"Đất nước chúng ta cần bắt tăng thuế nhà giàu, miễn thuế cho nhà nghèo chúng ta, chúng ta như thế này mà thuế cũng phải nộp....."
Bạch Hán Kỳ đang nói cao hứng, đột nhiên thấy Bạch Lạc Nhân đang quẹo vào ngõ, vội vàng kết thúc cuộc nói chuyện,"Ôi trời, nói những thứ này cũng không có gì cần thiết, dù sao cũng là chính sách quốc gia sẽ không nghiêng về phía người nghèo đâu. Tôi về nhà ăn cơm, mọi người tiếp tục trò chuyện......."
Bạch Hán Kỳ chạy chậm đến bên cạnh Bạch Lạc Nhân," Con trai, đi học về muộn như thế này hả? Hôm nay học có mệt không? Để ba cầm cặp sách cho."
Trên mặt của Bạch Lạc Nhân lộ ra một nụ cười nhẹ hiếm có," Không mệt, cơm chín chưa ạ?"
"Sớm đã chín, chỉ chờ con về rồi ăn."
Bạch Lạc Nhân đem cặp sách ném vào trong phòng, chạy thẳng đến phòng bếp, vừa mới vén rèm cửa lên đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.
"Đồ ăn hôm nay không phải ba làm đúng không?" Bạch Lạc Nhân quay sang Bạch Hán Kỳ hỏi.
Bạch Hán Kỳ xấu hổ cười,"Không phải ba làm, là thím Trâu của con bưng qua cho đó."
"Thím Trâu?" Vẻ mặt Bạch Lạc Nhân buồn bực," Thím Trâu là người nào?"
"Thì là.....Tiểu Trâu bán điểm tâm đó, thím Trâu con đó, mỗi ngày con đều ăn tào phớ cô ấy làm lại còn không biết cô ấy họ Trâu hả?"
"À ~~" Bạch Lạc Nhân kéo âm cuối rất dài, giọng nói cũng thay đổi một chút,"Quanh năm suốt tháng ăn bữa sáng của nhà cô ấy, bây giờ cơm tối cũng ăn. Hay là ba trực tiếp cưới cô ấy về đi, sau này tiền mua đồ ăn sáng cũng tiết kiệm không ít."
" Nói bậy bạ gì đó!" Bạch Hán Kỳ dùng đôi đũa gõ đầu Bạch Lạc Nhân một cái,"Cô ấy với người kia còn ở với nhau đó."
"Quanh năm suốt tháng không thấy bóng dáng, ở hay không ở thì có gì khác nhau?"
"Người ta ở ngoài làm ăn, làm sao mà hai vợ chồng cùng bán điểm tâm được hả!"
Bạch Lạc Nhân khẽ cười một tiếng,"Làm ăn, hay là cưới một cô vợ trẻ hả?"
"À này....." Bạch Hán Kỳ nháy mắt với Bạch Lạc Nhân,"Bà con đến, mau ăn cơm đi....."
Ngày hôm nay bà nội Bạch Lạc Nhân áo choàng ngắn màu xanh nước biển, cổ áo là họa tiết ren. Bạch Lạc Nhân liếc mắt một cái, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, phụt một cái bật cười một tiếng.
Bà nội Bạch nhìn thấy Bạch Lạc Nhân cười, bản thân cũng nheo mắt lại cười theo,"Hôm nay con rùa lớn nhà tôi thật vui vẻ."
Bạch Hán Kỳ dừng đũa lại,"Mẹ à, đó là cháu trai lớn của mẹ, Cháu! không phải là con rùa."
( [sūn]=cháu, [guī]= rùa.)
"Ừ, đúng, cháu rùa!"
Bạch Lạc Nhân mồ hôi chảy điên cuồng............
