Cố Hải từ phòng vệ sinh đi ra, thấy Bạch Lạc Nhân đang đứng ở hành lang hút thuốc, không biết Vưu Kỳ đang nói chuyện gì với cậu ta, hai người nhìn nhau cười, nhìn rất đẹp đôi.
Ánh mắt của Cố Hải càng lúc càng lạnh lẽo u ám.
Vưu Kỳ nhìn thấy Cố Hải đứng ở cách đó không xa, quay sang cậu vẫy vẫy tay rất anh tuấn.
"Người vừa rồi là em trai cậu hả?"
"Em trai cậu!"
Cố Hải đen mặt, cho dù cậu vừa mới cãi nhau với Kim Lộ Lộ xong, cũng thật khó nghe khi người khác đánh giá bạn gái cậu ta như thế!
Vưu Kỳ ném cho Cố Hải một điếu thuốc.
"Vậy là ai hả?"
Giọng nói của Cố Hải lạnh lùng,"Bạn gái của tôi."
Ánh mắt của Bạch Lạc Nhân vẫn mơ màng không xác định.
"Ah ! !--------------"
Một tiếng thét chói tai phá vỡ yên tĩnh trong góc hành lang.
Toàn bộ hành lang đều ầm ĩ cả lên.
"Hình như có người đánh nhau." Vưu Kỳ nhìn thoáng qua.
Bạch Lạc Nhân thản nhiên trả lời,"Làm sao tôi lại nghe tiếng hét giống giọng của Đan Hiểu Tuyền vậy nhỉ?"
Vừa dứt lời, tiếng rống tiếng kêu khóc của con gái lại lần nữa truyền đến, sắc mặt của Cố Hải thay đổi, sải bước đi đi ra ngoài. Còn chưa đi đến cửa lớp học, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho không nhấc nổi chân.
Kim Lộ Lộ túm tóc của Đan Hiểu Tuyền, đang đẩy cô nàng đỏng đảnh đến gần phía cửa sổ, lại một bạt bạt tai đánh qua, toàn bộ hành lang liền nghe thấy tiếng thét chói tai của Đan Hiểu Tuyền.
Kim Lộ Lộ dường như thấy vẫn chưa hết tức giận, đạp hai cái vào bụng Đan Hiểu Tuyền. Đan Hiểu Tuyền liền ngã xuống đất, vừa khóc vừa ôm bụng, kết quả lại bị Kim Lộ Lộ đạp cho hai cái.
"Cái con mẹ mày! Mày là đồ đê tiện!"
Vưu Kỳ và Bạch Lạc Nhân cũng đi ra xem.
Vưu Kỳ liếc mắt một cái liền nhận ra Kim Lộ Lộ, lập tức dùng cùi chỏ chọc Bạch Lạc Nhân một cái.
"Cậu nói xem Cố Hải làm sao có thể thấy cô ấy vừa mắt?"
"Cậu hỏi tôi làm sao tôi biết?"
"Không phải cả ngày cậu dính lấy Cố Hải hay sao? Cậu ta chưa từng kể chuyện bạn gái với cậu hả?""
Bạch Lạc Nhân dường như chỉ phản ứng lại câu nói đầu tiên của Vưu Kỳ.
"Lúc nào tôi dính lấy cậu ta hả?"
"Lúc nào cậu cũng dính lấy cậu ta!"Vưu Kỳ tức tối, mặt hung hăng cứng ngắc rốt cuộc cũng phun toàn bộ khó chụi trong lòng ra,"Trước đây hai cậu sống chết đối đầu với nhau, bây giờ suốt ngày dính lấy nhau, trong lớp ai không biết hả!"
Bạch Lạc Nhân không lên tiếng, xoay người đi vào phòng học.
Vưu Kỳ ở phía sau lẩm bẩm một câu,"Bảo dính lấy nhau chứ có bảo yêu nhau đâu, có cần nhạy cảm như vậy hay không hả?"
...........
Cố Hải kéo Kim Lộ Lộ gần như phát điên dẫn đến trong thao trường.
"Rốt cuộc em muốn làm gì?"
