Trong văn phòng giáo viên, Dư Mai mím môi nhìn hiệu trưởng đang đứng trước mặt mình. Hiệu trưởng một vẻ hết nói nổi:
“ Cô Dư này, hay là cô tạm thời ở nhà nghỉ ngơi một thời gian đi. Lúc nào ổn định một chút thì tôi sẽ lại gọi cô trở lại trường.”
Dư Mai mở lớn con mắt như không thể tin được mà trừng hiệu trưởng:
“ Thầy nói cái gì? Tại sao tôi phải nghỉ ngơi? Tôi đã dạy ở cái trường này gần 20 năm rồi, thầy lại vì một thằng nhãi ranh vừa mới chập chững bước vào trường mà muốn đuổi tôi. Còn nữa, ổn định là ổn như thế nào? Ý thầy nói là tôi có vấn đề à?”
Bà ta đứng giữa văn phòng gào thét với hiệu trưởng, mấy giáo viên khác cũng sớm đã quen cảnh này, tất cả đều tránh sang một bên, hệt như muốn dán luôn vào tường.
“ Còn mày…mày nữa. Tao đã bảo mày gọi phụ huynh lên cơ mà. Mày xem mày đã làm gì tao đi. Thằng khốn.” Dư Mai thở hồng hộc, mắt mở to, khuôn mặt vặn vẹo khó coi, bà ta chộp lấy vai Xương An Diệp, không ngừng lắc qua lắc lại.
Xương An Diệp nắm lấy cổ ta bà ta,vặn ngược ra sau, vô cùng không vui gằn từng chữ:
“ Không phải muốn mời phụ huynh sao? Tôi mời đây rồi, cô còn muốn gì nữa.”
Xương An Diệp chỉ vào Nhậm Cảnh Lâm: “ Ba nuôi tôi đó.”
Nhậm Cảnh Lâm: “….” Cánh tay đang đưa ra muốn ngăn Dư Mai cứng đờ giữa không trung.
Dư Mai: “…”
Hiệu trưởng: “…”
Mọi người: “…”
“ Nhân tiện nhắc đến ai đã làm gì ai, vậy tôi muốn hỏi cô một câu.” Xương An Diệp tay dùng thêm chút sức mà bẻ:
“ Tôi với cô có thù oán sao? Ba lần bảy lượt nhắm vào tôi. Vui quá cơ. Nhưng tôi không vui. Tôi có thể nhân nhượng với cô một nhưng đừng được nước lấn tới mười. Còn lần nữa, tôi sẽ bẻ gãy cái cánh tay già nua này của bà.”
Nói xong liền hất văng bà ta sang một bên, ánh mắt thờ ơ nhìn bà ta gào thét như điên dưới đất, tiến đến lấy lại di động của mình. Hả dạ ghê chưa.
“ Đi thôi.”
Nhậm Cảnh Lâm để Xương An Diệp lướt qua, hắn nhìn hiệu trưởng ra hiệu.
Hiệu trưởng rất nhanh đã hiểu ý, cho bảo vệ đỡ cô ta đến phòng y tế rồi gọi xe đến bệnh viện. Quả này thì toi bà ta rồi.
Người ta đã không muốn để ý nhưng lại cứ cố tình tìm chết.
Nhậm Cảnh Lâm thả người xuống giường, nhớ lại hành động và lời nói của Xương An Diệp khi ở trong văn phòng sáng nay có hơi chút trầm tư.
Xương An Diệp chỉ mất trí nhớ thôi, không thể nào thay đổi nhiều như vậy được. Ít nhất vẫn phải có cái gọi là tiềm thức nhưng Xương An Diệp có cái gì đó không giống. Bóng lưng đó, kiểu nói chuyện đó, tính cánh đó, giống, rất giống một người.
Nhậm Cảnh Lâm bật dậy, liền nghe ngay được tiếng gõ cửa.
“ Ăn cơm thôi. Hôm nay có thịt kho trứng cút đó nha.”
Giọng nói vui vẻ của Xương An Diệp vọng vào, cậu không nán lại lâu, dường như rất đỗi thích thú, còn nhảy chân sáo, tiếng cộp cộp va xuống sàn nhà theo tiết tấu.
