Bạch Lạc Nhân phát hiện, mấy ngày nay Cố Hải có chút kỳ quái.
Chút kỳ quái này thể hiện ở mọi mặt.
Trước đây cậu ta cũng không thường xuyên lên mạng, cơ bản chỉ chơi trò chơi một chút liền ngủ, hiện giờ mỗi ngày đều thức khuya xem phim. Trước đây đều là Cố Hải lên giường trước, ủ cho ấm chăn, Bạch Lạc Nhân mới nằm lên, hiện giờ cơ bản đều là Bạch Lạc Nhân nằm lên đó trước, có đôi khi đã ngủ rồi Cố Hải vẫn chưa vào. Trước đây cậu ta không thích mân mê điện thoại di động, hiện tại không có việc gì sẽ cầm điện thoại di động nhìn, vào học nhìn, tan học nhìn, đi đường cũng phải nhìn. Trước đây cậu ta bình thường sẽ nhân lúc Bạch Lạc Nhân tắm chui vào, kiếm cớ tắm cùng cậu, hiện tại luôn ngoan ngoãn tự tắm trước...
Hơn nữa khiến Bạch Lạc Nhân không hiểu chính là Cố Hải trước đây luôn tràn đầy du͙© vọиɠ, biểu hiện mấy ngày nay lại vô cùng "tiết chế"*. Trên đường không hề giở trò, lúc ăn cơm không hề nói mấy chuyện đồi trụy, lúc ngủ thì ngủ vô cùng ngoan ngoãn...
(*từ gốc là "thanh tâm quả dục")
Bạch Lạc Nhân thầm nhủ, không lẽ là bị mình làm cho ám ảnh trong lòng?
Không giống tính tình của cậu ta nha! Lúc cùng ở trên giường, da mặt cậu ta đủ dầy, ý chí cũng tuyệt đối đủ mạnh mẽ, cho dù "dưa chuột" có héo, "hoa cúc" có tàn, cũng không tác động được đến người này! Hơn nữa, mấy hôm dưỡng bệnh, cậu ta còn cười ha ha nói muốn cái này muốn cái kia, lẽ nào chờ tới lúc thân thể khôi phục mới sợ chứ?
Đối với thanh niên tinh lực dồi dào như Bạch Lạc Nhân mà nói, mấy ngày nay thật sự cũng vô cùng dày vò.
Ăn cơm xong, Cố Hải ngồi bên cạnh nghiêm túc làm bài tập, mắt hơi híp, ngón tay không ngừng bấm, Bạch Lạc Nhân cho là cậu ta đang làm bài tập số học, kết quả đi qua nhìn thử, cậu ta đang chép từ đơn tiếng Anh.
Chép một từ đơn tiếng Anh còn tính gì mà tính?
Bạch Lạc Nhân rất nhanh làm xong bài tập, cầm quần áo đi tắm, bây giờ lúc tắm cũng không cần đóng cửa, Cố Hải cũng sẽ không chui vào. Chờ tắm rửa xong đi ra, Cố Hải quả nhiên lại ngồi vào máy vi tính, bài tập làm được phân nửa vứt đó, mắt nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính,mắt cũng không chớp một cái. Chờ Bạch Lạc Nhân đi tới bên cạnh cậu ta, tay cậu ta rất nhanh nhấn vài cái, Bạch Lạc Nhân liền thấy một màn hình trống lốc...
Làm trò gì vậy chứ?
Bạch Lạc Nhân ngồi đối diện Cố Hải, mở giao diện trò chơi, quay qua cậu ta hỏi một câu, "Cần tôi giúp cậu đăng ký một tài khoản không?"
Cố Hải đầu tiên là cứng nhắc cười hai tiếng, sau đó lúng ta lúng túng trả lời: "Không cần."
Tay Bạch Lạc Nhân dừng một chút, ánh mắt nghi ngờ quét qua, xem cái gì còn say mê hơn game chứ?
Chơi một hồi, cảm thấy vô vị, Bạch Lạc Nhân tắt máy vi tính, Cố Hải đã sớm không còn ở máy vi tính bên cạnh, ngồi một mình trên ghế sa lon, cầm điện thoại di động nhìn, thỉnh thoảng ấn vài cái, vừa xem vừa cười.
Tình huống này mấy ngày nay diễn ra rất nhiều lần.
Hơn nữa, trong thời gian này, Bạch Lạc Nhân chưa từng nhận được bất cứ tin nhắn gì từ Cố Hải, chứng minh nguyên nhân khiến cậu ta vui vẻ nhất định không liên quan gì đến mình.
Hiếm thấy, hôm nay Bạch Lạc Nhân hỏi một câu, "Chừng nào thì cậu đi ngủ?"
Ánh mắt Cố Hải dừng lại một chút, suy nghĩ chốc lát, nói: "Chưa biết."
"Xem gì vậy? Xem tới say sưa như vậy..." Bạch Lạc Nhân đi tới.
