công viên giải trí.
Buổi tối hôm đó ở nhà, rốt cuộc thì Bạch Lạc Nhân cũng không chịu đựng được:
"Cậu làm gì cả ngày như người mất hồn vậy?"
Cố Hải lại cười đầy bí hiểm: "Không có gì."
"Cậu đang âm mưu chuyện gì? Nói mau."
"Tôi đã nói là không có gì" - hắn lơ đãng đi về phía sân vườn, định trốn tránh truy tố.
"Cậu không nói thì ngày mai tôi không đi." - Bạch Lạc Nhân quay người đi thẳng về phòng.
Tên kia đương nhiên sợ cong đít đuổi theo, đến bên giường bò lên: "Này, đừng vậy chứ. Cùng lắm tôi cho cậu xem."
"Đưa đây"
Cố Hải lấy điện thoại đặt vào tay Bạch Lạc Nhân. Cậu vừa mở khoá màn hình lập tức hiện ra ngay trang ghi chú mà hắn chăm chú mày mò mấy hôm nay.NHỮNG VẬT DỤNG CẦN MANG- Quần áo- Qυầи ɭóŧ- Bαo ©αo sυ (quan trọng)- Kem bôi trơn (quan trọng)- Sεメ toy cho cúc (quan trọng)- Sεメ toy cho con trai (quan trọng)- Sεメ toy dạng nở trước (quan trọng)- Sεメ toy dạng bó (quan trọng)- Sεメ toy dạng tự động (quan trọng)- Sεメ toy dạng thủ công (quan trọng)- Sεメ toy rung (quan trọng)- Sεメ toy rung + động (quan trọng)- Sεメ toy dạng kẹp (quan trọng)- Sεメ toy dạng gai (quan trọng)- Sεメ toy vừa phát hành (quan trọng)- Sεメ toy năm ngoái (thỉnh thoảng nên tái sử dụng)- Quần áo thầy giáo - nữ sinh (cực quan trọng)- Quần áo cảnh sát - tội phạm (quan trọng)- Quần áo thiếu gia - hầu gái (quan trọng)- Quần áo hoàng thượng - tể tướng (khá quan trọng)- Quần áo tiều phu - thiếu nữ (không thể thiếu)- Thức ăn (không cần)- Thức uống (không cần)- Những thứ còn lại mang theo tiền là mua được.
Đọc xong danh sách trên, mặt mũi Bạch Lạc Nhân tối thui nhìn qua hắn:
"Mớ quần áo đó đâu?"
Cố Hải chưa ngửi được mùi nguy hiểm vẫn hồn nhiên trả lời: "Tôi cất vào vali rồi."
"Làm sao có được?"
"Tôi đặc biệt kêu Trương Đằng chuẩn bị đó. Chất liệu rất tốt nha." - lại còn hiên ngang khoe khoang chất lượng đạo cụ.
"Mang ra đây tôi xem."
"Được"
Nói rồi Cố Hải hí hửng đi tới chổ vali lôi ra một chồng to đùng toàn những y phục kì quái. Quần áo của gã tiều phu còn được trang bị vài cành cây chiếc lá để nguỵ trang, còn hoàng đế thì long bào vàng chói kèm một mớ phụ kiện rườm rà.
Hết sức tưởng tượng !!!
Bạch Lạc Nhân nhăn mặt xem xét, trong lòng nghĩ thầm không lẽ nam nhân đầu ấp tay gối mỗi đêm của mình thật sự bị mắc bệnh về tâm sinh lý? Nhưng cậu rất thông minh, giả vờ như tán thưởng:
"Cũng khá. Còn đám sεメ toys thì sao? Cậu mang ra tôi xem luôn thể."
Cố Hải vẫn cứ là nghe lời mang ra, còn tưởng tượng rằng có thể bảo bối của hắn đang cao hứng, muốn lôi ra dùng thử không chừng.
Mọi thứ đầy đủ trước mắt. Nghỉ dưỡng mùa đông mà hắn không thèm mang áo ấm, cũng không thèm mang khăn, còn bảo cái gì có tiền đến đó mua vẫn được. Vậy mà cả một vali đầy ắp chỉ toàn đồ chơi tình thú. Làʍ t̠ìиɦ cho chết chắc ?!
Hết thuốc chữa.
"Được rồi, cậu để tôi xem một chút. Lấy cho tôi ly nước đi."
Cố Hải vừa đóng cửa ra ngoài thì Bạch Lạc Nhân tức tốc gom hết mớ đồ lại, dùng kĩ năng luồng lách của mình thật nhanh mở cửa chuồn khỏi nhà.
