Thượng Ẩn

Quyển 3 - Chương 2: VỠ KẾ HOẠCH

Bây giờ đã là 5 giờ chiều ngày Thứ 6, còn 15 tiếng nữa là đến 8 giờ sáng ngày thứ 7, ngày mà đôi phu phu phải lên máy bay sang Nam Phi hưởng tuần trăng mật. Diêm Nhã Tĩnh đẩy cửa phòng làm việc của Cố Hải, vẻ mặt gấp gáp nói: "Phân xưởng ở Macau bị cháy, nghi ngờ do nội bộ công ty có nội gián, phóng hoả khiến chúng ta không giao kịp hàng. Bây giờ phải làm sao?

Cố Hải kinh ngạc lập tức gọi điện thoại giải quyết vấn đề. Nói điện thoại hồi lâu mới kết thúc, lo lắng dặn dò Diêm Nhã Tĩnh: "Đặt vé máy bay cho tôi, tôi phải đến đó giải quyết ngay bây giờ."

Diêm Nhã Tĩnh gật đầu, lập tức liên hệ với hãng vé máy bay. Hoà vào nhịp đối thoại của Diêm Nhã Tĩnh, Cố Hải đưa hồn vào không trung, một mặt lo cho phân xưởng đang gặp vấn đề, mặt khác lo ngại chuyến đi của hắn và Bạch Lạc Nhân rồi đây sẽ ra sao??

"Vé đã đặt xong rồi, giờ chúng ta ra sân bay đi"

Cố Hải bừng tỉnh, quay sang hỏi: "Nhanh như vậy? Mấy giờ thì bay?"

"1 tiếng nữa. Bây giờ phải đi thôi kẻo không kịp" – Diêm Nhã Tĩnh hối thúc.

Cố Hải cùng Diêm Nhã Tĩnh đi ra khỏi công ty, trong tay vẫn cầm chặc chiếc điện thoại, trong lòng hỗn loạn không biết phải nói thế nào với Bạc Lạc Nhân. Cố Hải biết việc phân xưởng không thể giải quyết một giờ một phút là xong, phải cần sắp xếp lại từ đầu, ổn định và điều phối nhân công các nơi làm việc tăng cường nhằm bù đắp tiến độ. Tuần trăng mật mà hắn đã hứa với vợ mình chắc phải dời lại vài ngày. Lòng Cố Hải lúc này ba quân đang hỗn chiến, cứ như thế tự dằn vặt suốt đoạn đường đi.

Về phía Bạch Lạc Nhân, cậu vẫn chưa hay biết gì, đang theo kế hoạch đi mua sắm và chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi. Cố Hải ghi ra một danh sách dài những thứ cần mua đưa cho Bạch Lạc Nhân, giao cho cậu phụ trách khâu hành lý cho cả hai người.

Đẩy xe một mình trong siêu thị, Bạch Lạc Nhân nghĩ thầm tại sao ta lại phải làm công việc như vậy, bình thường không phải Cố Hải tự chuẩn bị tất cả cho cậu à? Mà sao danh sách dài ngoằn vậy? Đi du lịch thì cần gì mua nhiều, không phải chỉ cần mang theo thẻ ngân hàng là được rồi sao?

Cau có hồi lâu Bạch Lạc Nhân đột nhiên dừng chân lại gian hàng bán thịt heo sấy, định bụng: "Cố Hải rất hay ăn cái này lúc buồn miệng, ở Nam Phi có khi lại không có, vậy mua cho cậu ta một bịch đến đó có đói thì lấy mà ăn." Nghĩ rồi liền lấy một bịch bỏ vào xe đẩy, tiếp tục đẩy đi loanh quoanh. Sau đó cậu liên tiếp dừng lại ở các gian hàng bán Đậu Phộng Tẩm Vị, Bánh Qui Cay, Nước Ép Táo,... Toàn là những thứ Cố Hải thích. Chọn xong một vòng, quay ra thanh toán, nhìn vào xe hàng mình lầm bầm một câu: "Quá lợi cho cậu rồi."

Bạch Lạc Nhân chất đồ lên xe, định mở cửa xe leo lên thì chuông điện thoại gọi đến, nhìn màn hình thấy tên Cố Hải liền bắt máy giở giọng chán chường: "Lại sao nữa? Lại muốn mua thêm gì?"