Xương gia là mafia nhưng không thể cứ đi ra ngoài lại oang oang cái mồm rằng “ tao là mafia” được, cho nên là lấy việc kinh doanh để làm cái danh ngoài ánh sáng, cũng thuận tiện làm che màn mắt của đám cảnh sát mà thôi. Hầu hết tất cả các gia tộc mafia khác cũng đều chọn cách y như vậy, vừa có danh ngoài sáng, vừa có tiền trong tối, tội gì không làm, một công đôi việc.
Lần này Hàn gia vừa mới khánh thành một khách sạn quy mô lớn, mời rất nhiều thành phần máu mặt tham dự, người nổi tiếng cũng không ngoại lệ, nói chung là đa phần đến đây đều muốn tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc để đứng trong cái giới giải trí kia mà thôi. Có tiền, có quyền vẫn là dễ sống hơn.
Nhậm Cảnh Lâm cùng Xương An Diệp thay mặt ông nội Xương đến gửi lễ. Vừa mới bước vào trong đã bị ánh đèn cùng tiếng nhạc xập xệ rọi thẳng vào mắt và tai. Đây là khách sạn hay hộp đêm vậy trời.
A nếu hiểu theo nghĩa đen tối một chút thì…cũng khá giống nhau đi.
Xương An Diệp còn đang bận cảm thán thì bị Nhậm Cảnh Lâm nắm lấy tay, dắt đi: “ Anh có thể tự đi được.”
Nhậm Cảnh Lâm đưa hộp quà đã được chuẩn bị sẵn cho Xương An Diệp, sau đó nhấc bổng cậu lên đi một mạch đến chỗ không người.
Xương An Diệp: “…” Ok, I’m fine.
“ Cảnh Lâm.” Hàn gia chủ đương nhiên sẽ chú ý đến đại nhân vật của Xương gia đầu tiên, lão ta tươi cười bước đến, hai tay dang ra ý đồ muốn ôm một cái. Nhậm Cảnh Lâm lại không cho lão ta toại nguyện, bước sang một bên.
Hàn gia chủ bị vồ hụt cũng không dám mang cái vẻ mặt tức giận, chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện, nhìn thấy đại thiếu gia Xương gia cũng đến liền quay phắt đổi chủ đề cho đỡ quê:
“ Tiểu Diệp, lâu lắm mới nhìn thấy con."
Xương An Diệp không biết lão này là ai, chỉ có thể đứng sát Nhậm Cảnh Lâm.
Mau che chở anh trai mi, ông chú này nhìn biếи ŧɦái quá đi.
Nhậm Cảnh Lâm ho một tiếng thu hút sự chú ý:
“ Chú Hàn, ông nội chúng cháu sức khỏe không tốt, không thể đến chúc mừng ngày vui của chú nên chúng cháu thay mặt ông, gửi đến chú một phần quà nho nhỏ. Cũng không đáng bao nhiêu, hy vọng chú Hàn đây đừng chê là được.”
Hàn gia chủ sao dám chọc đến ông trùm con này, cười đến cứng ngắc đón nhận hộp quà nặng chĩu này: “ Tất nhiên là không thể chê rồi. Hai đứa cứ tự nhiên, chú đi tiếp khách.”
Xương An Diệp khoanh tay, nhìn theo cái hộp đỏ mà Nhậm Cảnh Lâm đưa cho lão: “ Cái gì trong đó thế? Nặng như vậy.”
Nhậm Cảnh Lâm cười thấp một tiếng: “ Món quà may mắn màu đỏ.”
Sau khi tan tiệc, tại Hàn gia
“ LŨ XƯƠNG GIA KHỐN NẠN. TAO KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG VỚI TỤI BAY.”
Nắp hộp đã bị cạy ra, thoạt nhìn dường như được đóng gói rất chắc. Một chiếc đầu được nhúng trong máu lăn lông lốc trên sàn, dọa hai vợ chồng Hàn gia một đêm mất ngủ.
Đã thế, cái đầu đó còn là đầu của thuộc hạ thân cận nhất của lão, người mà đã lái xe tông chết hai vợ chồng Xương gia cùng nguyên chủ.
_______________________________