Cố Hải từ phòng bếp phát hiện bóng người liền xoay đầu gọi : "Nhân Tử? Cậu đi đâu đấy?"
Không nghe thấy tiếng trả lời, hắn vội chạy ra xem sao. Nhưng ngoài cửa chính đã không còn bóng người.
Bạch Lạc Nhân đã nhanh chóng bấm thang máy đi xuống tầng hầm đổ rác, quăng hết mớ đạo cụ của Cố Hải đi rồi phủi tay quay về nhà.
Lúc trở lên tên kia đã đứng trước cửa ngóng đợi: "Cậu chạy đi đâu vậy?"
"Tôi quăng rác" - lách qua người hắn đi vào."Rác gì? Lúc sáng trước khi đi làm tôi xử lý rồi mà?" - Cố Hải ngạc nhiên hỏi.
"Rác này mới. Cậu mới mang ra." - Bạch Lạc Nhân ngồi vắt chân ở sofa nhởn nhơ đọc tạp chí.
Cố Động Não suy nghĩ vài giây nới sực nhớ đến mớ bảo bối của mình, vội vã quay về phòng thì quá muộn.
"Đồ của tôi. Đồ của tôi đâu hết rồi?" - chạy ra hỏi vợ.
Tên hung thủ vẫn cứ bình tĩnh: "Tôi vừa tiễn chúng đến tầng hầm. Đi chơi không lo đi, toàn mang theo những thứ biếи ŧɦái."
"Ai cho phép cậu vứt chúng?" - Cố Hải nổi điên lên quát một câu.
Bạch Lạc Nhân có hơi bất ngờ: "Cậu làm gì lớn tiếng vậy? Cùng lắm tôi đền tiền lại cho cậu."
"Tiền. Tiền. Cái gì là tiền chứ? Tôi không cần tiền của cậu."
Cố Hải nói xong thì định bụng xuống tầng hầm tìm, nhưng bị Bạch Lạc Nhân nói thêm một tràng nữa:
"Tôi ném chúng vào khu rác sinh hoạt rồi. Có nhặt lại cũng đã bẩn, không dùng được đâu. Tôi không thích những thứ đấy, cậu thì cứ như nghiện ngập vào. Mang theo nhiều thế để làm gì? Làʍ t̠ìиɦ mà sống à?"
Những lời nói này thật sự đã làm tổn thương Cố Hải. Hắn xìu xuống, toàn thân như không còn sức lực. Quay trở về phòng ngủ đóng cửa lại, nằm cuộn mình trong chăn rất tội nghiệp.
Bạch Lạc Nhân ngồi ở đó một chút cũng tự mình suy ngẫm. Cố Hải là vì yêu cậu nên mới nhiệt tình như vậy, hắn cố tình chuẩn bị nhiều bởi hắn muốn sinh hoạt thêm phong phú thôi. Đáng lẽ cậu không nên đối xử với hắn như vậy.
Triệt để áy náy. Đứng dậy vào phòng dỗ dành Cố Hải.
Vừa bước vào đã trông thấy tên to xác nằm cuộc người thành một cục bông lớn, chắc là hắn đang nghiến răng giận dỗi dữ lắm đây. Bạch Lạc Nhân chui vào chăn, mò đến chổ hắn mà ôm người vào lòng.
"Thôi đừng giận. Tôi biết tôi quá đáng, không nên xem thường tâm ý của cậu, tôi sai trái, được chưa?"
Cục bông vẫn không trả lời.
"Nếu giận nhau thì đi chơi không vui đâu đúng chứ?"
Cục bông vẫn im thinh.
"Này, cậu mà giận tôi thì tôi cũng không thèm quan tâm cậu đấy nhé!"
Cục bông hơi cử động, co thêm mình vào, kiểu đang đau đớn bi thương dữ lắm.
Bạch Lạc Nhân chỉ ôm từ phía sau nên không biểu tình Cố Hải thế nào. Chỉ cảm nhận được người hắn nóng hực, tấm lưng có đôi khi còn rung lên vì hơi thở lúc nhanh lúc chậm của hắn.
Bạch Lạc Nhân quyết kiên nhẫn đến cùng: "Thôi được rồi ngày mai đến công ty lấy vài món đi theo là được chứ gì?"
Lúc này cục bông có phản ứng tích cực hơn, thả lỏng người ra một chút.
Bạch Lạc Nhân thuận thế vuốt ve: "Cậu muốn gì tôi sẽ chiều theo, miễn đừng quá độ và ảnh hướng đến sức khoẻ là được. Cậu cũng phải biết nghĩ đến chúng ta, còn phải làm việc, điều hành công ty, vui chơi cũng nên có chừng mực. Hiểu chứ?"
