Editor : KellySon9
Cửa thang máy mở ra , Cố Hải dừng lại một lát, sau đó lẳng lặng đi ra ngoài.
Bạch Lạc Nhân đang ngồi trước cửa nhà , dưới đất là một đống tàn thuốc , nghe được tiếng cửa thang máy mở ra , mí mắt cậu nâng lên , rất nhanh lại rủ xuống , trong tay còn nửa điếu thuốc chưa cháy hết , hít mạnh một ngụm , sau đó ném điếu thuốc xuống đất.
Cố Hải cũng hạ thấp người nhìn Bạch Lạc Nhân , biểu tình ôn nhu vô cùng , giống như cái tên khốn kiếp lúc trưa không phải là cậu.
" Sao lại không vào bên trong ? Ở đây không thấy lạnh sao ?"
Vứt dứt lời nắm chặt lấy tay Bạch Lạc Nhân , lạnh lẽo như sắt, tức thời đau lòng.
"Cậu vẫn ở ngoài này chờ tôi "
Kỳ thật vấn đề này hỏi cũng như không , nhìn dưới đất một đống tàn thuốc không phải sẽ biết sao !
" Tôi vừa mới nhìn thấy cái tin nhắn kia ." Cố Hải giơ lên cằm Bạch Lạc Nhân , " Tôi nếu sớm một chút nhìn đến , liền sẽ trở về nấu cơm cho cậu ăn , cậu ăn cơm chưa ?"
Bạch Lạc Nhân không nói , cứ như vậy yên lặng nhìn Cố Hải.
Cố Hải nhìn bộ dáng này của Bạch Lạc Nhân , liền biết khẳng định cậu ta chưa ăn cơm.
" Đi , vào phòng , tôi làm mấy thứ cho cậu ăn ."
Cố Hải đứng lên , muốn kéo Bạch Lạc Nhân đi vào trong , lại kéo không động . Tâm tình đóng băng nửa ngày nay tại giây phút này lập tức triệt để hòa tan , hóa thành một bãi nước , nghĩ tới ở nơi đêm dài tĩnh lặng này , Bạch Lạc Nhân ngồi ở chỗ này chờ mình trở về , nếu như mình không nhìn thấy tin nhắn kia , có phải cậu ấy sẽ đợi nguyên một đêm ?
Thuận tay đem Bạch Lạc Nhân ôm vào trong lòng , cảm giác từ đầu đến chân cậu ta đều là hàn khí .
" Theo tôi vào phòng được không ? " Cố Hải mềm giọng cầu xin , " Về sau tôi lại đùa giỡn liền để cho cậu đánh , về sau tôi lại cáu kỉnh , cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc cậu một mình ở trong nhà nữa ."
Bàn tay Bạch Lạc Nhân xoa lấy cổ Cố Hải , một luồng khí lạnh theo động mạch trên cổ chảy xuôi xuống trái tim.
" Nếu cậu không trở lại , tôi có đi vào cũng không có ý nghĩa gì ." ( Khóc ròng, Nhân ơi.....)
Cố Hải đau lòng mà vỗ về tóc Bạch Lạc Nhân , hai má ấm áp dán lên gương mặt lạnh lẽo của Bạch Lạc Nhân , trong lòng thực không có tâm tư gì khác .
" Tôi về sau sẽ không đi nữa, thật sẽ không đi nữa ."
Bạch Lạc Nhân giờ phút này mới đem tất cả dưới đáy lòng nói cho Cố Hải.
" Cậu đi hơn 20 ngày , nỗi thống khổ nhất của tôi chính là ngủ một mình , mỗi lần đυ.ng tới bên cạnh không có ai , tôi lập tức sẽ tỉnh lại , sau đó sẽ không ngủ tiếp được . Kỳ thật tôi rất sợ , sợ cậu sẽ xảy ra chuyện , mỗi ngày tôi vừa nhắm mắt lại , sẽ tự nói với bản thân mình cậu đang nằm ở bên cạnh. Tôi uống rượu là vì trong lòng thấy khó chịu , tôi ngủ cùng người khác là muốn tìm bạn , khiến cho trong lòng tôi không còn hoảng sợ như vậy nữa , người này là ai cũng không quan trọng , chỉ cần khi tôi ngủ , trong lòng tôi người này nhất định sẽ trở thành cậu ."