Khóe miệng Kim Lộ Lộ cũng bị tay của Đan Hiểu Tuyền cào chảy máu, đối mặt với chất vấn của Cố Hải, Kim Lộ Lộ nở nụ cười mê hoặc có chút bất cần.
"Tôi muốn cho cô ta biết, cướp bạn trai của tôi thì kết cục sẽ ra sao."
Cố Hải nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lẽo uy hϊếp Kim Lộ Lộ.
"Tôi cảnh cáo em lần cuối cùng, đừng có gắn tội vớ vẩn lên người tôi."
"Không phải bạn gái anh vì sao không liên lạc với tôi?" Giọng Kim Lộ Lộ có chút khàn khàn,"Không phải bạn gái anh thì làm sao lúc nào anh cũng trốn tránh, không muốn để cho tôi xuất hiện trước cửa lớp anh hả? Anh thấy tôi mất mặt lắm hay sao? Anh thấy tôi không xứng với anh hay sao?"
"Tôi ghét con gái thần kinh."
Kim Lộ Lộ khẽ cười một tiếng,"Anh cũng đã bắt đầu chán ghét tôi rồi, được tôi sẽ làm cho anh càng ngày càng chán ghét tôi. Không phải cậu không muốn để tôi ló mặt vào lớp cậu hay sao? Được lắm, sau này tuần nào tôi cũng đến, đến khi nào cậu chịu đi thì thôi."
Trên mặt của Cố Hải bay tới một đám mây đen kịt.
"Làm sao em cứ muốn ở đây vậy? Chỗ này có gì tốt hả?"
"Nơi này không có gì tốt, nhưng có anh."
Ánh mắt cố chấp của Kim Lộ Lộ chạm đến từng giây thần kinh, cậu ta trầm mặc một lúc lâu, rồi vươn tay lau sạch vết máu ở khóe miệng Kim Lộ Lộ.
"Tôi dẫn em đi đến phòng y tế bôi chút thuốc."
"Tôi không đi!" Kim Lộ Lộ níu Cố Hải lại, vành mắt có chút phiếm hồng,"Kỳ thực, yêu cầu của em rất giản đơn, em chỉ muốn nhìn xem chỗ anh sinh sống thế nào thôi, có tồi quá không? Anh thử hỏi xem một người anh thích, anh có quan tâm đến tình hình cuộc sống của người ta hay không? Em muốn ở trong cuộc sống của anh, trở thành một phần cuộc sống của anh, như vậy mới gọi là người yêu, chúng ta như thế này gọi là cái gì? Thậm chí ngay cả chỗ ở của anh em cũng không biết!"
Cố Hải lẳng lặng nhìn chăm chú Kim Lộ Lộ một lát, mở miệng nói,"Tôi đồng ý với em, để em ở lại đây mấy ngày."
Mặt của Kim Lộ Lộ lập tức vui vẻ toả sáng.
"Thế nhưng có một yêu cầu!"
Lúc này Kim Lộ Lộ tỏ ra rất thấu tình đạt lý.
"Anh nói đi."
"Không được để bạn học trong lớp biết được thông tin gì về gia đình tôi và tình hình cuộc sống trước kia của tôi. Bây giờ em thấy tôi là người nghèo, tôi chính là người ngèo, nhất định em phải nhớ kỹ hai chữ này, bất kể em nói gì làm gì cũng không được tách rời hai chữ này. Hơn nữa tốt nhất bản thân em ở trước mặt bạn học tôi bớt tỏ vẻ giàu có đi, khiêm tốn một chút."
"Người nghèo?" Mặt Kim Lộ Lộ lộ ra vẻ nghi hoặc,"Nghèo đến mức nào?
"Phải nghèo hết mức có thể."
Kim Lộ Lộ kinh ngạc một chút, nhưng mà vẫn gật đầu một cái. Dù sao thân phận của Cố Hải cũng đặc biệt, ngay cả hồi còn học ở trường trước, cũng không có người nào biết lai lịch gia đình của cậu ta, làm bạn gái Cố Hải, cô nàng cũng có đủ kinh nghiệm, vì bạn trai của mình không muốn phiền phức.