Thượng Ẩn

Quyển 1 - Chương 91: Tiếng cười rơi vãi dọc đường

Áo ngủ đã rải rác ở trên giường, chăn cũng không biết bị đạp tới nơi nào. Cố Hải giống như một con sư tử đực chạy ra từ trong rừng rậm, ngao ngao rống lên đánh về phía ngực con mồi, hô hấp của cậu sớm đã không biết biến thành dạng gì rồi, vật dưới thân giống như bàn ủi, giật giật thể hiện sức mạnh của nó.

Tay của Cố Hải từ từ trượt xuống bụng dưới của Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân nắm lấy tay của Cố Hải, giọng nói nghiêm túc tàn nhẫn không lưu lại một khe hở nào.

"Không được!"

Cậu ta không thể chịu đựng được cái chỗ này của mình bị bàn tay khác động vào, đặc biệt còn là bàn tay của đàn ông. Nếu như lúc đó ngừng lại, hai người đều tự trốn ở trong chăn làm chuyện này, Bạch Lạc Nhân còn có thể miễn cưỡng chấp nhận. Thế nhưng thật nếu để cho người này phóng đãng với mình, Bạch Lạc Nhân không cách nào tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng.

Cố Hải thở hổn hển,"Vì sao không được? Tôi muốn sờ, tôi rất muốn làm cậu."

"Dừng ở đây đi." Bạch Lạc Nhân siết cánh tay Cố Hải làm cho nó nổi cả gân xanh.

Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Cố Hải dán chặt thân thể Bạch Lạc Nhân, gò má nóng hổi kề vào gò má của Bạch Lạc Nhân, ôm thật chặt, làm cho cậu trọn vẹn cảm nhận được cự vật dưới thân đang sục sôi nóng bỏng, mãnh liệt. Cảm giác sức chống cự của Bạch Lạc Nhân vẫn rất cứng ngắc, Cố Hải nhẹ nhàng cắn bả vai Bạch Lạc Nhân, từng chút từng chút dùng răng in lại dấu vết, giống như đang truyền vào đó tâm tình của mình.

"Cố Hải, tôi không có cách nào......."

"Đừng nói chuyện." Hô hấp của Cố Hải chạy theo tiếng trái tim đang đập thình thịch của Bạch Lạc Nhân, cậu ta bắt đầu từ trán Bạch Lạc Nhân đi xuống hôn môi, mí mắt, chóp mũi, cằm, yết hầu.......

Cảm giác được sức lực cánh tay của Bạch Lạc Nhân thả lỏng ra, tay của Cố Hải thuận theo bắp đùi Bạch Lạc Nhân sờ soạng tìm tòi đi xuống.

Chạm vào vật cứng rắn làm cho trái tim Cố Hải trở lên trấn động.

Trong nháy mắt Bạch Lạc Nhân nín thở, bàn tay xa lạ làm cho lông tơ toàn thân cậu dựng hết lên, vô số cơ quan thần kinh cảm giác bắt đầu không kiềm chế được mà bành chướng, khuôn mặt cậu vặn vẹo định đưa tay kéo tay của Cố Hải ra, lại bị một cái hôn của Cố Hải nuốt lấy hơn phân nửa sức lực.

Tay của Cố Hải bắt đầu thuần thục tuốt lên xuống, biến đổi đa dạng mà lấy lòng cây gậy bảo bối này, động tác của cậu rất thong thả không có chút không thoải mái nào, dường như thái độ của cậu rất bình thường vậy. Mấy tháng trước, ngay cả một người đàn ông đẹp trai đến bao nhiêu cậu cũng không thèm liếc mắt, vậy mà hôm nay, mới có mấy tháng cậu lại yêu thích không chịu buông tay mà nắm bảo bối của một người đàn ông, nhìn nó lớn lên trong lòng bàn tay mà kích động không thôi.

