Editor: baotri1998
“Không tìm thấy mục tiêu.”
Trải qua hơn 2 giờ được vệ tinh dẫn đường định vị , bộ chỉ huy sĩ quan giống như một vũng bùn rã rời ngồi trên ghế, hai mắt giống như nhiễm dịch hạch, con ngươi chuyển động cũng không linh hoạt .
Cố Hải trong lòng lập tức rơi vào vực thẩm.
Lưu Xung đứng bên cạnh sắc mặt vô cùng lo lắng:" Tại sao không tìm được mục tiêu? Chẳng lẽ là bay đến vùng tam giác quỷ Bermuda*?”
(*Tam giác quỷ Bermuda: nằm ở phía nam đại tây dương nó được xếp vào nơi bí hiểm nhất hành tinh, máy bay, tàu thuyền mất tích ở đó không dấu vết, 100 năm chỉ phát hiện 10% tàu thuyền máy bay bị nạn, nhưng lạ là trong số tàu thuyền máy bay bên trong như dụng cụ, đồ vật vẫn còn nguyên vẹn trong suốt nhiều năm, chỉ là không có người.)
Một giây sau, cổ áo Lưu Xung bị nâng lên.
“Cậu lại nói hưu nói vượn, cậu có tin bây giờ tôi đem cậu đày đến đó không?”
“Đừng ! !” Lưu Xung tưởng thật,“Tôi không muốn bị người ngoài hành tinh bắt đi đâu .”
Cố Hải mặt lạnh kéo Lưu Xung lôi ra,“Đi, lấy phi cơ cùng tôi đi tìm.”
Ngay sau đó, Cố Hải ở bên cạnh, Lưu Xung ngồi ghế điều khiển lái phi cơ trực thăng, bắt đầu hướng đến bầu trời đêm mênh mong, để tìm kiếm bóng dáng Bạch Lạc Nhân.
Trên đường, Lưu Xung nhịn không được nhìn thoáng qua Cố Hải , hỏi:“Bạch đội trưởng vì cái gì mà không từ mà biệt?”
Cố Hải mặt lạnh đáp lại một câu,“Cậu mà biết cái gì?”
“Anh không nói tôi cũng biết.” Lưu Xung đem biểu tình trong lòng hiểu rõ.
Cố Hải liết nhìn cậu một cái, hừ lạnh,“ Biết chuyện gì?”
“Anh đã làm chuyện có lỗi với Bạch đội trưởng , kết quả để Bạch đội trưởng phát hiện .”
“Cậu ở đó tập trung lái phi cơ cho tốt vào!” Cố Hải bực mình,“Mấy cái chuyện động não thật không thích hợp với cậu.”
“Tuy đầu óc tôi có chút chậm chạp , nhưng thằng ngốc như tôi cũng có thể nhận ra Bạch đội trưởng rất thích cậu. Từ lúc Bạch đội trưởng nhập ngũ, tôi rất ít khi thấy anh ấy cười, nhưng sau khi anh tới hơn nữa năm, anh ấy thường rất vui vẽ còn cười với chúng tôi . Tôi cảm thấy, Bạch đội trưởng là người rất cố chấp, không dể dàng mà thích ai đó, một khi rơi vào lưới tình , sẽ rất khó có thể kiểm soát cảm xúc.”
Lưu Xung lời nói này tuy có phần ngu ngơ giản dị, nhưng từng chữ từng chữ một nhấm chính xác vào chổ hiểm của Cố Hải .
Trầm mặc hồi lâu, thấy Cố Hải không bác bỏ lời nói của cậu, Lưu Xung lại tiếp tục nói:“Cho nên tôi cảm giác, anh không cần thiết nhọc lòng đi tìm anh ấy, nếu anh ấy quyết định ở cùng một chỗ với anh, thì nhất định sẽ trở về tìm anh.”
Đạo lý này, Cố Hải cũng biết, cậu tìm Bạch Lạc Nhân cũng không cảm thấy xẩy ra chuyện gì lớn, cậu tưởng trước tiên là đi an ủi Bạch Lạc Nhân. Cậu không muốn cho Bạch Lạc Nhân luôn một mình đau khổ, chỉ cần nghĩ đến Bạch Lạc Nhân cô đơn ngủ ở nơi tĩnh mịch, Cố Hải liền đau lòng tột cùng.
Một đêm tìm kiếm không có kết quả, rạng sáng, Cố Hải trở về quân đội.
Bạch Lạc Nhân quả nhiên không có trở về, Chu Lăng Vân sau khi nghe ngóng mới biết được, Bạch Lạc Nhân cùng ông nghỉ được ba ngày .
Ba ngày...... cậu ta có thể đi đâu đây?
Lần trước bị Bạch Lạc Nhân và Cố Hải ký điều khoản bí mật, Cố Dương bên này liền hao tâm tổn sức, gian khổ chiến đấu hăng hái mấy tháng, cuối cùng cũng trở lại nguyên trình như trước, mấy ngày nay Cố Dương đang suy nghĩ đến việc nghỉ bù, để tịnh dưỡng cơ thể cho tốt.
