"Cậu lại đây!" Cố Hải túm Bạch Lạc Nhân quay lại, nhìn thấy trong ánh mắt cậu vẻ bá đạo trộn lẫn một chút cưng chiều,"Nói cho cậu biết, không được vì mấy chuyện vặt vãnh này mà cáu kỉnh với tôi!"
Bạch Lạc Nhân nổi dóa,"Cố Hải, không phải một hai lần, cậu quản quá rộng rồi phải không? Tôi phải làm gì với cậu đây hả? Cậu nhìn lại một chút xem, bạn học trong lớp có ai thấy tôi là không đi vòng qua không, chỉ sợ chọc tới vị ông nội này."
Cố Hải nheo hai mắt,"Ý của cậu là, cậu dự định muốn quen biết tôi sao?"
Hay thật.....Nói nhiều như thế cũng vô ích, nhận được lại một câu cũng chả liên quan.
Bạch Lạc Nhân bực bội móc ra một điếu thuốc.
Tìm mãi không thấy cái bật lửa đâu, một nam sinh bên cạnh ra vẻ muốn châm thuốc cho Bạch Lạc Nhân, kết quả bị Cố Hải ngăn cản. Cố Hải cầm cái bật lửa châm điếu thuốc của mình, sau đó dùng đầu thuốc của mình dí vào đầu thuốc của Bạch Lạc Nhân, chậm rãi châm mồi lủa cho Bạch Lạc Nhân.
Nam sinh bên cạnh mắt thấy cũng đều trợn ngược lên.
"Nhìn cái gì?"
Cố Hải quay sang nam sinh thổi một hơi thuốc, nam sinh sặc khói ho khù khụ.
Nam sinh đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Bạch Lạc Nhân và Cố Hải.
"Nhân Tử, vừa cậu nói câu kia, có phải là đang đùa giỡn chuyện của hai chúng ta hả?"
"Cố Hải, cậu còn không thôi đi hả? Bạch Lạc Nhân nheo mày,"Tôi vừa nói vói cậu cái kia chính là muốn nhắc nhở cậu, ở nhà cậu thể hiện thế nào tôi cũng mặc kệ, nhưng ở trường học cậu đừng có thể hiện ra như thế, còn bao nhiêu ánh mắt đang nhìn vào đó! Sau này hai chúng ta còn còn mặt mũi nào mà đi cùng với nhau chứ hả? Liền nói việc hôm nay đi, chuyện thành ra cái dạng gì rồi hả? Cậu bảo tôi sau này làm sao mà dám nhìn mặt Quan Đạt Trì nữa hả?"
Tay Cố Hải cầm điếu thuốc vẩy một cái,"Ở nhà tôi thể hiện thế nào cậu cũng không quản tôi hả, cậu nói thật chứ?"
A a.... ôi trời ơi! ! Ở trong lòng Bạch Lạc Nhân điên cuồng hét lên ba tiếng, ai tới giúp tôi thu phục con yêu quái này với?
"Bà nội, đây là ghế mát-xa con mua cho bà, bà tựa lên đây vô cùng thoải mái, nó giúp cho xương sống, thắt lưng, xương cổ, đều có hiệu quả, hơn nữa có thể giảm mệt mỏi, đánh tan áp lực.....Rất thích hợp cho người cao tuổi."
"Thật tốt ôi, mất #¥% hả?"
"Không nhiều tiền ạ."
"Ông nội, đây là máy trị liệu tắc động mạch não con mua cho ông, dùng vô cùng tiện lợi, ông xem cái công tắc này hay không? Chỉ cần ấn vào cái công tắc này là có thể khởi động, lúc tháo xuống là nó tự động ngắt."
"Không bị rò điện phải không?"
"Không, đã kiểm tra, an toàn tuyệt đối."
"Chú! Lần trước chú nói với con muốn sửa nhà vệ sinh và phòng tắm một chút, con đã liên hệ giúp chú công ty lắp đặt thiết bị rồi, gần đây con có tìm hiểu qua rồi, kể ra thì nó cũng rất rẻ."
"Thím à, con trai thím vừa mới học tiểu học phải không? Cháu mua cho em nó máy học tập, thím cầm về cho em ấy tha hồ chơi."
Mấy ngày nay không có việc gì liền mua đủ thứ đồ đạc, lớn thì có tủ quần áo, máy giặt, máy tập thể dục...... Nhỏ thì, gối ôm, tủ nhỏ đựng đò lặt vặt, máy sưởi mini.....Không có gì Cố Hải không mua được, kể cả những thứ mà người khác cũng không nghĩ tới. Bên cửa sổ trưng bày một loạt thuốc mỡ, kem lành da, kem trị trứng cá, ho suyễn, viêm mũi, nhiệt, chứng khí hư...... Phân loại vô cùng rõ ràng, kem trị trĩ đã bị hoàn toàn mất tốp đầu.
Bạch Lạc Nhân đang ở trong buồng dính giày, dùng keo nhựa cao su cũng là Cố Hải mua.
"Này, để tôi giúp cậu dính cho, keo nhựa cao su này rất dính, dây ra tay không dễ rửa đâu." Cố Hải đưa tay qua lấy.