Ông nội Bạch ở bên cạnh cười đến suýt bị sặc, nước bọt bắn đầy bàn. Bạch Lạc Nhân vội vàng đi lấy giấy vệ sinh, đem tất cả nước dãi trên mặt ông nội Bạch lau sạch rồi lại đeo một cái yếm cho ông, bữa cơm này mới chính thức bắt đầu ăn.
Cả nhà đang ăn vui vẻ, điện thoại di động của Bạch Hán Kỳ đột nhiên vang lên, không ai có thể dự đoán được điều đó. Vừa mới nghe điện thoại một lúc, Bạch Hán Kỳ lại đem điện thoại di động đưa cho Bạch Lạc Nhân.
"Tìm con đó, một cô gái gọi tới."
Bạch Lạc Nhân nhận lấy điện thoại, vẻ mặt buồn bực đi ra khỏi phòng bếp. Ai lại có thể hỏi thăm số điện thoại của ba cậu? Ngay cả chính cậu cũng nhớ không rõ lắm.
Bạch Lạc Nhân vừa mới ra khỏi phòng bếp, cổ của bà nội Bạch liền dài ra, mắt nheo nheo như tên trộm nhìn ra ngoài, nhỏ giọng quay sang Bạch Hán Kỳ hỏi,"Người yêu?"
"Cái gì mà người yêu? Nó vẫn còn bé làm gì đã có người yêu!" Bạch Hán Kỳ gắp miếng cá cho bà nội Bạch,"Ăn cơm đi mẹ."
"Hừ... dù sao trước khi chết, mẹ cũng phải thấy "mộ" ( cháu trai) của ta kết hôn." ( [dūn]=mộ, [sūn]= cháu trai)
Bạch Hán Kỳ thuận miệng đáp lại một câu,"Mẹ còn sống được bao lâu đâu !"
"Nói cái gì thế hả?" Bà nội Bạch đập vào lưng của Bạch Hán Kỳ một cái.
Bạch Hán Kỳ cười cười,"Còn sợ con nói mấy câu không hay ho, là ai suốt ngày gọi con là cháu trai hả?"
"....."
....
"A-lô?"
Đầu kia điện thoại di động truyền đến tiếng khóc thút thít, Bạch Lạc Nhân còn chưa mở miệng hỏi, cũng biết đối phương là ai. Lúc đầu cố gắng trấn tĩnh lại, đột nhiên nghe thấy tiếng khóc này lập tức rối loạn, trực giác nói cho cậu biết phải lập tức cúp máy.
"Đừng cúp."
Đối phương tựa hồ đã đoán được suy nghĩ trong lòng của Bạch Lạc Nhân, ngừng khóc lóc, giọng điệu cũng cứng rắn hơn,"Nếu như cậu cúp, tôi lập tức về nước tìm cậu, không nói đùa."
Bạch Lạc Nhân bình tĩnh một chút, thờ ơ hỏi,"Chuyện gì?"
"Vì sao tôi viết thư cho cậu, đến bây giờ cậu cũng không thèm nhìn? Tôi gửi thư cho cậu, cậu cũng không thèm trả lời? Tôi một mình ở nước ngoài, không có ai quen biết, là lúc cần cậu bên cạnh giúp đỡ, làm sao cậu có thể ác như vậy?......"
"Làm sao cậu biết tôi không đọc?"
"Tôi biết, tôi đều biết." Bên kia đầu dây lại khóc thút thít.
Bạch Lạc Nhân nắm chặt điện thoại di động,"Vậy cậu cũng nên biết, tôi là người vô cùng quyết đoán như vậy, chia tay chính là chia tay."
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, yếu ớt nói,"Đọc toàn bộ thư của tôi viết cho cậu, bức nào cũng phải đọc, nếu không ngày nào tôi cũng gọi điện thoại cho ba cậu, đến khi ông ấy chán ngấy mới thôi."
"Không được......... Thạch Tuệ....." Bạch Lạc Nhân nổi đóa,"Trước đây sao tôi lại không phát hiện ra cậu vô lý như vậy?"
"Đều tại cậu ép tôi!"