Từng lời từng chữ khiến cho trong lòng Cố Hải ẩm ướt , sáp sáp , đặc biệt cảm động , cũng đặc biệt đau lòng.
" Tôi lúc ấy hẳn là phải gọi cho cậu nhiều thêm, chứ không phải lâu như vậy chỉ gọi được một cuộc, nhiều ngày sau lại không có liên lạc với cậu. Tôi đã quá xem trọng sự thỏa mãn của bản thân , mà xem nhẹ đi cảm thụ của cậu ."
" Những lời này của cậu nói bây giờ còn có ý nghĩa sao ? "Bạch Lạc Nhân kéo lấy lỗ tai của Cố Hải , " Đến bây giờ đều đã xong ! "
" Làm sao mà không có ý nghĩa ? " Cố Hải cọ cọ môi mỏng của Bạch Lạc Nhân , " Ít nhất khiến cho tôi biết mình thực có lỗi với cậu ."
" Biết thì sao ? " Tầm mắt sắc bén của Bạch Lạc Nhân nhìn quét qua con ngươi ôn nhu của Cố Hải, " Biết thực có lỗi với tôi , lần sau thời điểm gây chuyện càng thêm cố gắng gϊếŧ chết tôi ? "
" Không không không ... Còn có lần sau tôi để cậu làm , để cậu làm . " Cố Hải vô sỉ cười làm lành.
" Đây chính là do cậu nói , lần sau cậu lại gây chuyện , tôi liền trực tiếp tụt quần cậu ra !" ( Anh khờ quá Nhân ơi , để cho anh làm , nhưng chắc gì đã là anh ...được làm ="= )
Cố Hải cam tâm tình nguyện gật đầu.
Bạch Lạc Nhân nở nụ cười , giống như ở trong hành lang u ám nhìn thấy một tia ánh sáng nhu hòa, trong suốt mà rõ ràng. Tâm Cố Hải nháy mắt như mê như say , ánh mắt nhìn thẳng tắp nhìn Bạch Lạc Nhân, giống như chung quanh tất cả đều biến mất , chỉ có đôi mắt của cậu ấy , mũi cậu ấy, môi cậu ấy ... Ở trong lòng khắc sâu như thế rõ ràng.
Tay Cố Hải dùng một chút sức , đem đầu Bạch Lạc Nhân để lên bức tường ở phía sau.
Mới đầu chỉ là nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước , sau đó là nụ hôn tinh tế ngọt ngào , chưa bao giờ ở trên đôi môi đỏ nhạt ấy hôn xuống những yêu thương tràn đầy cảm xúc như vậy . Cạy ra khóe môi , mở ra khớp hàm , cảm thụ ẩm ướt trên đầu lưỡi cùng rung động . Tay Cố Hải ôm lấy mái tóc Bạch Lạc Nhân ,bàn tay Bạch Lạc Nhân ôm lấy hai má Cố Hải , thâm tình mà nồng đậm , lưu luyến mà lâu dài...
Dưới ngọn đèn u ám ,bóng hình hai thân ảnh cao lớn đổ vào cửa thang máy.
Đến khi , trong nháy mắt , hai đạo bóng hình này bị chặt đứt.
Bọn họ vẫn còn chưa hề phát giác, vẫn không có chỗ nào cố kỵ.
Thời gian phảng phất như tại giờ phút này yên lặng , trừ hai con người đang trầm luân kia , còn có một người khác đang khϊếp sợ.
Cố Uy Đình chỉ là muốn đến liếc mắt xem Cố Hải một chút , nhưng lần liếc mắt này lại khiến cả cuộc đời ông không thể nào quên.