Cục bông đột nhiên giãn nở ra hết mức, xoay người lại ôm Bạch Lạc Nhân: "Tôi không phải mắc bệnh, tôi chỉ là vì yêu cậu."
Thì ra Cố Hải nghĩ Bạch Lạc Nhân ghê tởm, chán ghét hắn, nên mới đau lòng mà thui thủi một mình nãy giờ. Thật không biết lúc nào hắn học được cái thói làm nũng với vợ, mà hễ làm nũng là sẽ được chiều theo.
Vì suy cho cùng thì trong dạ Bạch Lạc Nhân cũng khá thích những trường hợp thế này, cậu được hoán đổi trở thành người có bờ vai mạnh mẽ ôm ấp ái nhân vuốt ve ai ủi. Tư vị này hơi khó hưởng thụ nha, vì Cố Hải bình thường bá đạo quá mà, nên khi được hưởng thì cứ mặc sức mà hưởng.
"Không ai nói cậu bệnh. Dù đôi lúc có hơi thái quá. Lần sau có muốn mang theo gì thì hỏi ý tôi, tôi sẽ chấp nhận nếu thấy không quá đáng." - vẫn đang giở giọng Bạch Tướng Công.
Cố Hải meo meo gật đầu một cái, dù đồ bị ném hết rồi nhưng đổi lại những giây phút này cũng đáng giá lắm. Tâm tình hoàn toàn thoải mái, chỉnh báo thức cho sáng mai, yên tâm ôm vợ đi ngủ.
Buổi sáng, Cố Hải thức dậy chuẩn bị bửa sáng và tất cả đồ đạc cần thiết kiểm tra lại một lần. Xong xuôi mọi việc thì mới vào gọi vợ.
"Bảo bối, bảo bối. Dậy đi." - đến bên giường yêu thương vuốt vuốt tóc Bạch Lạc Nhân.
Người nào đó nổi tiếng ham ngủ, lại còn lười động đậy mỗi buổi sáng thì thử nghĩ xem cậu ta có dễ dàng tỉnh giấc ngay không?
Đương nhiên là không. Bạch Lạc Nhân với tay lên ôm cổ Cố Hải, mắt vẫn nhắm, miệng thì lầm bầm điều gì đó không ai nghe rõ. Cố Hải thích lắm, thích ngắm vợ hắn lúc này, thật đáng yêu, giống như trẻ con nhõng nhẽo đòi ngủ thêm một chút.
Nhưng đại sự trước mắt, nhị vị tổng tài mà không đến công ty thì ai dám xuất phát? Có thích ngắm bao nhiêu thì cũng phải tạm ngừng lại thôi.
"Bảo bối, ngoan nào, tôi cõng cậu đi đánh răng."
Nói rồi hắn đưa Bạch Lạc Nhân gọn gẽ nằm trên lưng, đến phòng tắm thì đặt cậu trong bồn, vệ sinh cá nhân và thay quần áo giúp cậu. Những công việc này Cố Hải phải nói là làm mãi không chán, càng làm càng đam mê.
Hoàn tất khâu cuối cùng, đưa Bạch Lạc Nhân ra sofa mang giày cho cậu xong xuôi. Cố Hải mang chiêu thức bí truyền ra áp dụng, đặt lên môi người nào đó một nụ hôn nồng ấm, nhanh chóng đưa đầu lưỡi tấn công vào đánh thức vị giác của ai kia.
"Ưʍ..." - Bạch Lạc Nhân bị khuấy động nên phát ra tiếng kêu nhỏ.
Vẫn là tiếp tục hôn, hôn càng sâu càng dài, Bạch Lạc Nhân cũng đang bị cuốn theo nụ hôn đó, hoà quyện không rời. Đến lúc cả hai tách môi nhau ra thì Bạch Lạc Nhân đã vô thức tỉnh lại, chính cậu cũng không nhận ra rằng mình tỉnh lúc nào? Chỉ biết cậu vì muốn đáp lại nụ hôn đó mà tỉnh.
"Sao nào? Đi được chưa?" - Cố Nuông Chiều.
Bạch Lạc Nhân cười hiền hoà: "Ừm."
Xe của nhị vị chủ tịch đang tiến vào sảnh, các nhân viên đều đã sắp xếp đội nhóm theo từng phòng ban cả rồi. Cố Hải và Bạch Lạc Nhân bước tới chào tất cả và ra lệnh xuất phát.
Trước khi sự chú ý của mọi người tản ra hết thì cả hai đã lén nhìn nhau cười một cái.
Chuyến nghỉ dưỡng mùa đông chính thức bắt đầu.