Cố Hải đặt điện thoại di động xuống, duỗi người, cười trả lời: "Chỉ là mấy thứ vớ vẩn."
Nói xong, đặt điện thoại di động xuống, đi tắm.
Ai cũng có tính tò mò, Bạch Lạc Nhân cũng không ngoại lệ, Cố Hải cứ mỗi ngày tự mình vui vẻ, cậu cũng muốn biết, rốt cuộc thứ gì khiến cậu ta say mê như vậy, ngay cả bản tính lưu manh cũng thay đổi.
Máy vi tính của Cố Hải vốn đang mở, hơn nữa dùng xong cũng ít khi xóa lịch sử, bởi vì cậu nghĩ không cần thiết làm vậy, người như Bạch Lạc Nhân, có cho không cậu ta xem cậu ta cũng không xem.
Kết quả, hôm nay Bạch Lạc Nhân lại đổi tính.
Mở xem lướt qua lịch sử, lung tung lộn xộn cái gì cũng có, phòng chat, khu xã giao, diễn đàn, du lịch mua sắm, ô tô quân sự... chỉ là những thứ này, không có lý do gì khiến cậu ta say mê chứ? Bạch Lạc Nhân chọn mấy trang web có tần suất mở tương đối nhiều, mở ra coi thử, một trong số đó là trang video trả phí, Âu Mỹ, Bạch Lạc Nhân vừa đeo ống nghe lên, xem chưa đầy một phút, mạnh mẽ tháo xuống, lập tức đóng cửa sổ. Còn có mấy video cùng loại với video này, khẩu vị tương đối nhẹ, đa số là giáo dục giới tính, hình ảnh tương đối rõ ràng, có cái còn có giải thích và phụ đề, giới thiệu cụ thể kỹ xảo và trình tự.
Cố Hải từ khi nào có sở thích này? Là mượn phim giải tỏa? Hay là tích lũy thực lực chuẩn bị ra tay?
Trong lòng Bạch Lạc Nhân có chút bất an, cậu lại cầm đi động của Cố Hải lên.
Lật tìm cả buổi, không phát hiện Cố Hải gửi tin nhắn cho ai, cũng không phát hiện cậu ta đăng nhập ứng dụng chat, rốt cục lật tới kho ebook của Cố Hải, bên trong chứa gần cả trăm quyển sách, hơn nữa nhìn bảng tiến độ đọc, rất nhiều sách đều xem xong rồi.
《 Bí quyết quan hệ nam nam 》, 《 Muốn người đàn ông ở dưới bạn rêи ɾỉ xin tha? 》, 《 Bí kíp "cắm" và "bắn" 》, 《 Bắt được con mồi giống đực 》, 《 Mông đàn ông - Ngàn vạn phong tình 》...
Bạch Lạc Nhân đổ mồ hôi lạnh, quá kinh khủng.
Cố Hải một mình trong phòng tắm sung sướиɠ huýt sáo, tâm tình rất là vui vẻ, cậu nghĩ, thời cơ đã chín muồi. Mấy ngày nay cậu cố gắng "khổ đọc", nằm gai nếm mật*, chính là vì nâng cao trình độ bản thân. Phải biết rằng vì việc này cậu trả giá rất nhiều, đây vừa là một sự dày vò đối với tâm hồn, vừa là khảo nghiệm đối với thân thể. Là đàn ông bình thường, cậu chẳng vui vẻ gì xem mấy video này, trong lòng ít nhiều có chút bài xích, nhưng vì Bạch Lạc Nhân, cậu nhẫn nại! Thật sự xem không nổi phải đi đọc sách, mỗi một điều cần chú ý đều ghi nhớ trong lòng.
Thực tế chứng minh, tâm huyết của cậu không có uổng phí, qua mấy ngày mấy đêm rèn luyện, cậu cảm giác bản thân tràn đầy sức mạnh, tự tin tràn trề, dồn sức chờ phát động! Cuộc sống khổ sở đã chấm dứt, cậu không còn cần phải trốn trong phòng tắm tự "giải quyết", Tiểu Hải Tử bên dưới đã chịu đựng mấy ngày, lúc này chính là ở trạng thái no đủ đón chờ cuộc sống mới.
Bước ra ngoài, một lực sĩ mới tinh sẽ ra đời!
Cố Hải bọc cả thân thể trêu người đẩy cửa phòng tắm.
Dép lê ma sát sàn nhà, khua đến phấn chấn cả người.
Cố Hải sãi bước vào phòng ngủ, không thấy Bạch Lạc Nhân, lại đi ra phòng khách, vẫn không thấy đâu, sau đó vòng vèo nhà kho, phòng thể dục, phòng sách, sân thượng... toàn bộ đều không thấy Bạch Lạc Nhân.
Nhiệt độ trên người Cố Hải đã bắt đầu từ từ giảm xuống.
Đẩy cửa, cửa đã mở.
Đã trễ thế này còn đi đâu?
Bạch Lạc Nhân dựa vào kỹ năng cưỡi xe không thuần thục, lấy mạng sống đánh cược, liều mạng đua xe về nhà.
