Thượng Ẩn

Quyển 2 - Chương 18: Cuối cùng cũng tìm lại được tâm can

Thật kỳ lạ.......Bạch Lạc Nhân nhìn bốn bề, xung quanh đều là đồng không mông quạnh, rong rêu phủ đầy, giống như một tấm thảm, mà vị trí của cậu là một chỗ đất cao, bốn phía đều là đầm lầy thấp trũng, xem ra lúc còn ngồi trên máy bay đã phán đoán sai, thế này thật may mắn, cậu vừa hay lại đáp xuống đúng một mặt đất cứng trên đầm lầy.

Bạch Lạc Nhân cúi đầu xuống nhìn, quần áo phi hành vẫn còn nguyên vẹn, trên người cũng không bị thương gì.

Xem ra vẫn chưa tuyệt mệnh.

Bạch Lạc Nhân đứng dậy, quan sát xung quanh, dùng toàn bộ kinh nghiệm tích lũy được khi huấn luyện dã ngoại sinh tồn, trừ chỗ cậu đang đứng là đất cứng còn lại đều là vùng bùn lầy nguy hiểm, để chứng thực suy đoán của bản thân, Bạch Lạc Nhân bẻ xuống vài chạc cây phía sau lưng, bó lại rồi dùng lực phi thẳng tới một bề mặt cách đó không xa, ngay lập lức chỗ đó bị đâm xuống tạo thành một vòng tròn, không hề có một chỗ nào là đất cứng.

Bạch Lạc Nhân trợn tròn mắt, mẹ nó làm sao đi ra được đây.

Vừa nãy còn cảm khái mình là con cưng của thượng đế, bây giờ mới phát hiện , cậu thực ra là chỉ là sủng vật. Việc thượng đế thích nhất chính là đầu tiên cho cậu một miếng bánh ngọt, sau đó cho thêm một cái bạt tai! Bạch Lạc Nhân cáu kỉnh đi quanh cái cây một vòng, càng nhìn càng nhìn cái vòng tròn bản thân vừa tạo ra lại càng thấy giống cái đồng hồ, chỉ biết yên lặng tính toán thời gian đợi chết.

Bạch Lạc Nhân đặt mông ngồi xuống nền đất, bây giờ chỉ có thể ngồi đợi cứu viện.

Cũng có thể vì mệt quá, cậu ngồi một lúc liền ngủ quên mất, sau đó bị lạnh mà tỉnh lại, tỉnh dậy phát hiện trời đã tối rồi, xung quanh bọc thêm một lớp sương mù, cảm giác giống như điềm báo trước trong mấy bộ film ma quỷ. Có điều Bạch Lạc Nhân một chút cũng không sợ, cậu hiện tại thật hy vọng có thể xuất hiện một con ma, đưa cậu từ đây bay ra ngoài.

Cảm thấy môi có chút khô, Bạch Lạc Nhân xem xét khắp xung quanh, vùng đầm lầy không thiếu nước, có điều có điều độc hại không uống được. Vì vậy quyết định đào dưới rễ cây, đào hơn ba tiếng, cảm thấy đất càng ngày càng ẩm, Bạch Lạc Nhân cởi chiếc áo bên trong, bọc lấy đất ra sức vắt, rất nhanh nước đã được hơn nửa chiếc mũ bảo hộ.

Cậu uống ừng ực vài hớp, phát hiện một tia sáng đỏ lóe lên, rất rõ ràng chính là máy bay cứu hộ!! Bạch Lạc Nhân hưng phấn mà đứng dậy, không ngừng hướng lên trời hét lớn, dùng dây thừng cột mảnh vải dù vào nhánh cây để làm cờ ra hiệu, không ngừng vẫy.

Kết quả, tia sáng đỏ từ đầu tới cuối đều bay là là, không hề hướng về phía bên này.