Vừa châm cà phê mới nấu, di động liền reo.
“Gì?”
Cố Dương cầm điện thoại cặp bên tai, đem bọt cà phê loại bỏ.
Đầu giây bên kia thật lâu mới mở miệng,“Nhân tử có ở chổ anh không?"
Cố Dương nghe được tiếng Cố Hải , động tác lập tức dừng lại, cầm di động đi đến sân thượng.
“Cậu vừa hỏi Bạch Lạc Nhân có ở chổ tôi hay không?” Cố Dương thử xác nhận.
Cố Hải ừ một tiếng.
“Sao vậy? Cậu ta không muốn ở với cậu ? Bỏ nhà đi?”
“Tút tút tút.....”
Cố Dương buông di động xuống có chút không thích ứng, lần đầu tiên hắn bị người khác ngắt máy trước.
Trở lại đem tách cà phê vừa lọc rót vào ly , tinh tế nếm thử một ngụm, hương vị quả nhiên đậm đà hơn trước.
Buổi chiều, Cố Dương nhân cơ hội đến Bắc Kinh.
Đẩy cửa phòng làm việc của Cố Hải, chỉ có Đông Triệt ở trong phòng, vô tư ngồi đối diện cậu. Về việc Cố Dương đến đây, Đông Triệt lúc đầu hơi kinh ngạc ,sắc mặt rất nhanh khôi phục lại bình thường.
“Đã lâu không thấy.” Đông Triệt soái khí giơ tay.
Cố Dương ánh mắt băng khí sắc bén nhìn cậu một cái, khóe mắt kèm theo vẽ trào phúng châm biếm .
“Cố Hải đối đãi cậu không tệ ! Mới vài ngày, liền bày ra bộ dáng biến khách làm chủ ?”
Đông Triệt ánh mắt thản nhiên,“Bình thường thôi, so với anh cứng cỏi hơn một chút.”
Cố Dương tới ngồi chổ cậu, tay khoát trên vai Đông Triệt, ánh mắt chuyên chú đánh giá cậu, một lâu sau, lộ ra nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc.
“Cậu ở đây càng tốt, tôi càng cao hứng.” Đây là lời nói thật lòng.
Đông Triệt không quan tâm cười cười, rồi sau đó hướng sang Cố Dương hỏi,“Bạch Lạc Nhân mất tích, anh biết không?”
“Tôi biết, tôi vì chuyện này mà đến.”
“Vậy sao anh không nhân cơ hội này đi tìm? Có lẽ tìm được, sẽ thuộc về anh .”
Ngón tay Cố Dương lướt trên khuôn mặt tuấn tú của Đông Triệt, từ trên trượt xuống,“Đừng nói cho tôi biết....đây là cơ hội mà cậu cho tôi? Thật khiến tôi cảm động ......”
"Anh nghĩ nhiều rồi.” Đông Triệt lạnh lùng cười nắm lấy cổ tay Cố Dương ,“Cơ hội này là do chú anh tạo ra, nên nên gặp chú anh sẳn xách theo hai họp thuốc trị mất ngủ biếu ông ấy! Tôi nghĩ ông ấy gần đây bị áp lực lớn. Có khi tôi rất khâm phục Bạch Lạc Nhân, chuyên chọn nhà họ Cố các người ra tay, thực sự quyết đoán.”
Cố Dương vi liễm hai mắt, ánh mắt du ngoạn trên biểu cảm biến hóa của Đông Triệt .
“Chú tôi đã phát hiện chân tướng ?”
(*CD vẫn nghĩ CYD chưa phát hiện 9 năm sau CH và BLN còn quan hệ)
Đông Triệt thở dài,“Lão gia tử vừa nghe hai người muốn kết hôn, lập tức nổi giận.”
Đừng nói Cố Uy Đình, cho dù Cố Dương nghe hai chữ này, cũng lập tức nỗi điên.
“Kết hôn? Ai cùng ai kết hôn?”
Đông Triệt cười hừ nói,“Tôi nói, tôi cùng cậu ta kết hôn anh tin không?”
Cố Dương trong lòng vừa mới sôi trào, lập tức liền lạnh , hắn vốn nghĩ rằng Bạch Lạc Nhân rời đi, nguyên do là vì Đông Triệt, nào nghĩ tên tiểu tử này bây giờ lại đánh trống lãng*. Nhưng bị người ngoài nói ra hai chữ “Kết hôn”, đối với Cố Dương mà nói đích thực bao nhiêu đả kích !
(*Đả tương du=đánh trống lãng)
Chó má nó, mới 3 tháng ! 3 tháng không lộ diện, bọn họ đã tính tới chuyện cưới hỏi ?
Đang suy nghĩ , Diêm đại mỹ nhân đẩy cửa vào.
Cố Dương nhìn cô ta, người phía sau vừa muốn mở miệng, nhìn kỹ mới phát hiện không phải là Cố Hải, vì thế lại đem lời nói từ miệng nuốt vào.
“Anh đi ra cho tôi !” Diêm Nhã Tĩnh dùng sức đẩy Đông Triệt.