Hai con trai của ông , ở trong tầm mắt của ông , làm chuyện thiên lý không dung !
Cố thiếu tướng cũng không có tính tình lịch sự tao nhã tốt như người nào đó , tranh thủ lúc rảnh rỗi đến nơi này xem hiện trường kí©ɧ ŧìиɧ bốn phía . Nếu là người khác đã chảy máu mũi , khẳng định là hâm mộ ghen tỵ hận , mà ông chảy máu mũi , tuyệt đối là điềm báo sẽ có thất khiếu đổ máu !
Hai người vẫn còn đang quên mình triền miên , đột nhiên tay nắm cửa phát ra đoạn liệt tiếng vang .
Cố Hải đưa mắt qua, nhìn đến gương mặt xanh mét uy nghiêm của Cố Uy Đình.
Mà Cố Uy Đình bên kia, lại nhìn thấy đầu lưỡi của Cố Hải lấy ra từ trong miệng Bạch Lạc Nhân ...
Không kịp phản ứng, Cố Hải đã bị Cố Uy Đình ngoan lệ đá khỏi Bạch Lạc Nhân , lại tiếp một cước ngoan lệ, thẩn thể Cố Hải ngã mạnh vào ván cửa ở đằng sau , một thanh âm vang lên , cái ót trực tiếp đập vào tám thép trên cửa.
Cố thể tưởng tượng , lúc cái ót của Cố Hải nhận đến va chạm lớn như vậy , cậu ta sẽ hoa mắt chóng mặt như thế nào . Cậu dùng sức nắm lấy tay nắm cửa , mới khiến cho chính mình không trượt chân ngã xuống mặt đất.
Cố Uy Đình còn chưa hết giận , lại hướng Cố Hải giơ tay lên.
Bạch Lạc Nhân nhanh chóng chạy lại chắn trước người Cố Hải.
Toàn thân Cố Uy Đình tản ra khí phách chấn nhϊếp người khác , khiên người ta sợ hãi kinh khϊếp.
" Cậu nghĩ rằng tôi không dám ra tay với cậu sao ? " Cố Uy Đình căm tức nhìn Bạch Lạc Nhân..
Bạch Lạc Nhân đứng lù lù bất động , cứ như vậy ở trước mặt Cố Hải , một bộ biểu tình tráng sĩ thề sống chết bao che khuyết điểm.
Cố Hải nháy mắt tỉnh táo trở lại , đem Bạch Lạc Nhân kéo đến phía sau , đem hình tượng nghiệt súc bày ra vô cùng nhuần nhuyễn.
" Ông dám động đến cậu ấy thử xem ! "
Cố Uy Đình giận đến mức sôi máu.
" Mày vừa nói với tao cái gì ?"
Bạch Lạc Nhân muốn che đi cái miệng của Cố Hải , đáng tiếc lại chậm , bàn tay vừa thò qua đã bị Cố Hải nắm chặt lại.
" Ông có đánh chết tôi, tôi cũng không hề oán thán một câu , thế nhưng ông không thể ra tay với cậu ấy , ông đánh cậu ấy một chút , tôi liền ít kêu ông một tiếng cha ! "
" Mày nghĩ rằng tao hiếm lạ việc mày ít gọi tao một tiếng cha sao ? "Cố Uy Đình nắm lấy áo Cố Hải , khí thế cường đại áp qua, " Tao bây giờ ước gì không có người con trai như mày ! "
" Bây giờ hối hận cũng đã muộn , ai bảo ông lúc trước khiến cho mẹ sinh tôi ra ?"
" Mày !! ..."
Cố Uy Đình thiếu chút bị Cố Hải làm cho tức giận xuất huyết não , đúng vậy , thằng vô liêm sỉ này quả thật đáng chết , nhưng nó lại là huyết mạch duy nhất của Cố Uy Đình , là ký thác và hy vọng duy nhất của vợ trước.
" Đều vào trong nhà cho tao !! "
Điên cuồng hét lên , hai tên con trai cùng nhau vào trong phòng nhận thẩm vấn.