Giống như chiếc bàn ủi nóng hổi, nếp nhăn bên trên đều từ từ tùng chút tuốt xuống, Bạch Lạc Nhân bắt đầu nuốt nước bọt, hô hấp càng lúc càng lộn xộn. Tay của Cố Hải ở trên đầu khấc ma sát một trận, thân thể Bạch Lạc Nhân đột nhiên run rẩy, hơi thở dữ tợn nấp trong chăn lộ ra vẻ da^ʍ mỹ.

Cố Hải đột nhiên cúi người, ngực đè lên ngực Bạch Lạc Nhân, cự vật to lớn dưới thân ma sát với cậu nhỏ của Bạch Lạc Nhân, tỏa ra ngọn lửa đàn ông hừng hực cháy. Cố Hải đem hai cây gậy nóng hổi nắm cùng một chỗ, trong nháy mắt nhiệt độ đem toàn bộ cơ thể hai người đốt thành than hồng, tiếng thở dốc nặng nề của Cố Hải giống như sấm rền, ở bên cạnh tai Bạch Lạc Nhân vang dội.

Tất cả lo âu, lúc này toàn bộ đắn đo đều biến mất, chỉ còn dư lại du͙© vọиɠ, hưởng thụ, cảm động, trầm mê*........

(Trầm mê: mụ mị mê hoặc.)

"Cậu bỏ tay ra."Từ trong kẽ răng Bạch Lạc Nhân bài trừ ra mấy chữ này.

Tôi không muốn! Cố Hải ngoan cố, ông đây chờ nhiều ngày như vậy, ý da^ʍ nhiều lần như vậy, chỉ chờ nhìn cái bộ dạng dâʍ đãиɠ của cậu ra sao, không phải cậu còn dám trốn trong chăn mà lén lút sung sướиɠ hả?

Cố Hải không những không lấy ra, trái lại tăng nhanh tần suất lên xuống của tay, sau đó cúi người cắn gặm ngực của Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân cấm dục đã lâu, nào có chịu được loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cố gắng cắn răng, còn nói tiếp sẽ không chịu nổi mất. Tay giật tóc Cố Hải, thân thể đột nhiên run lên, một dòng sữa trắng phun lên tay của Cố Hải, Cố Hải không hề dừng lại động tác trong tay, tiếp tục tăng tần suất tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ điên cuồng, Bạch Lạc Nhân khó chịu mà bắn ra mấy đợt, cuối cùng thì cũng mềm xuống.

Cố Hải nhìn thấy vẻ mặt Bạch Lạc Nhân đạt cao trào, kích động đến tình mê ý loạn, tự mình cũng cấp tốc tuốt súng, rất nhanh thì cũng đạt cao trào, mắng chửi thô tục da^ʍ tà vài câu liền bắn ra.

Sau khi xong việc, Cố Hải cười cười ghé vào bên cạnh Bạch Lạc Nhân, nhìn mồ hôi cậu ta chảy ròng ròng trên mặt, khen ngợi,"Tiểu Nhân Tử, vừa rồi cậu rất gợi cảm, rất hấp dẫn, rất lẳиɠ ɭơ......"

Bạch Lạc Nhân đấm một cái vào xương gò má Cố Hải, đánh cho Cố Hải lùi lại phía sau hơn mười cm, suýt chút nữa rơi xuống đất.

Mặc dù như vậy, Cố Hải vẫn từ từ mò về, ôm Bạch Lạc Nhân gắt gao không muốn buông tay.

Hô hấp của Bạch Lạc Nhân dần dần bình phục, "Việc đã qua" Nghĩ lại mà đau đớn lòng.

Hết lần này tới lần khác Cố Hải còn không chịu buông tha, không ngừng ở bên cạnh hỏi tới hỏi lui.

"Nhân Tử, vừa rồi thoải mái không?"

"Vừa rồi tôi sờ cậu chỗ nào thoải mái nhất?"

"Nhân Tử, lúc cậu bắn rên hai tiếng nghe thật sướиɠ."