Đông Triệt ôn hoà đáp lại một câu,“Người phụ nữ đanh đá !”
“Tôi là loại phụ nữ đanh đá đó, thế nào? Anh ra ngoài cho tôi, ra ngoài......”
Đông Triệt thật sự bị Diêm Nhã Tĩnh kéo ra ngoài.
Cố Dương từ đầu quan sát bọn họ giao chiến, liền ngửi thấy chút vị "liếc mắt đưa tình", chết tiệc đây là chuyện quỷ quái gì đây? Tôi đã bấm bụng từ bỏ nhân tài như cậu cho cậu phóng tới đây, muốn cậu đảm nhiệm "chức" tình địch, không phải cho cậu tới đây giúp bọn họ tiêu diệt tiểu tam hiểu chưa! ! !
Bạch Lạc Nhân điều khiển phi cơ trực thăng trên đường ra hướng nam, thế nhưng bất tri bất giác bay đến Hongkong.
Nếu Cố Dương biết trước được tin tức, Bạch Lạc Nhân có lẽ bây giờ cùng chiếc phi cơ trực thăng đã được "nghênh đón" phía dười , đáng tiếc là cái tên đại ngốc kia không tính đến điểm này, thế là chạy qua bên kia chế giểu người khác..
Kết quả chê cười không thấy, ngược lại bỏ lỡ một lần cơ hội.
Bạch Lạc Nhân cứ như thế mà không có điểm đến, vô tình cậu đem phi cơ cắt hết tín hiệu liên lạc trên mặt đất , từ đó nảy ra quyết định, không để cho người khác tìm được cậu.
Trong lúc bất chợt, rất muốn buông thả một phen, muốn nếm thử chút tư vị ích kỷ thì có bao nhiêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ *.
(*Hán việt đầy đủ Tiêu hồn: ngất ngay, kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mê man)
9 năm, cậu cần tìm nơi để nghỉ.
Tìm một chỗ, không cần suy nghĩ cái gọi là trách nhiệm, không cần lo lắng vi phạm kỷ luật rồi phải chịu phạt, không cần phải tỏ ra chấc phát , không cần lo lắng có một ánh mắt bí mật gần đó nhìn mình chằm chằm.
Cậu vì sao để bản thân chấp nhận phục tùng lo sợ kẻ khác, nhìn một thanh niên trẻ ngông cuồng trở thành một cụ binh chịu khổ? Cậu vì sao từ một người tài giỏi nhưng nghèo khó biến thành một tên ham danh trục lợi phàm phu tục tử* ? Cậu vì sao từ một đứa con hiểu thảo của gia đình biến thành một tên thối tha bị mọi người xa lánh ?......
(* Người tầm thường)
Tất cả những chuyển biến này, chỉ vì bảo vệ một cuộc tình.
Bạch Lạc Nhân tìm con đường trước kia giải cứu Cố Hải, một đường bay đến hướng nam, cuối cùng, cậu bay xuống vùng đất trống trước đây. "Nhi tử Cố Hải" vẫn còn nằm ở đó, không biết bị bao nhiêu người đá, bao nhiêu người đạp, toàn thân đã sớm lầy lội. Bạch Lạc Nhân đem con lừa nhặt lên, phủi phủi bùn đất trên mặt , lờ mờ có thể thấy được phong thái lúc trước .
(*Xem lại chương 63: Lừa con tội nghiệp)
Bạch Lạc Nhân cầm "con trai" đem về .
Lần thứ hai khởi hành, lần này, một đường hướng về phía tây.
Cả nhà đã sớm nằm trong chảo dầu sôi sục, tất cả mọi người đang tìm Bạch Lạc Nhân, bộ đội lãnh đạo đang tìm, binh lính đang tìm, người nhà Bạch Lạc Nhân đang tìm, người nhà Cố Hải cũng đang tìm......
Cố Uy Đình từ khi Bạch Lạc Nhân rời đi, liền không ngủ ngon được giấc nào, buổi tối mỗi khi nhắm mắt lại, chính là gương mặt tuyệt vọng của Bạch Lạc Nhân . Mới đầu cậu nói bòng nói gió, Bạch Lạc Nhân làm như vậy muốn buộc ông đi vào khuôn khổ, cuối cùng khiến ông dẫn đến thiên phu sở chỉ* . Nhưng mà về sau, loại ý nghĩ này càng ngày càng không thể duy trì, Ông rõ ràng bắt đầu lo lắng cho Bạch Lạc Nhân.
(*Thiên phu sở chỉ: xúc phạm, bôi nhọ bị thiên hạ chỉ trích...)
Ông nhớ tới 5 năm trước, Bạch Lạc Nhân đến quân đội gặp ông, đứng ở trước mặt ông thấp giọng khẩn cầu.
“Chú ơi, xin chú để cho cháu vào địa đạo đợi thêm một lát được không? Chỉ một lát thôi.”
Đêm hôm đó, Cố Uy Đình bên tai luôn nghe thấy mấy tiếng nấc nghẹn trong lúc mơ hồ mới phát hiện được, đây rõ ràng là tiếng khóc