" Nói , mọi chuyện đến cùng là thế nào ? "
Cố Hải mặt bình tĩnh nói ," Ông không phải đều nhìn thấy sao ?"
Cái chén trong tay Cố Uy Đính hướng Cố Hải ném qua , âm thanh tạc liệt đau đớn màng tai của Bạch Lạc Nhân .
" Mày nói chuyện cẩn thận cho tao !"
Bạch Lạc Nhân nắm lấy tay Cố Hải , muốn khuyên cậu ta bình tĩnh một chút , ai ngờ động tác này bị Cố Uy Đình nhìn thấy , không biết từ chỗ nào rút ra một sợi roi da, quất mạnh xuống nơi hai người nắm tay nhau , đau đớn bỏng rát , Bạch Lạc Nhân gắng sức chịu đựng , cũng không đem bàn tay thả lỏng ra.
" Bọn mày thật đúng là một đôi huynh đệ tình thâm !"
Cố Hải trong lòng căng thẳng , kéo mạnh bàn tay Bạch Lạc Nhân lại trước mắt mình , trên mu bàn tay là vết máu rõ ràng đỏ rực , ánh mắt Cố Hải cũng trở lên đỏ như vậy rồi , vừa muốn phát tác, lại bị Bạch Lạc Nhân giành nói trước.
" Chú , người sai đều là cháu , là do cháu quyến rũ Cố Hải trước."
Cố hải nóng nảy , nắm chặt lấy bả vai Bạch Lạc Nhân , cả giận nói : " Tôi cần cậu phải thay tôi nhận tôi sao ?"
Bạch Lạc Nhân hạ giọng , " Yên tâm , cha của cậu không dám đυ.ng đến tôi ."
" Cậu là con của ông ta hay tôi là con của ông ta ? Hổ dữ không ăn thịt con ! Ông ta cho dù có giận cũng có thể làm gì được tôi ? "
" Ông ta là sẽ không gϊếŧ chết cậu , nhưng cậu sẽ vẫn phải chịu phạt a ! "
" Gia vui ! "
Cố Uy Đình âm trầm nhìn hai thằng con trai ở trước mặt đẩy qua đẩy lại , cuối cùng nhìn không được nữa , vỗ mạnh bàn , " Hai chúng mày cằn nhằn đủ chưa ? "
Hai người đồng thời im lặng , dù cho như vậy , Cố Hải vẫn không quên lấy tay đi xoa xoa mu bàn tay bị roi quất của Bạch Lạc Nhân.
Cố Uy Đình đứng lên , đi đến trước mặt hai người , yên lặng nhìn bọn họ .
Cổ Hải căng thẳng , chuẩn bị tư thế chiến đấu , mặt nhìn Cố Uy Đình .
Thật lâu sau, Cố Uy Đình mới mở miệng .
" Hai đứa chúng mày là do ở cùng nhau lâu , lại không có bạn gái bên người , mới làm ra chuyện ra vậy sao ?"
Cố Uy Đình ở trong quân đội lâu như vậy , đối với hoàn cảnh toàn là đàn ông rất có hiểu biết , ngẫu nhiên làm ra chuyện này cũng không tính cái gì , ít nhất so với làm hại con gái nhà người ta còn tốt hơn . Nhưng tiền đề phải là ngẫu nhiên phát sinh , hơn là phải thuộc về người khác , không tới mức phản luân lý , phản tự nhiên như vậy !
" Không phải . " Cố Hải trả lời thực kiên cường , cũng thực thiếu đánh , " Chúng tôi trước kia đều có bạn gái , chính vì yêu nhau , mới buông ra tình cảm nam nữ , lựa chọn một con đường không có lối về như thế này , nhưng chúng tôi một chút cũng không hối hận ! "
Không biết vì sao , lúc Cố Hải nói ra lời này , Bạch Lạc Nhân biết sau đó sẽ phải nghênh đón cuồng phong bão táp , trong lòng lại không hề chùn bước.