Khó khăn lắm mới có một cuối tuần cùng nhau, Cố Hải quyết định làm sủi cảo.
Bạch Lạc Nhân ở bên cạnh hỗ trợ làm vỏ bánh, miễn cưỡng trông cũng được, nhưng chính là tốc độ quá chậm, không kịp với tốc độ bọc nhân bánh của Cố Hải. Cố Hải chán chường đem Bạch Lạc Nhân đẩy sang một bên đứng xem náo nhiệt, tự mình cán vỏ bánh rồi quay sang lại bọc sủi cảo, thật là một trận bận bịu.
Sủi cảo Cố Hải gói thật mỏng da dầy thịt, cả thảy đều tròn trĩnh một bụng đầy nhân, nhìn thật thích. Bạch Lạc Nhân cũng muốn thử làm, lấy một cái vỏ bánh sủi cảo, dùng thìa phết một chút nhân, học theo Cố Hải cứ như vậy nặn nặn, sau một hồi lại vo vo chỉnh sửa một chút, giơ lên trước mắt Cố Hải.
"Thế nào? Cũng không tồi chứ?"
Cố Hải âm trì nhìn Bạch Lạc Nhân liếc mắt một cái, đôi môi mỏng cương ngạnh khẻ nhếch.
"Tốt, rất tốt, cầm nó đứng sang một bên chơi đi, nghe lời!"
Bạch Lạc Nhân, ". . . . . ."
Số lượng sủi cảo hai người ăn có thể bằng cả một gia đình, Cố Hải tự mình gói tất cả, Bạch Lạc Nhân buồn chán không có việc gì làm, đứng bên cạnh mà suy tư hồi tưởng coi bộ rất khổ sở.
"Trước đây, trong nhà chỉ có ngày lễ ngày tết mới ăn sủi cảo, lúc ấy ông nội bà nội thân thể còn khỏe mạnh. Bình thường đều là bà nội cán da bánh, ông nội bao, tôi ở bên cạnh nhìn, ba tôi thì thì đã ở bàn cơm chờ ăn."
Cố Hải chợt dừng tay, nhịn không được cảm khái nói, "Tôi từ khi sinh ra đã không biết ông nội, trong ấn tượng của tôi, bà nội cũng chưa từng vào bếp. Lúc ấy trong quân đội gia đình tôi được phân phối tận hai đầu bếp, còn có bảo mẫu, cần vụ công (*người trông coi mọi việc lặt vặt hậu cần trong quân đội), trước đây tôi ăn cái gì đều có người trông nom, không thể muốn ăn cái gì liền ăn cái đó."
Bạch Lạc Nhân mắt lộ vẻ kinh ngạc, "Loại người như cậu thật. . . . . .Tôi nhớ rõ hai ta lúc mới quen, cậu nói với tôi ông nội cậu bị liệt, đại tiểu tiện đều không khống chế, tại sao vừa nãy lại bảo ông nội mất trước khi cậu sinh ra? Cậu rốt cuộc có mấy người ông nội hả?" (*Quyển 1, chương 38-39, CH nói gạt BLN về ông bà nội mình)
"Một người!" Cố Hải tỏ vẻ lơ mơ nói , "Tôi nói ông nội tôi bị liệt à? Cậu có nhớ nhầm không?"
Bạch Lạc Nhân ánh mắt chắc chắn, "Không nhầm, chính là cậu nói. Lúc ấy cậu tới nhà tôi ăn cơm, ông nội tôi ho văng hết lên bàn ăn, trên đường trở về tôi xin lỗi cậu, cậu nói với tôi ông nội cậu cũng như vậy."
Cố Hải trong lòng đánh lộp cộp, hắn nghĩ tới, hắn quả thật đã nói như vậy. Mẹ nó, làm sao mà việc nhỏ như thế cũng nhớ rõ?
Bạch Lạc Nhân lập tức nhìn ra suy nghĩ trong lòng Cố Hải, biểu tình oán hận.
"Cậu hồi ấy không ít lần đã lừa gạt tôi ?"