Đã sắp mười hai giờ, người trong nhà đều đã ngủ.
Bởi vì vội vội vàng vàng đi ra ngoài, cũng không mang theo chìa khóa, Bạch Lạc Nhân trực tiếp leo tường vào.
A Lang ngửi được mùi trên người Bạch Lạc Nhân, chỉ ư ử hai tiếng liền yên lặng.
Bạch Lạc Nhân đến thẳng phòng Bạch Hán Kỳ, cọc cọc gõ hai cái lên cửa kính.
Kết quả tiếng ngáy bên trong vẫn như trước, thím Trâu khoác một cái áo bông đi ra.
"Nhân Tử, sao trễ vậy mới về?"
Bạch Lạc Nhân vẻ mặt lo lắng, "Thím à, nếu Cố Hải có gọi điện qua đây, thím cứ nói trong nhà xảy ra chuyện."
"Hả? Xảy ra chuyện gì?" thím Trâu nắm chặt áo bông.
"Không có xảy ra chuyện gì, thím cứ nói như vậy là được, nhớ nói với ba con như vậy nhé."
Thím Trâu thật thà gật đầu.
Bạch Lạc Nhân đi vào phòng của mình, Mạnh Thông Thiên nằm ở trên giường cậu đang ngủ say, Bạch Lạc Nhân cởϊ qυầи áo, ngủ cạnh Mạnh Thông Thiên. Chăn có hơi mỏng, chịu khó chấp nhận, dù sao vẫn hơn xa trở lại bên kia chịu tội.
Trong chốc lát, Cố Hải quả nhiên gọi điện tới.
Bạch Lạc Nhân chuẩn bị tâm tình một chút, cố gắng làm giọng mình nghe có vẻ lo lắng.
"Nhân Tử, cậu chạy đi đâu rồi?"
"Đại Hải, tôi nói với cậu, nhà tôi xảy ra chuyện, tối nay tôi về không được, cậu tự ngủ một mình đi."
"Xảy ra chuyện gì? Cậu đừng có gấp, tôi qua liền đây!"
"Cậu đừng tới đây!"
Bạch Lạc Nhân la lên như vậy, la đến Mạnh Thông Thiên tỉnh dậy, Mạnh Thông Thiên trợn to hai mắt, la ô ô hai tiếng, đã bị Bạch Lạc Nhân bụm miệng, hai chân nhỏ đạp đạp.
Cố Hải loáng thoáng nghe một tiếng kêu, sau đó lại không có, trong lòng càng lo lắng.
"Nhân Tử, tôi đã ra khỏi nhà, hai mươi phút nữa tới nhà cậu."
Bạch Lạc Nhân căng thẳng trong lòng, vội mở miệng ngăn cản, "Cố Hải, cậu đừng tới, tôi hiện giờ không có ở nhà. Là nhà bác hai tôi xảy ra chuyện, chúng tôi đi qua giúp đỡ, không cần lo lắng, không có chuyện gì. Chỉ là gia đình tranh cãi thôi, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, cậu đến chỉ loạn hơn, nghe lời tôi, ngủ ngon đi, ngày mai tôi vẫn đến trường bình thường, vô trường sẽ kể với cậu."
Bên kia dừng một chút, dịu dàng nói: "Vậy được rồi, tôi không qua, cậu một mình ở bên ngoài mặc nhiều quần áo một chút, chuyện này xử lý xong thì ngủ sớm một chút, đừng để mệt mỏi."
"Được rồi, tôi biết rồi, tôi còn có chút việc, cúp máy trước."
Đặt điện thoại di động xuống, trong lòng Bạch Lạc Nhân lặng lẽ thì thầm: Đại Hải, tôi không phải cố ý gạt cậu, tôi thật sự là bị cậu làm sợ!
Mạnh Thông Thiên ở bên cạnh ô ô hai tiếng.
Bạch Lạc Nhân lúc này mới ý thức được vẫn đang bịt miệng tên nhóc này, mau chóng buông tay ra.
Cái miệng nhỏ của Mạnh Thông Thiên mở ra, hừ hừ thở hổn hển mấy cái, hỏi: "Anh Bạch, anh ở đây làm gì vậy?"
"Không cần quan tâm, nhóc cứ ngủ đi!"
Mạnh Thông Thiên liền ngậm miệng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Bạch Lạc Nhân đột nhiên nhận ra, cậu cũng phải mua chuộc Mạnh Thông Thiên, lỡ như hôm nào Cố Hải tới, từ trong miệng nó lộ ra, vậy thì khó biện bạch rồi.
Vì vậy lại lay Mạnh Thông Thiên, kết quả phát hiện Mạnh Thông Thiên đã ngủ.
Không lo không nghĩ, ngủ thật nhanh!
Quên đi, sáng mai sẽ nói với nó, bây giờ có nói, không khéo sáng ra lại quên.
Bạch Lạc Nhân thở dài một cái, lòng đầy phiền não nhắm hai mắt lại.