"Không cần đâu!" Bạch Lạc Nhân dùng chân đẩy Cố Hải một cái,"Cậu cút sang một bên, tự tôi sẽ dính!"
Cố Hải ngồi xổm bên cạnh Bạch Lạc Nhân, nhìn đôi tay rất có vị đàn ông đang nhích tới nhích lui trên đôi giày, cẩn thận từng li từng tí bóp tuýp keo, phết lên một đường, rồi lại tiếp tục phết lên một đường..... Năm đầu ngón tay rất linh hoạt, phối hợp rất đều, không có một chút keo dính nào dây ra, trên miệng tuýp keo dính vô cùng sạch sẽ, không lãng phí một chút.
Bạch Lạc Nhân dính rất chuyên chú, đến khi mí mắt nâng lên, phát hiện Cố Hải nhìn cũng rất chuyên chú.
"Sau này không cần xếp hàng mua thuốc cho bà nội nữa, tôi và bên bệnh viện kia nói chuyện rồi, để cho bọn họ định kỳ đến nhà khám bệnh cho bà nội, đến lúc đó sẽ có tiện thể mang thuốc cho, đây là số điện thoại, cậu chỉ cần theo định kỳ mà liên lạc với họ là được."
Bạch Lạc Nhân nheo lông mày, "Tôi không muốn, tôi thà rằng tự mình xếp hàng cũng không muốn làm phiền người ta."
"Sao lại phiền anh ta hả?" Cố Hải ấn danh thϊếp nhét vào tay Bạch Lạc Nhân,"Cái này là công việc của anh ta, cậu không liên lạc với anh ta thì anh ta cũng sẽ chủ động liên lạc với cậu."
Bạch Lạc Nhân dùng tay ấn trán Cố Hải,"Nói cho cậu biết, toàn bắt nạt người thân thôi!"
Cố Hải nở nụ cười,"Làm sao cậu biết được hả?"
Có phải kẻ đần độn đâu mà không nhìn ra hả? Trong lòng Bạch Lạc Nhân đã biết rõ ràng, Cố Hải học hành thông minh, cậu ta không tự mình ra tay, mà toàn bắt tội người nhà cậu ta, mà việc này làm cho trong lòng Bạch Lạc Nhân vô cùng áy náy. Ai cũng biết nhược điểm của Bạch Lạc Nhân chính là người thân của cậu, thật sự có thể nói là chỗ nào cũng nhúng tay vào!
"Trên trán tôi có một cái mụn trứng cá rất to, cậu nặn giúp tôi đi!" Cố Hải dùng trán áp vào ngực Bạch Lạc Nhân một chút.
Bạch Lạc Nhân vén lên tóc Cố Hải lên nhìn qua một chút, quả thật có một cái mụn trứng cá rất to.
"Vẫn chưa chín đâu! Đợi nó chín rồi nặn."
Cố Hải bị Bạch Lạc Nhân chọc cười,"Cái này cũng phải đợi chín hay sao?"
"Tất nhiên." Dáng vẻ Bạch Lạc Nhân nghiêm trang,"Chưa chín nặn ra sẽ chảy máu, hơn nữa cũng không tốt."
"Không sao, cậu cứ nặn ra giúp tôi đi, khó chịu quá đi mất."
Cố Hải ngồi vào cái ghế bên cạnh, Bạch Lạc Nhân đành phải đi tới.
Hai ngón tay nhắm ngay cái mụn trứng cá kia, nhẹ nhàng nặn một chút, thấy Cố Hải không hề phản ứng gì, lúc này mới bắt đầu ra sức, tôi nặn này, tôi nặn này, tôi nặn này.........Nặn đến mức máu cũng đều chảy ra, Cố Hải cũng không hề có phản ứng gì, ánh mắt dâʍ đãиɠ vẫn ở đường cong của hông, bụng của Bạch Lạc Nhân thưởng thức đánh giá một hồi, sau đó, đưa tay đến.
Quả nhiên da mặt đủ dày, nặn ra nhiều máu như vậy cũng không có chút phản ứng.....
Bạch Lạc Nhân đang nghĩ ngợi, đột nhiên cảm giác cặp mông căng tròn của mình bị người khác dùng lực xoa nhẹ một cái, thân thể cậu đột nhiên cứng đờ lại, ánh mắt hung ác nhìn về phía Cố Hải. Vẻ mặt của tên "tội phạm nguy hiểm" vẫn rất say mê, bàn tay của ác ma thỏa thích xoa nắn cặp mông săn chắc một trận, lại theo đường cong phần eo hấp dẫn bắt đầu di chuyển lên trên.
"Cậu muốn chết có phải không?"
Bạch Lạc Nhân rống giận túm cổ áo của Cố Hải, Cố Hải nắm lấy cánh tay của cậu, hai người giằng co một trận, rồi đồng thời ngã xuống giường, hô hấp của Cố Hải trong nháy mắt trở nên nặng nề.
Trái tim của Bạch Lạc Nhân bắt đầu gia tăng tốc độ đập, ánh mắt trống rỗng cũng giảm đi vào phần sắc bén.