Bạch Lạc Nhân cũng biết rất khó để có thể phát hiện ra, nhưng vẫn quyết không từ bỏ hy vọng, dù vùng này sau khi tìm kiếm xong sẽ rất khó mà quay lại tìm thêm lần nữa. Vì thế cậu tìm ra hai viên đá, dùng lực cọ sát vài cái, ánh lửa đã bắt đầu xuất hiện, nhưng thực vật xung quanh quá ẩm ướt, một chút rễ cây không đủ, chỉ có duy nhất một thứ khô ráo chính là bộ quần áo phi hành trên người cậu, nhưng nhỡ như đốt rồi, người tìm kiếm không phát hiện ra, không phải cậu sẽ ở đây mà lạnh chết hay sao.

Lúc này Bạch Lạc Nhân ngẩng đầu lên, phát hiện ánh sáng đỏ kia càng ngày càng xa rồi.

Bỏ đi, Bạch Lạc Nhân quyết định bỏ cuộc, liền quay lại ngồi chỗ cũ.

Cũng may bộ quần áo này đủ dày, có thể chống lại giá rét, Bạch Lạc Nhân lại nằm trên đất tiếp tục ngủ, gập đôi cái dù, một nửa làm đệm bên dưới, một nửa làm chăn bên trên. Kết quả ngủ rồi ngủ cũng quen dần, bắt đầu trở mình, tấm đệm bên dưới toàn bộ đều cuộn lên trên, một trận cuồng phong thổi tới, thổi bay luôn cả chiếc dù.

Bạch Lạc Nhân bừng tỉnh, theo bản năng lao ra túm lấy. kết quả chiếc dù đã bị gió tràn vào, suýt nữa kéo bay cả Bạch Lạc Nhân. Bạch Lạc Nhân bất đắc dĩ chỉ đành buông tay, chống mắt nhìn chăn đệm của mình liền mất rồi.

Quân đội tìm cả đêm đều không có kết quả, Cố Hải tự phái một chiếc máy bay đi tìm cũng không tìm được dấu vết rơi xuống của Bạch Lạc Nhân.

Nhìn trời đã sắp sáng, phi công nhìn Cố Hải, thăm dò và cũng là trưng cầu ý kiến cậu.

"Hay là chúng ta tìm tạm một nơi nghỉ ngơi, ăn chút gì đó ?"

Cố Hải trả lời hai chữ: "tiếp tục"

Thật không dễ chịu đến khi trời sáng, vùng nãy bỗng nhiên lại đầy sương mù dù cho có bay tầng thấp, cũng rất khó nhìn rõ mặt đất bên dưới. Đến buổi trưa, thời tiết bất thường, máy bay đến bay bình thường còn rất khó, việc tìm kiếm trên không tạm thời dừng lại.

Cố Hải không đợi được nữa, trực tiếp lái xe chạy sâu vào trong khu vực đồng không mông quạnh.

Được nửa đường sa vào một vùng bùn làm xe chết máy, Cố Hải sớm đã tiên liệu được sẽ xảy ra tình trạng này, liền lấy một cái ba lô đã chuẩn bị trước đeo lên sau lưng, tiếp tục thẳng tiến về phía đầm lầy.

Cả một buổi chiều, Cố Hải chỉ dựa vào mắt để phán đoán và một cây gỗ để dò xét, bước thấp bước cao khó khăn tiến về phía trước, không biết bao nhiêu lần phán đoán sai, giẫm vào bùn , lại ngoan cường mà leo lên. Màn đêm buông xuống, phán đoán lại càng thêm khó khăn, tốc độ của Cố Hải càng ngày càng chậm, có vài nơi căn bản là không thể đi qua được, cậu vẫn điên cuồng liều mạng vượt qua.

Lại là một đêm không ngủ, trong ba lô của Cố Hải là nước và thức ăn, cậu đều chưa từng đặt xuống.

Ngoài việc tìm Bạch Lạc Nhân, Cố Hải chẳng còn nghĩ được việc gì.

Không đối diện sống chết, mãi mãi không biết thứ gì là quan trọng nhất với bản thân mình.

