Thượng Ẩn

Quyển 1 - Chương 177: Cuồng phong bão táp

Editor : KellySon9

Người nào đó nơm nớp lo sợ đợi một buổi sáng , thời điểm đi WC đều phải nhìn ngó xung quanh , sợ chỉ cần không để ý một chút thôi , lão Nhị nhà mình liền không còn. Kết quả đợi đến giữa trưa tan học , cũng không đợi đến cái gọi là báo ứng.

Chẳng lẽ thật sự là mình nghĩ sai rồi ?

Vưu Kỳ vừa thu dọn đồ dùng vừa dùng ánh mắt may mắn liếc nhìn Cố Hải, Cố Hải đang cúi đầu , không biết đang đùa nghịch cái gì . Vưu Kỳ đứng lến hướng ra cửa , mỗi một bước là ở trong lòng run sợ , sợ một con mãnh hổ sẽ bổ nhào lại đây , kết quả đi ra cửa vẫn còn bình yên vô sự. ( Nghịch gì thì tý tự biết .....)

Trong lòng bị sự may mắn nào đó chiếm cứ.

May mắn mà không phải bị ăn đòn , may mắn quan hệ của hai người họ dĩ nhiên là bình thường .

Chuông tan học vang lên , Dương Mãnh đã vọt tới cửa lớp 27 vây xem náo nhiệt.

Kết quả nhìn thấy Vưu Kỳ hoàn hảo không hao tổn gì đi ra ngoài.

" Hắc ! " Dương Mãnh hướng Vưu Kỳ chào hỏi.

Vưu Kỳ chân bước nhanh tới chỗ cậu ta, thần thanh khí sảng.

Dương Mãnh nhìn thấy trạng thái tinh thần này của Vưu Kỳ , liền biết sự tình không có phát sinh như những gì bọn họ đã dự đoán.

" Thế nào, đã đưa quần áo chưa ?"

Vưu Kỳ gật đầu ," Đưa rồi ."

" Cố Hải không cùng cậu liều mạng ?"

Vưu Kỳ hướng bên trong phòng học nhìn nhìn , " Trước mắt cái gì cũng không có ."

Dương Mãnh ra vẻ nghiên cứu , " Cậu có nói theo những gì tôi đã dậy cho cậu không ?"

" Có. " Vưu Kỳ thực thản nhiên , " Một chữ cũng không thiếu ."

Dương Mãnh nhíu nhíu lông mày , còn có một chút không yên lòng , " Cậu ở trước mặt Cố Hải nói sao ? Cậu có xác định cậu ta đã nghe thấy không ?"

" Tôi xác định ." Vưu Kỳ cố ý hạ thấp giọng , đến bên tai Dương Mãnh, " Cậu ta lúc mới đầu nghe được, sắc mặt còn thay đổi một chút ."

" Sau đó thì sao ? " Dương Mãnh trừng mắt nhìn lại.

Vưu Kỳ lau lau nước mũi , " Sau đó tôi cũng không dám nhìn tiếp ."

Dương Mãnh vẫn còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ sâu xa của mình , bỗng có người nào đó vỗ vào bả vai của cậu ta một cái , quay lại nhìn , là đồng học lúc trước.

" Làm lành rồi à ? " Người anh em này vui tươi hớn hở nhìn Dương Mãnh.

Dương Mãnh mới đầu còn chưa rõ là có chuyện gì , say lại nhìn thấy người an hem này liên tiếp hướng Vưu Kỳ trừu trừu khóe mắt , lúc này mới bừng tỉnh.

" Làm lành cả nhà mày ! " Cái miệng nhỏ nhắn của Dương Mãnh vẫn lợi hại như vậy.

Người anh em kia vẫn như trước vui tươi hớn hở , " Không sao , không sao ,đừng có áp lực tâm lý , tôi là người có tư tưởng rất tiến bộ , chúc hai cậu hạnh phúc . Cố lên , cố lên , cố lên ! " Sau đó vung tay lên chào tạm biệt.

Mặt Dương Mãnh đầy hắc tuyến.

Trên đường , Vưu Kỳ khuôn mặt rạng rỡ , cùng với bộ dáng hôm qua hoàn toàn là hai người khác biệt . Dương Mãnh khẽ liếc mắt nhìn cậu ta, biểu tình khinh bỉ , " Đừng có vội vui mừng , cho dù hai quan hệ của hai người họ là bình thường , cũng không có nghĩa là Nhân tử sẽ thích cậu a ?"