Cố Hải cười gian tà, giống như một con sói đói mà quay sang Bạch Lạc Nhân cắn xé.
Từ lần trước cưỡng hôn được hai lần, Cố Hải liền lưu luyến cái mùi vị này, nhưng Bạch Lạc Nhân cũng chưa cho cậu ta bất cứ cơ hội tới gần nào, Cố Hải chỉ có thể len lén thèm muốn mà nuốt nước miếng, ngày hôm nay cậu ta không kiềm chế được, dù cho sau khi kết thúc sẽ bị ai kia cho ăn mấy viên gạch cậu ta cũng chịu.
Lần đầu tiên bị hôn môi mê hoặc thần trí, Cố Hải vẫn cứ cho rằng, hôn môi cũng chỉ là màn dạo đầu của làʍ t̠ìиɦ mà tôi, nhưng cảm giác hôn Bạch Lạc Nhân rõ ràng khác nhau, mỗi lần đem đầu lưỡi "chọc" vào rồi rong ruổi trong khoang miệng của cậu, cảm giác như có được cả thế giới.
Suýt chút nữa Bạch Lạc Nhân đã giật trụi sạch tóc của Cố Hải, một loại cảm giác quái dị bốc lên ở trong lòng, cậu ta cậu ta đang phân cao thấp với bản thân, đang phân cao thấp với cảm giác, kỳ thực, cậu ta thực sự không có bài xích, thậm chí còn có một chút............ Thoải mái.
Tại sao có thể như vậy nhỉ?
Thế giới này bị đảo lộn rồi hả?
Cánh tay Cố Hải nhịp nhàng di chuyển lên ngực của Bạch Lạc Nhân, Bạch Lạc Nhân có thể cảm giác được cậu ta rất gấp, cuồng bạo mà cướp đoạt. Mỗi một lần Bạch Lạc Nhân phản kháng, dù là một động tác giật tóc, cũng làm cho cự vật dưới thân của Cố Hải kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Áo khoác đột nhiên bị kéo xuống, lộ ra áo T-shirt bên trong, tay của Cố Hải dò xét đi vào.
Toàn bộ ruột gan của Bạch Lạc Nhân gần như rách hết ra, cậu ta cảm giác bụng của mình lành lạnh, cánh tay Bạch Lạc Nhân lúc này mới liều mạng ra sức mà đẩy đầu của Cố Hải cách xa đầu mình.
"Dừng lại!"
Trong con ngươi của Bạch Lạc Nhân bắn ra hai tia sắc nhọn, cậu ta không biết câu này của mình là đang nhắc nhở Cố Hải, hay chính là nhắc nhở bản thân mình.
Hô hấp của Cố Hải kịch liệt phập phồng, ta cậu dừng lại trên hai hạt đậu đỏ trên ngực Bạch Lạc Nhân, cậu ta thật sự rất muốn sờ.
"Đại Hải, Nhân Tử, ra ăn cơm!"
Bạch Hán Kỳ đột nhiên hô lên hai tiếng liền làm cho người nhất thời cứng đờ lại.
Bạch Lạc Nhân tức giận đẩy Cố Hải ra, sửa sang quần áo chỉnh tề lại, hít thở một chút rồi đi ra ngoài.
Buổi tối lúc đi ngủ, Cố Hải nằm ở trong chăn của mình, phía dưới cứ thế mà dựng lên như cái lều, còn chưa có cương lên hết cỡ mà cũng đã "khoẻ mạnh kháu khỉnh", to lớn dọa người.
"Này, Nhân Tử, cây gậy của cậu có phải vẫn mềm hay không?"
Bạch Lạc Nhân từ từ nhắm hai mắt không để ý tới con thú đang động dục này.
Cố Hải khó nhịn mà tuốt súng mấy cái, dùng cái chân hạ lưu cọ cọ mông của Bạch Lạc Nhân qua lớp chăn.
"Chỗ này của cậu có mẫn cảm không? Hôm nay tôi sờ cậu, cậu cảm thấy ngứa ngáy không hả?"
Bạch Lạc Nhân quay đầu lại liền đấm lên bụng Cố Hải hai cái,"Cậu xong chưa hả? Cậu dừng lại được không hả?"
"May là cậu không đánh thấp xuống một chút, không thì cây gậy của tôi đã gãy rồi."
Nói bóng gió, tôi đây đang.......... Cương cứng.......
Mặt của Bạch Lạc Nhân phắt một cái liền bị nung đỏ, không được tự nhiên quay lưng đi, không để ý tới Cố Hải nữa. Việc này đối với người nào có thể dễ chịu đây, sau lưng một kẻ lưu manh quay về phía mình tuốt súng, còn cố tình lắm mồm trêu chọc bạn, dùng ý da^ʍ làm khó bạn, nếu mà cậu ta không nói thì cũng không sao, đều là con trai cả ai mà không biết có nhu cầu đó! Nhưng tên lưu manh này không chỉ có bên dưới lưu manh, miệng cậu ta còn lưu manh hơn, cậu ta đem toàn bộ quá trình nói hết cho bạn, đây không phải là cố ý trêu ghẹo người ta hay sao?