"Sao lại nói thế?" Cố Hải cười mỉa mai, "Tôi đây không phải là vì hòa nhã muốn làm quen cậu nên mới làm vậy sao?
Bạch Lạc Nhân hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác mà nhào nặn bột
Cố Hải đột nhiên nhớ lại Bạch Lạc Nhân khi đó, lưng đeo túi sách cũ kỹ, mặc một bộ đồng phục rách tươm, tóc bù xù hệch như ổ gà vì cả ngày luôn ngủ, thỉnh thoảng còn mang dép gỗ đi học. . . . . .
Càng nghĩ càng thấy buồn cười, nhịn không được đưa tay qua một vòng mà bụm giữ «tiểu quái thú» trong quần của Bạch Lạc Nhân.
"Hầu tử thâu đào!" (*khỉ lấy trộm đào) Cùng một trận cười da^ʍ tà.
Bạch Lạc Nhân hoảng sợ, cáu giận nhắm mông Cố Hải thượng cho mấy quyền, sau đó từ túi áo lấy ra một vật nhỏ, đưa cho Cố Hải.
"Dùng cái này mà bỏ vào sủi cảo."
Cố Hải cầm lên nhìn nhìn, hỏi "Đây là cái gì?"
"Là tiểu ngọc trụy*, một cậu tân binh người Đản cho tôi, nói là gia đình đích thân mài sáng mà làm ra, đeo vào có thể bảo đảm cả đời bình an."
(*Ngọc bội đeo bên mình)
(*Đản tộc, một tộc thiểu số ở miền nam Trung Quốc)
Cố Hải nheo mắt cơ hồ chỉ còn một đường thẳng, "Hắn đưa cậu thứ này làm gì?"
"Cấp dưới tặng cấp trên lễ vật không phải là chuyện bình thường sao?" Bạch Lạc Nhân lại gần, "Mau bao nó vào, trước đây bà nội tôi luôn bọc vào mà, nói là ai ăn đến cái đó là gặp phúc. Hai ta cũng thử xem ai có phúc hơn."
Cố Hải không lay chuyển được Bạch Lạc Nhân, đành phải đem ngọc trụy rửa cẩn thận lúc sau bao vào sủi cảo.
Lúc ăn, Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân nói: "Mấy ngày nay tài chính công ty có chút lãi, tôi đã mua một căn nhà cao cấp ở bên cạnh làng Olympic, là cho cậu."
Bạch Lạc Nhân đột ngột ngưng đũa, ngẩng đầu nhìn Cố Hải, trong ánh mắt bùng lên ngọn lửa.
"Đầu óc cậu có bệnh không? Tôi bản thân có nhà, cha mẹ tôi đều có nhà, cậu cũng có nhà, cậu lại mua nhà làm gì?"
Cố Hải cười như không cười nhìn Bạch Lạc Nhân, "Ngày nào đó chúng ta chia tay, dù sao cũng có một chỗ cư trú để cậu tới lui. . . . . ."
Bạch Lạc Nhân gắp một bánh sủi cảo ném qua, Cố Hải nhanh nhẹn duỗi tay, dùng đũa kẹp lấy. (@,@ cha này ảo tung chảo!!)
Cầm lấy sủi cảo tươi cười nhét vào miệng, nghiêm chỉnh nói, "Chính là đề hai ta lúc già mà dưỡng lão."
"Dưỡng lão ở nhà lớn vậy làm gì? Hai ta lại không có con cháu . . . . ."
Cố Hải đặt đũa xuống, ánh mắt mãnh liệt hùng hồn lộ ra ánh nhìn đầy khát khao, "Tôi nghĩ chu toàn cả rồi, căn hộ đó tổng cộng có ba tầng, mỗi tầng hơn mười phòng. Hai ta sống một phòng là đủ rồi, còn lại đều dùng để nuôi chó, đủ chủng loại chó, đất đai bên ngoài ta có thể quy hoạch một chút, dựng vài cái chuồng, dùng để nuôi lừa, cậu thấy thế nào?"