Khoảnh khắc ấy, Cố Hải chẳng còn chút hận thù, cậu hoàn toàn cảm nhận được tâm trạng Bạch Lạc Nhân khi trước. Hiện tại nếu có thể tìm thấy Bạch Lạc Nhân, cho dù cậu ta một giây sau liền kết hôn cậu cũng vui lòng!

Không tồn tại thì không còn giá trị !

Bốn phía từ từ sáng lên, Cố Hải lại tăng nhanh bước chân.

Khi cậu dừng trước một đầm lầy lớn, suy nghĩ nên đi về phía bên nào, thì đột nhiên nhìn thấy trên một chiếc cây thấp thấp có treo một miếng vải to. Lòng cậu chợt gấp gáp, cẩn thận từng li từng tí đi đến nơi đó, vừa nhặt lên nhìn, là một chiếc dù hoàn chỉnh, đoạn dây thừng có một nút buộc, rõ ràng không phải do gió thổi ra, là dùng tay buộc.

Tâm can Cố Hải điên cuồng trong chốc lát, ánh mắt lóe lên tia phấn khởi.

Bạch Lạc Nhân nhất định vẫn còn sống!!

Đã là ngày thứ 3 rồi, Bạch Lạc Nhân đếm đốt ngón tay tính, đã là 30 tết.

Nhớ tới mấy ngày trước lúc gọi điện cho Bạch Hán Kỳ, nghe giọng điệu hứng khởi của Bạch Hán Kỳ, trong lòng vô cùng chua xót. Thật không dễ dàng mới được về nhà đón Tết, kết quả còn làm hai người đã có tuổi bị bỡn cợt rồi. Thím Trâu chắc đã làm một bàn lớn đầy món ăn ở nhà đợi cậu, nghĩ đến bàn thức ăn lớn đó, lòng Bạch Lạc Nhân càng cay đắng, quay đầu nhìn lại thân cây, vỏ cây đều sắp bị gặm hết rồi.

Bạch Lạc Nhân một tay ôm lấy thân cây, nghiêng đầu ra xa nhìn xung quanh.

Bánh sủi cảo, bánh sủi cảo nhân chứng chim hồ lô..........

Bạch Lạc Nhân đói đến nỗi sắp bất tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn cách đó không xa có một bóng người đang cử động, tưởng rằng đã xuất hiện ảo giác, loại rừng núi hoang vắng này lấy đâu ra một người lui tới!

Cố Hải nhìn thấy Bạch Lạc Nhân, hai chân đều cứng lại.

"Nhân Tử!!"

Nghe thấy tiếng gọi, Bạch Lạc Nhân mở mắt, đúng là có người đứng cách đó mười mấy mét, tập trung nhìn lại, rõ ràng là Cố Hải!

Trong lòng có một cơn sóng lớn quay cuồng.

Bạch Lạc Nhân mạnh mẽ đứng dậy, ra sức vẫy tay về phía đối diện.

"Đại Hải, Đại Hải, tôi ở đây!!!"

Cố Hải lau lau mồ hôi trên trán, thoải mái cười.

"Được rồi, chỉ có mười mấy mét, có đến mức phải hét to thế không, tôi cũng đâu bị điếc!"

Thật ra Bạch Lạc Nhân cũng không nghĩ lại gọi to đến như vậy, chỉ là cảm xúc một khi tuôn trào rất khó kìm nén. Ở mảnh đất hoang vu như này, chỉ cần bay qua một con muỗi, Bạch Lạc Nhân cũng xem như người thân, huống chi đó là Cố Hải.

"Đứng ở đấy đừng động đậy, tôi qua đó." Cố Hải lớn giọng nói.

Bạch Lạc Nhân đột nhiên thất sắc, vội vàng khuyên, "Đừng có qua đây !!! nguy hiểm!!! "

"Không sao, tôi có thể qua được."

Cố Hải đang định bước qua liền nghe thấy Bạch Lạc Nhân ở phía đối diện điên cuồng hét lên.

" Cậu dám bước qua đây, tôi sẽ lặn luôn xuống dưới đó, cậu có tin hay không ?"