Vưu Kỳ thái độ vẫn như trước lạc quan , " Ít nhất chứng minh tôi còn có cơ hội ! "

Dương Mãnh cảnh cáo một câu, " Nói cho cậu biết , Nhân tử nhà tôi nếu như không có ý tứ kia với cậu , cậu cũng đừng có làm hại cậu ấy !"

" Cậu cảm thấy tôi có bản lĩnh làm hại cậu ấy sao ?" Hai gò má tuấn tú của Vưu Kỳ ở dưới ánh nắng mặt trời lòe lòe phát quang , " Người như cậu ấy , cho dù người khác theo đuổi đến hộc máu cũng sẽ không quan tâm , nếu như cậu ấy hoàn toàn không có ý với tôi , tôi cũng sẽ không đánh cuộc cái mạng này đâu ! "

" Vậy cậu còn nghĩ xinh đẹp cái gì ?"

Cước bộ của Vưu Kỳ đặc biệt thảnh thơi , " Không có được cậu ấy thì tôi quyết độc thân ! "

Dương Mãnh đối với công phu tự tiêu khiển tự vui vẻ của Vưu Kỳ rất là bội phục , quay đầu nhìn thoáng qua cậu ta , tuy nói con trai xem con trai ánh mắt sẽ không chuẩn xác , thế nhưng Dương Mãnh vẫn như cũ cảm thấy bộ dạng của Vưu Kỳ rất không tồi . Theo lý thuyết người đẹp trai như vậy , nhiều con gái theo đuổi như vậy , thế nhưng sao lại cứ luẩn quẩn trong lòng như vậy ? Bạch Lạc Nhân nếu thực sự động tâm với cậu ta , vậy sẽ là tổn thất lớn bao nhiêu với toàn bộ nữ sinh trong trường a !

Vưu Kỳ ôm lấy bả vai Dương Mãnh , " Đi nào , người anh em, tôi mời cậu vào tiệm cơm ăn một bữa. "

Dương Mãnh còn chưa đáp ứng , đột nhiên bên cạnh có một trận cuồng phong quét đến , trong lòng kinh hãi , quay đầu một vòng , nhìn thấy một học sinh trung học đang đạp ván trượt chạy nhanh qua , lưu lại một bóng lưng bá đạo.

Khốn kiếp , trái tim Dương Mãnh vẫn còn kinh hoàng , sao mà một tên nhóc đi ván trượt lại dọa mình thành như vậy ? Chẳng lẽ trong lòng làm chuyện xấu , sẽ cảm giác thấy có chuyện không hay xảy ra ? Lại đem ánh mắt nhìn qua Vưu Kỳ , cậu ta cũng là biểu tình kinh hồn táng đảm , xem ra không chỉ có một mình mình cảm giác được không khí xung quanh âm trầm lượn lờ.

Bình an đi qua một đoạn đường , Vưu Kỳ vỗ vỗ bả vai Dương Mãnh , " Sợ bóng sợ gió mà thôi."

Phía trước có gì đó chuyển động , tim Dương Mãnh đột nhiên tăng tốc đập mạnh , kết quả nhìn lại không có cái gì , trong bụi cỏ cũng không đột nhiên nhảy ra vài vị kiếm khách . Dương Mãnh tim vẫn còn đập thình thịch , mình gần đây có phải xem quá nhiều phim hành động không ?

" Người anh em , có thuốc không ?"

Bước chân Dương Mãnh cùng Vưu Kỳ dừng lại.

Cơ hồ là đồng thời quay đầu , đồng thời cương cứng tại chỗ.

Phía sau đứng một đám đàn ông , cao lớn uy mãnh , Vưu Kỳ tuy cao hơn 1m8 , nhưng hai người đứng trước mặt họ cũng phải ngưỡng mộ. ( Bạo cúc rồi ...............)

Qua một lúc lâu , Vưu Kỳ ngắc ngứ lên tiếng trả lời , " Không có thuốc , tôi không hút thuốc lá ."

Tên đàn ông ở ngoài cùng bên trái đột nhiên lấy ra một cái bật lửa , ném thẳng mặt vưu Kỳ , vưu Kỳ vội nhảy về phía sau một bước , đạp phải nắp cống , kém chút nữa là ngã xuống.

"Tôi có bật lửa nhưng không có thuốc , phải làm sao bây giờ ? "

Dương Mãnh sợ đến nỗi mặt trắng bệch.

Vưu Kỳ so với cậu ta tốt hơn một chút , thanh âm tác loạn nói , " Hay là để tôi đi mua cho các người một bao ? "

" Không cần . " Gã đàn ông thu hồi bật lửa , ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Vưu Kỳ , " Dứt khoát để cho tôi đánh cậu di ."