Bạch Lạc Nhân rất phản cảm cái kiểu làm xong chuyện này còn nằm lắm mồm của Cố Hải, hết lần này tới lần khác Cố Hải lại dựa sát vào cậu nói mấy câu da^ʍ oa. Cố Hải cảm thấy bức bách Bạch Lạc Nhân chia sẻ một chút cảm giác vừa rồi thì rất tuyệt vời và kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Nhân Tử......"

"Cậu còn tiếp tục lắm mồm có tin tôi ném cậu ra ngoài cửa sổ không? Bạch Lạc Nhân quát bảo Cố Hải ngừng nói.

Cố Hải hơi nhếch khóe môi,"Không phải tôi muốn nói với cậu về cái này."

"Vậy cậu muốn nói cái gì?"

Cố Hải áp sát người Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân dùng ngón tay đẩy Cố Hải một cái,"Ở yên đó nói."

"Ở đây nói không có không khí." Cố Hải Bạch Lạc Nhân cánh tay Bạch Lạc Nhân đặt lên ngực của mình, cánh tay của mình thì vòng qua, một tay ôm Bạch Lạc Nhân lại, giọng nói rất ôn nhu cũng rất chân thành,"Tôi rất rất yêu cậu."

Ban đêm yên tĩnh vắng vẻ, Bạch Lạc Nhân nghe lời nói bên tai, trái tim cũng nhẹ run lên.

"Tôi sẽ yêu cậu thật thật nhiều, đem hơn chục năm thiếu hụt của cậu bù đắp đầy đủ."

Đêm nay, Bạch Lạc Nhân "gối" lên những lời này, ngủ rất kiên định.

............

Sáng sớm hôm sau, Bạch Lạc Nhân vừa mới đem cặp sách để xuống, lớp phó gãi đầu đi tới.

"Bạch Lạc Nhân, có chút chuyện muốn nói với cậu, cậu ra ngoài một chút được không?"

Bạch Lạc Nhân đi ra ngoài, Cố Hải cũng đi theo ra ngoài.

Lớp phó vừa nhìn thấy Cố Hải liền run bắn cả người, ánh mắt nháy nháy ra hiệu cho Bạch Lạc Nhân, cậu có thể mời cậu ấy đi chỗ khác không? Không thì những lời sau đây tôi không dám nói đâu!

Lúc đầu Bạch Lạc Nhân cũng không muốn để cho Cố Hải nghe, đặc biệt là nhìn thấy cái vẻ mặt nặng nề này của lớp phó, trong lòng càng không rõ ngọn nguồn, cậu ta không muốn để cho Cố Hải nhìn thấy mình chịu đả kích rồi tỏ ra thảm hại.

"Cậu đi vào trước đi."

Cố Hải nheo lông mày,"Tôi muốn ở đây nghe."

Tôi cũng muốn nghe một chút, cậu ta còn có thể nói vớ vẩn gì thì cậu ta nói hết đi.

Bạch Lạc Nhân thở dài, nhìn về phía lớp phó,"Hay là cậu cứ việc nói thẳng đi, dù sao tôi cũng chuẩn bị tâm lý rồi."

Lớp phó hít sâu một hơi, vui tươi hớn hở mà nói,"Kỳ thực là, ngày hôm qua tôi không hề nói rõ ràng tình huống. Cái kia....trong năm hạng mục cậu chỉ có một mục là biểu hiện dương tính thôi, chứng minh trong cơ thể của cậu đã có kháng thể. Lớp mình chỉ có cậu là có kháng thể , Mao Lượng và Hách Quyên hai người bọn họ không có kháng thể, phải tiếp tục tiêm dự phòng."

[ 5 hạng mục của xét nghiệm viêm gan B gồm có HbSag, HbEag, AntiHbS, AntiHbC, AntiHbE của Bạch Lạc Nhân dương tính ở hạng mục AntiHbS tức là đã có kháng thể chống lại virus viêm gan B. ]

Bạch Lạc Nhân,"....."

Cố Hải mở miệng hỏi,"Ý của cậu là, ba người bọn họ thì kết quả của cậu ấy tốt nhất?"