Cố Hải nhìn dáng bộ diễu võ dương oai của Bạch thủ trưởng, chỉ đành ngậm ngùi thu bước chân lại, dù sao người cũng tìm thấy rồi, cũng không để ý đợi thêm chút nữa. Đúng lúc cậu cũng mệt rồi, cái đầm lầy này đúng là quá to quá kinh khủng, cậu vẫn cứ góp chút sức lực rồi mới mạo hiểm xông qua vậy.

Vì thế liền đặt ba lô xuống, ngồi thở hổ hển.

Bạch Lạc Nhân nhìn thấy Cố Hải ngồi xuống tạm thời thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nhìn thấy chiếc túi to của Cố Hải mắt sáng lên, lớn tiếng gọi: "Trong túi của cậu đựng cái gì ?"

Cố Hải từ trong túi rút ra một chai nước, tu ừng ực, sau đó lớn tiếng trả lời lại: "Đều là đồ ăn, cậu muốn không?"

Hai con mắt Bạch Lạc Nhân như sắp phát hỏa, gào xé giọng: "Có bánh sủi cảo nhân chứng chim hồ lô không ?"

Cố Hải bật cười, "Tôi đến được đây cũng không dễ, cậu còn muốn tôi mang cho cậu bánh sủi cảo?!! Có phải tôi còn phải đem cho cậu cả hai chiếc kẹo hồ lô nữa không?!!"

"Chân giò nấu đường phèn, cá sốt tiêu cay, chả nem, thịt luộc thái miếng, bánh rán nhồi thịt, ........"

Bạch Lạc Nhân lớn tiếng về phía đối diện như đang gọi món, chảy nước miếng dài ba thước. Không ra dáng thủ trưởng tí nào, chỉ là một con gấu con đang đói đến hỏng rồi!

Cố Hải không biết nói gì, cậu ta vẫn như thế, khi đáng yêu lên, đều khiến người khác muốn yêu thương hơn bất kì ai.

"Mau đáp qua đây, nhanh nhẹn lên" Bạch Lạc Nhân lớn giọng thúc giục.

Cố Hải rắp tâm muốn Bạch Lạc Nhân sốt sắng, "Ném không chuẩn thì phải làm sao? Ngộ nhỡ ném xuống vũng bùn lầy không phải là hỏng hết sao?"

Bạch Lạc Nhân đen mặt phẫn nộ: "Thế cậu không thể ném chuẩn chút sao ?"

Cố Hải dương đầu lên dựa vào ba lô đồ ăn.

"Tôi ném không chuẩn!"

Bạch Lạc Nhân vội vàng xoay người tìm một cành cây, phát hiện không đủ dài, lại bẻ thêm hai cành cây buộc lại. Kết quả bên này còn chưa xong, một cái bánh mỳ liền rơi lên chân, Bạch Lạc Nhân nhặt lên nhìn, trên bánh mì buộc một sợi dây thừng,xem ra Cố Hải sớm đã chuẩn bị trước.

Ăn xong rồi sẽ tính sổ với cậu........Bạch Lạc Nhân thù hận cắn một miếng to,thật thơm a!!

"Nhân tử!!"

Một âm thanh không hề báo trước chợt vang lên, miếng bánh trong họng Bạch Lạc Nhân nghẹn lại, nhanh chóng nhìn về phía đối diện.

"Tôi cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi!!!"

Âm thanh rống lên vượt quá cả trời cao, đứng xa mười mấy mét, màng nhĩ Bạch Lạc Nhân còn thấy đau.

"Vừa nãy thì không hô, bây giờ hò hét cái gì?"

Sắc mặt đen sì sì của Cố Hải lộ ra vài ý cười, "Tôi bây giờ mới có phản ứng!!"

Câu này của Cố Hải một chút cũng không khoa trương, vừa nãy khi Bạch Lạc Nhân đứng đối diện không ngừng vẫy tay gọi, cậu có thể bình tĩnh như vậy hoàn toàn là vì phản ứng chậm.