Hai chân Dương Mãnh run lên , tươi cười trên mặt đều giống như một bông cúc dại tan nát trong mùa thu. ( Tan rồi, nát thật rồi , cúc ơi.................)

" Tôi vẫn là đi a , tôi chỉ cùng cậu ta đi chung thôi , hai chúng tôi là đồng học , hôm nay chỉ trùng hợp gặp nhau..."

Một tên kéo áo Dương Mãnh lên , hai chân cậu ta trong nháy mắt cách xa mặt đất.

" Xin lỗi, tiểu huynh đệ , bốn chúng tao là một nhóm , tên là " Phiến giáp bất lưu " . Hôm nay coi như mày xui xẻo , nhất định muốn cùng đi một chỗ với hắn , về sau phải nhớ kĩ , việc cần mày can thiệp thì can thiệp , việc không cần mày can thiệp thì mày đừng có góp sức vào ." ( Không lưu lại một mảnh quần áo nào á ??? )

5 giây sau , thanh âm chọc tiết heo tru lên ở trong góc đường yên ắng.

" Đại ca , đừng đánh vào mặt có được không ? " Vưu Kỳ tê tái rống lên , " Hôm nay tôi còn phải đi bắc ảnh phỏng vấn a !"

" Đánh vào mặt , Thao vào mông , mày tự chọn lấy một cái ! "

" Vậy đại ca tiếp tục đánh đi ."

--------------------------------------------

Về nhà , hai người ngồi đối diện nhau , tay Cố Hải gõ gõ mặt bàn , ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Bạch Lạc Nhân.

" Tự mình nói, đừng chờ tôi phải ép cậu nói ra ."

Bạch Lạc Nhân không hề sợ hãi, " Nói cái gì ?"

Cố Hải nhếch nhếch cằm , " Có cái gì thì nói cái đó ."

" Tôi cảm thấy không có cái gì cần nói ."

Sâu thăm trong mắt Cố Hải toát ra từng ngọn lửa , nhưng lại bị cậu ta rất nhanh áp chế xuống.

" Vậy cậu nói quần áo này như thế nào mà có ? "

" Do hai chúng ta cùng đi mua ."

Cố Hải nắm chặt nấm đấm , xương cốt cách cách rung động.

" Thế nào cũng phải ép tôi đánh cậu ? "

Biểu tình của Bạch Lạc Nhân thay đổi , " Cậu không phải đã biết hết rồi sao ? Tôi ngủ một đêm ở nhà Vưu Kỳ , để quên quần áo ở nhà cậu ta ."

Bạch Lạc Nhân loại này biểu tình nhẹ nhàng bâng quơ , khiến máu huyết toàn thân Cố Hải đều chảy ngược.

" Ở một đêm ? Chỉ có một đêm thôi sao ? "

Chuyện xảy ra cho đến bây giờ , Bạch Lạc Nhân cảm thấy cũng không cần phải giấu diếm.

" Không chỉ một đêm , còn có rất nhiều buổi tối , tôi cũng không nhớ rõ ."

Sở hữu trấn định cùng thong dong của Cố Hải đều là mạnh mẽ chống đỡ , gần như đã đến sát thời điểm bùng nổ , hơi chút không chú ý liền bạc tạc.

" Nếu Vưu Kỳ không nói lộ ra , tôi không có hỏi cậu , có phải cậu định không nói việc này cho tôi biết ?"

Mặt Bạch Lạc Nhân không chút thay đổi , ân một tiếng.

Cố Hải dùng nắm đấm đập xuống bàn , vết nứt lan tràn từ tay Cố Hải dần dần chạy qua bên tay Bạch Lạc Nhân . Bạch Lạc Nhân biểu tình đột nhiên biến sắc , một giây sau đã bị Cố Hải nhấc lên , hung hăng ném sang tấm thảm ở bên cạnh.

" Bạch Lạc Nhân , có phải tôi quá tốt với cậu rồi không ? " Cố Hải cưỡi lên người Bạch Lạc Nhân , sắc mặt xanh mét , cảm xúc đã hoàn toàn mất khống chế , " Mẹ nó , cậu có phải là quá vô pháp vô thiên ? Tôi mới đi có 20 mấy ngày , cậu đã chạy lên giường người khác , nếu như tôi đi 2 năm , có phải đến cả tôi là ai cậu cũng không biết ?"