Cố Hải ấp úng mở lời chậm rãi: "Nhân Tử, tôi phải đi Macau ngay bây giờ, phân xưởng bị cháy, tôi phải lập tức qua đó dàn xếp. Sợ rằng ngày mai không kịp về đi cùng cậu, cậu đừng giận tôi."

Tim Bạch Lạc Nhân đột nhiên nhói lên một nhịp, cậu bình tĩnh trả lời: "Phân xưởng bị cháy là điều cấp thiết, cậu mau giải quyết đi. Chuyến đi dời lại cũng không vấn đề gì."

Cố Hải lưu luyến: "Tôi thật phải lên máy bay rồi, do đi gấp nên không thể cùng cậu ăn tối được, cậu tìm gì đó ăn đi, không được quá sơ sài. Tôi sẽ về nhanh cùng cậu đi Nam Phi."

Bạch Lạc Nhân xua đuổi: "Cậu nhanh đi lo công việc đi, lằn nhằn quá. Tôi có thể tự ăn cơm." Đến đây đột nhiên khựng lại, chậm rãi nói ra một câu thật ôn nhu: "Đi sớm về sớm."

Cuộc điện thoại kết thúc, Cố Hải vội vã bước lên máy bay, thân người đã yên vị nhưng trong lòng thì không hề bình yên. Hắn luôn cảm thấy bản thân có lỗi với Bạch Lạc Nhân, bỏ rơi cậu gần 2 tuần sau ngày cưới để giải quyết công việc, vậy mà vẫn không thể giữ đúng lời hứa của mình dành một Tuần Trăng Mật ở bên cậu. Kế hoạch đột nhiên bị gián đoạn, Cố Hải xoay đầu nhìn ra cửa sổ đầy mây bay thầm hỏi ông trời: Tại sao ngài luôn như vậy?

Diêm Nhã Tĩnh thấy Cố Hải thất thần, bèn hỏi: "Anh sao vậy? Lo cho phân xưởng không xoay sở nổi hay sao?"

Cố Hải không nhìn Nhã Tĩnh, đôi mắt vẫn hướng ra cửa sổ nhàn nhạt trả lời: "Vì tôi đã thất hứa."

Diêm Nhã Tĩnh hiểu nhầm ý: "Không sao đâu, khách hàng này có thể thương lượng được. Chúng ta cứ đem sự việc trình bày với ông ta, chắc chắn ông ta sẽ cho chúng ta thêm thời gian để hoàn thành sản xuất. Đừng lo quá."

"Tôi lần này đã thất hứa với chính tâm can của mình."

Diêm Nhã Tĩnh không hiểu cho lắm, nhưng cô cũng ngầm đoán ra chuyện này có thể không liên quan đến công việc, thì tức có nghĩa là liên quan đến Bạch Lạc Nhân, vị Cố tổng này thì có điều gì để lo lắng ngoài công việc chứ! Nàng buông lời an ủi: "Cũng đâu phải do anh muốn, có trách thì hãy trách ông trời"

Cố Hải trấn tĩnh đôi chút: "Chúng ta cần một kế hoạch để giải quyết sao cho nhanh gọn nhất có thể. Cô mang tình hình bên đó nói tường tận nói cho tôi nghe."

Rồi hai người vùi đầu vào công việc.

Bạch Lạc Nhân khởi động xe chạy về nhà, thật ra lòng cậu khá mâu thuẫn, đây là việc công, Cố Hải nào có muốn phân xưởng bị cháy! Chỉ là có chút hụt hẫng trong tâm can, cậu bị bỏ rơi lâu như vậy, rốt cuộc cũng cảm nhận được sự cô đơn trong chính căn phòng của mình. Cố Hải ngồi ngay đó, tối nào cũng ở đó, cách cậu mấy bước chân, nhưng 2 tuần vừa rồi chỉ có cậu tự trò chuyện với bản thân mình, không nỡ làm phiền Cố Hải, bởi vì cậu cũng muốn Cố Hải mau chóng hoàn tất mọi việc cùng cậu vui vẻ đi chơi. Chịu đựng lây lất cũng đợi được đến hôm nay, đột nhiên lại vỡ kế hoạch......

Bạch Lạc Nhân thở dài một tiếng, đất trời xung quanh cũng u ám theo.