Nói thật, Cố Hải đã vẻ ra một viễn cảnh đầy ao ước, Bạch Lạc Nhân trong tâm tưởng vẫn là cảm thấy. . . . . . Rất tuyệt!. Đến lúc đó về hưu, mỗi ngày tản bộ trở về, mới vừa vào cửa, một đám chó bổ nhào lên người, ngẫm lại đã cảm thấy vui vẻ tốt đẹp.
"Chủ hộ đổi lại, thành tên của cậu." Bạch Lạc Nhân nói, "Ngày nào đó tổ chức điều tra tài sản cá nhân, phát hiện tôi có một khu nhà cao cấp, hoài nghi tôi tham ô nhận hối lộ thì làm sao?"
"Ai dám tra cậu?" Cố Hải mắt lộ ra vẻ hung hãn, "Quân chức chính trực cũng dám tra sao? Ủy viên Uỷ ban Quân sự cũng dám tra sao? Tổng tư lệnh Không quân cũng dám tra sao?"
Bạch Lạc Nhân ánh mắt đều tỏa ánh sáng, lúc này đập bàn cười to, "Lời này tôi rất thích nghe."
"Vì tương lai tốt đẹp của chúng ta, cụng ly!"
Chén rượu vừa uống, Bạch Lạc Nhân lúc này mới nhìn Cố Hải nói: "Mấy ngày nữa tôi có thể phải đi."
Cố Hải một miệng sủi cảo xém mắc nghẹn .
"Đi? Đi đâu?" Tâm can đột nhiên nhộng nhào.
Bạch Lạc Nhân sắc mặt tối dần, "Tháng sau bộ đội không quân phải nhận kiểm duyệt từ Quân Ủy Trung ương, để đạt hiệu quả huấn luyện tốt nhất, bọn tôi có thể phải dời đến thao trường huấn luyện thực địa, phong bế hoàn toàn mà huấn luyện. Lần này duyệt binh cấp trên rất xem trọng, tôi không chỉ muốn dẫn binh huấn luyện, hơn nữa còn muốn vào đội bay biểu diễn, nhiệm vụ rất nặng, cho nên. . . . . ."
Cố Hải gian nan nuốt xuống đống sủi cảo trong miệng.
"Đi, cậu đi đi, biểu diễn thật tốt vào, không chừng tôi còn có thể xin cơ hội vào xem đấy."
"Cậu lần này sao lại thống khoái như vậy?" Bạch Lạc Nhân đích thật buồn bực.
Tôi thống khoái? Tôi là đang bực bội muốn chết đây !
Nhưng vì làm cho Bạch Lạc Nhân dễ chịu, Cố Hải vẫn là cứng rắn nói: "Phải duy trì công tác của cậu chứ."
Bạch Lạc Nhân sắc mặt thay đổi, không nói gì nữa.
Hai người đem sủi cảo tất cả ăn sạch, cùng nhau đến phòng bếp rửa chén, lau dọn, Bạch Lạc Nhân đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu nhìn Cố Hải hỏi: "Cái sủi cảo kia đâu rồi?"
"Sủi cảo nào?" Cố Hải hỏi.
Bạch Lạc Nhân bộ dạng kinh ngạc, "Cái sủi cảo bọc ngọc bội ấy! Cậu quên rồi à? Hai ta ai ăn được nó?"
Cố Hải vẻ mặt trì trệ, "Tôi chưa ăn được."
"Tôi cũng chưa."
Vậy. . . . . . Không còn dư lại chút nào à! !
Bạch Lạc Nhân, Cố Hải, ". . . . . . ! ! !"
Buổi khuya, đã hai giờ, Cố Hải đột nhiên ngồi dậy, bụng quặng lên một trận.
Bạch Lạc Nhân dụi mắt nhìn, "Cậu làm sao vậy?"
Cố Hải lộ vẻ rối rắm, "Phật tổ hiển linh." (tội vãi =)) ăn nhưng nói dối, giờ bị Phật tổ phạt đau bụng @TruyenHD)
Bạch lạc nhân, ". . . . . ."