" Cố Hải , lời này cậu nói có còn là tiếng người sao ?" Bạch Lạc Nhân cũng phát hỏa , " Tôi không nói cho cậu vì tôi cảm thấy nó không hề quan trọng ! Cái gì gọi là chạy lên giường người khác ? Cậu nghĩ tôi là mẫu miêu sao ? Gặp công lền phát tình !! Vưu Kỳ là đàn ông, tôi cũng là đàn ông , hai người đàn ông ngủ cùng một chỗ thì có làm sao ? Trước khi quen biết cậu , tôi còn ngủ cùng không biết bao nhiêu là đàn ông , mẹ nó cậu còn muốn truy cứu một đám người đó sao ?"

Gương mặt Cố Hải biến đen , thanh âm thô bạo không hề nể mặt.

" Trước khi ở cùng tôi , cậu ngủ cùng ai tôi cũng mặc kệ , thế nhưng cậu hiện tại đang ở cùng tôi , cậu ngủ cùng với nó chính là không được !"

" Làm sao lại không được ? "Bạch Lạc Nhân đổ thêm dầu vào lửa , " Cậu không cho tôi ngủ ở nhà một mình , lại không để tôi ngủ với người khác , cậu nói cho tôi biết phải ngủ như thế nào ? Vưu Kỳ cùng Mạnh Thông Thiên có cái gì khác nhau ? Không phải là một con chim lớn, một con chim nhỏ thôi sao ? Tôi cùng chim nhỏ ở trong một ổ chăn thì không có việc gì , cùng chim to ở trong một ổ chăn thì phải làm việc đó sao ?"

Cố Hải tức giận đến mức môi run run , " Cậu còn cùng nằm trong một ổ chăn với nó ? "

" Phải , không những cùng một ổ chăn , tôi còn lõa ngủ , còn có càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn cậu có muốn nghe không ? Ngày đó tôi uống quá say, buổi sáng thức dậy đến qυầи ɭóŧ cũng chưa mặc , tất cả đều là thói quen tốt do cậu tạo thành ! Cậu không phải có chứng bệnh chuyên nghi ngờ người khác sao ? Cậu không phải vui vẻ với sự tưởng tượng của mình sao ? Hôm nay tôi cho cậu một không gian đầy đủ , cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ , tôi tuyệt đối sẽ không chen miệng vào nói một câu ! "

Cố Hải hai mắt tinh hồng , trên khuôn mặt đã nhìn không ra bất kì cảm xúc gì .

"Bạch Lạc Nhân , chơi với lửa có ngày chết cháy . cậu có biết không ? "

Bạch Lạc Nhân đột nhiên cười lạnh một tiếng , " Cố Hải , không phải chỉ có cậu biết suy nghĩ ! Nếu toàn thế giới này ai cũng suy nghĩ như cậu , thì có phải tôi cũng nên nghĩ một chút , cậu cùng Cố Dương ở bên đó có những ngày tháng không muốn để cho người khác biết ?"

" Đó là anh họ của tôi . " Mặt Cố Hải kết lên một tầng băng.

Bạch Lạc Nhân hảo tâm mà nhắc nhở , " Tôi cũng là anh của cậu ! "

Cố Hải đột nhiên bóp chặt cổ Bạch Lạc Nhân , ánh mắt như Diêm vương đòi mạng , cậu ta lấy tay cởi dây lưng của Bạch Lạc Nhân , còn chưa cởi khóa đã kéo đứt.

"Bạch Lạc Nhân , bây giờ thừa nhận mình sai với tôi , chuyện này liền bỏ qua !"

Mặt Bạch Lạc Nhân bị Cố Hải bóp đến vặn vẹo , đồng tử phóng đại , bên trong tất cả đều là ánh sáng lạnh lẽo u ám , không hề có một tia thỏa hiệp.

Cố Hải nổi giận cởϊ qυầи Bạch Lạc Nhân , giọng khàn khàn rống to , " Cậu có tin tôi lập tức gϊếŧ chết cậu không ?!"

" Tôi có lý do gì mà không tin ?" Mắt Bạch Lạc Nhân lộ ra vẻ châm chọc, " Cậu không phải đã từng lấy nửa cái mạng của tôi rồi sao ? Hôm nay tôi mặc kệ tất cả, cậu cứ cố gắng , tranh thủ mà đạt được mục đích của mình, không thì qua hôm nay liền không được ."

Tay Cố Hải lại cuồng liệt phát run , vài lần muốn tìm lại lý trí của mình , nhưng đều bị thái độ cường ngạnh của Bạch Lạc Nhân đánh tan.