"Đúng vậy, có thể nói như vậy." Lớp phó nhón chân lên vỗ vỗ vai Bạch Lạc Nhân, "Cậu phải cảm ơn tôi đấy, cho cậu một bất ngờ lớn như vậy."

Bạch Lạc Nhân nghiến răn, ánh mắt sắc bén quét gương mặt tranh công của lớp phó.

"Tôi thật sự rất rất cảm ơn cậu!"

Dứt lời, ánh mắt ra hiệu cho Cố Hải, mình thì đi vào trước.

Không bao lâu, giọng của lớp phó gào khóc thảm thiết ở bên ngoài vang lên, cái thân thể nhỏ bé mỏng manh của cậu nào có đỡ được một đấm của Cố Hải chứ. Cố Hải cứ theo chỉ thị mà đấm mấy cái, lớp phó tựa vào bờ tường trượt xuống dưới, hai tay chắp lại tỏ vẻ cầu xin.

Cố Hải cũng bực bội không cam lòng,"Sao cậu không nói cho cậu ấy muộn muộn một chút hả?"

"Hả?........" Lớp phó ngây ngô như tên ngốc nhìn Cố Hải.

Trong lòng Cố Hải rống giận: Cậu phá hủy bao nhiêu chuyện tốt của tôi hả? Bây giờ mà thừa dịp bên cạnh an ủi cậu ấy mấy ngày, đến lúc đó cậu ấy sẽ triệt để ngã vào lòng tôi, mặc cho tôi muốn làm gì thì làm, kết quả bị cậu quấy rối, lạc thú của tôi lại bị cậu phá sạch.

Mặc dù nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Cố Hải nhìn thấy vẻ mặt u ám của Bạch Lạc Nhân chuyển thành vui vẻ, trong lòng vẫn thật cao hứng, cậu cũng không muốn để cho bảo bối ngày nào cũng phải rầu rĩ như thế. Loại tình cảm này có thể chậm rãi bồi dưỡng, lúc cậu ấy khó chịu có thể chấp nhận mình, thì thời kỳ vui vẻ dĩ nhiên là không còn xa.

......

"Tôi đã nói cái gì nào?" Cố Hải dắt xe đạp, vẻ mặt đắc ý,"Sớm tôi đã nói với cậu là không có việc gì rồi, cậu còn tự làm khổ mình cả một đêm. Cậu nói xem hôm qua nếu cậu vui vẻ một chút, lúc đó hai chúng ta có phải thoải mái lắm có phải không?"

Lúc nghe nửa câu đầu, Bạch Lạc Nhân còn vui vẻ, nửa câu sau sắc mặt liền biến hóa.

"Chuyện qua rồi thì để nó trôi qua đi, cậu đừng có luôn dính bên mép có được không hả?"

"Cậu đó, trở mặt phải không?"

Trong lòng Cố Hải tức giận, ngày hôm qua ông đây hầu hạ cậu sung sướиɠ như vậy, hôm nay cậu coi như không có chuyện gì, lưng thẳng ngực ưỡn, ngay tức khắc không muốn nhìn tôi lấy một cái!

Bạch Lạc Nhân nheo lông mày, trong giọng nói mang theo vài phần không được tự nhiên.

"Ai trở mặt hả? Tôi chỉ phiền khi cậu cứ đem cái việc kia dính ở bên mép, chuyện này có gì vẻ vang hả?"

"Đã nói thì tôi nói luôn!" Cố ý chọc tức Bạch Lạc Nhân là chuyện rất thú vị với Cố Hải,"Hôm qua có người chẳng biết da^ʍ ô thế nào, cào lưng tôi đều đỏ cả lên, tóc cũng giật xuống một nắm, rêи ɾỉ phải gọi là quá lẳиɠ ɭơ........ chậc chậc......Có muốn tôi làm lại bộ dạng của cậu hôm qua không?"

Bạch Lạc Nhân sải bước thật nhanh tiến lên định tóm Cố Hải đang chạy thục mạng, cho ăn một trận đá đạp điên cuồng.

Tiếng cười rơi vãi dọc đường.