Sáng hôm sau, Bạch Lạc Nhân mặc quân trang, chân mang quân ngoa (*giày quân đội), mỗi một động tĩnh đều anh khí bức người đi đến sân huấn luyện, toát ra vẻ nghiêm túc trên gương mặt đi đi lại lại trước đội ngũ, ánh mắt sắc bén như nhìn xuyên người đám binh lính.
"Chào Thủ trưởng!" chỉnh tề rầm rộ chào theo nghi thức quân đội, khẩu hiệu to rõ.
Bạch Lạc Nhân hướng mặt tới các binh lính, trên mặt không có một tia cảm xúc
"Vài ngày không thấy các cậu huấn luyện , gần đây có vẻ nhàn hạ đúng không?" Âm thanh chất vấn uy nghiêm.
Bên dưới thưa thớt đáp, "Không có."
Bạch Lạc Nhân lập tức sầm mặt, "Chưa ăn cơm sao? Nói lại lần nữa!"
"Không có nhàn hạ! ! !" Âm thanh rung động lòng người.
Bạch Lạc Nhân vừa lòng gật đầu, đi đến giữa đội ngũ, xem xét tinh thần diện mạo mỗi người.
Đột nhiên có binh lính báo cáo, "Thủ trưởng, tôi đau bụng."
Bạch Lạc Nhân lập tức gật đầu, đột nhiên nhớ tới Cố Hải tối hôm qua, trong lòng chợt khấp khởi vui mừng khôn tả. Nhưng trước mặt binh lính hắn không thể cười, hắn bảo vệ hình tượng nghiêm túc, vì thế liều mạng mà chịu đựng. Chịu đựng chịu đựng, hắn phát hiện cách không xa có vài cái binh lính cũng đang biểu lộ bộ dạng buồn cười.
Có thể nào bọn họ nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ta? Hay là biểu lộ gương mặt đã bán đứng nội tâm? Bạch Lạc Nhân thần kinh căng thẳng, nhưng rất nhanh liền bài trừ loại ý tưởng này, hắn che dấu tốt như vậy, làm sao có thể bị phát hiện.
Nghĩ thế liền tiếp tục ngẩng đầu bước, vững vàng nện bước qua lại chỉ đạo sắp xếp một loạt binh lính.
Kết quả, hắn phát hiện tiếng cười trộm càng lúc càng nhiều, hơn nữa ánh mắt đều là hướng về hắn.
Rốt cục, Bạch Lạc Nhân nổi giận, hung hăng tóm cổ áo một sĩ binh, lớn tiếng chất vấn: "Huấn luyện là chuyện nghiêm túc, ngươi như vậy hi hi ha ha ngươi nói xem giống cái gì hả?"
Binh lính này chẳng những không hoảng sợ thất sắc như bình thường, trái lại còn không thể ngưng lại, thổi phụt một tiếng cười.
Vì nụ cười này của hắn mà phía sau hết thảy bộ đội đều bật cười.
Bạch Lạc nhân chợt biến sắc, vẫn chưa theo kịp sự phát rồ này, bỗng có một binh lính tiến tới kéo Bạch Lạc Nhân đi.
"Tôi nói này, chị dâu thật quá hào phóng!"
Bạch Lạc Nhân không hiểu được, ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Cậu lính này ho nhẹ một tiếng, ý bảo Bạch Lạc Nhân nhìn xuống.
Bạch Lạc Nhân lúc đầu lướt nhìn không thấy gì, nhìn kĩ lại cả mặt đều tím tái.
Đũng quần hắn in hằn rõ ràng năm dấu ngón tay, màu trắng, bao trùm toàn bộ mệnh căn tử (*ý là ‘bộ hạ’ ^^).
"Hầu tử thâu đào!"
Bạch Lạc Nhân trong đầu hiện ra cảnh Cố Hải đánh lén, lúc ấy đã nói ra chính là bốn chữ này, trái tim suýt chút bạo khí mà nổ tung. Bình thường náo loạn còn chưa tính sổ, hôm qua hắn ra tay chính là có mục đích! Có mục đích a! !