Bạch Lạc Nhân còn muốn nói điều gì đó, đối phương đã cúp máy.
"Con trai? Con trai? cầm hai chai bia vào đây."
Bạch Lạc Nhân đút điện thoại vào bao da, cầm theo hai chai bia vào phòng. Tiếp theo, đồ ăn cũng không thấy ngon miệng, vì không muốn cho ông bà nội nhìn thấy, Bạch Lạc Nhân không thể làm gì khác hơn là kiên trì cầm bát cơm cố nuốt.
Trước khi ngủ, Bạch Lạc Nhân mở máy vi tính lên, ấn vào hòm thư, nhìn 28 bức thư chưa đọc, liền ngây người ra, rất lâu sau mới đem chuột di chuyển qua.
Thằng ngu......trong lòng Bạch Lạc Nhân thầm mắng bản thân một câu.
Để đơn giản, cũng vì giảm bớt chấn động trong lòng, Bạch Lạc Nhân trực tiếp mở lá thư thứ 28.
"Tôi biết cậu sẽ đọc lá thư này đầu tiên, vì đề phòng cậu lười biếng, tôi viết nội dung chính ở bức thư số 6."
Bạch Lạc Nhân lại mở bức thư thứ sáu ra.
"Tang tang!...... Quả thực cậu bắt đầu đọc từ bức cuối cùng, nhưng bức này không có điều tôi muốn nói, nếu như cậu không cam lòng, cậu có thể mở bức thứ 10."
Bạch Lạc Nhân chịu nhịn nóng nảy mở bức thư thứ 10, cơ bản nội dung giống nhau, mục đích đều là bắt Bạch Lạc Nhân mở một bức thư khác.
Cứ như thế, đến khi chỉ còn hai lá thư chưa đọc, Bạch Lạc Nhân không còn để tâm đến nội dung của lá thư nữa. Cậu ta không có tâm trạng tiếp tục chơi cái trò chơi ngớ ngẩn này, trực tiếp mở một trong hi lá thư đó.
"Ha ha....Không có chút nhẫn lại nào? Tôi muốn cậu mở cái khác cơ, cậu đọc được cái này tức là cậu vẫn chưa đọc được nó."
Cái tay đáng kinh này...... Bạch Lạc Nhân mở lá thư cuối cùng.
"Nếu như tất cả lá thứ vừa rồi đều được mở ra xem hết rồi, chứng minh trong lòng cậu thật sự không có tôi. Chúng ta, thực sự đã chấm dứt hay sao?"
Trong lòng Bạch Lạc Nhân phiền muộn và bực bội vào giờ khắc này đều biến mất, chỉ còn lại trống trải bất đắc dĩ. Tảng đá sâu trong lòng cậu bị cạy ra, bên trong là đẳng cấp xã hội, chậm rãi ở trong lòng cậu mọc rễ nẩy mầm.
Thạch Tuệ là con gái cán bộ, mua một bộ quần áo cũng hơn mười nghìn tệ, ăn một bữa bằng hai tháng tiền đồ ăn nhà cậu phải ăn rè. Trước đây cậu ta chưa bao giờ cảm thấy như vậy, đến khi Khương Viên xuất hiện lần nữa giữa cuộc sống của cậu, trần trụi mà chỉ cho cậu biết bà không thể chịu nổi hèn kém cùng với ba cậu.....
Trong lòng cậu cậu yêu thương ba cậu sâu đậm và tôn trọng, chưa bao giờ có bất kỳ khinh bỉ xem thường, cũng không cho phép người khác xem thường. Thế nhưng, cậu ta tuyệt đối sẽ không làm Bạch Hán Kỳ thứ hai.
Một ngày nào đó, khi cậu đã đứng ở đỉnh cao nhìn xuống, sẽ bắt hết những tên xấu xa này trừng trị chúng, để cho người đời thấy rõ hết bản chất xấu xa của chúng, bắt chúng nhận lấy quả báo tàn nhẫn nhất.