Độc Chiếm Tiểu Thư

Chương 26: Khoái Lạc

Sáng sớm tinh mơ, nắng nhẹ nhàng xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng.

Hàng lông mi dày khẽ động, Hạ Thường Hi mở mắt, ánh sáng khiến cô còn chưa kịp thích ứng, mắt khẽ chớp vài cái, sau đó mới bình thường trở lại, chợt nhận ra bản thân đang nằm gọn trong vòng tay rắn chắc của người đàn ông.

Vòng tay ôm lấy cô tưởng thả lỏng nhưng lại siết rất chặt như sợ cô đi mất, mũi anh khẽ cọ trên đỉnh đầu cô, hít thở đều đặn. Trải qua một đêm kịch liệt, xem ra anh ngủ rất ngon.

Hạ Thường Hi ngẩng đầu, chỉ thấy mỗi khuôn cằm cương nghị và đường xương quai hàm góc cạnh. Cô hơi nhích người lên, nằm cùng một chiếc gối với anh, mắt chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt đang say giấc.

Nét mặt anh vẫn vô cùng ôn hòa cùng điềm đạm như bình thường, nhưng có ai biết được chỉ mới đêm qua thôi, anh giống như quỷ satan đến từ địa ngục, dày vò cô hết lần này đến lần khác. So với khuôn mặt như sát nhân tối qua, Hạ Thường Hi vẫn không tin được người hôm qua và người trước mặt cô là một.

Anh ngủ trông thật bình yên, cô không kiềm được vươn ngón tay vẻ theo ngũ quan hài hòa, tròng lòng có một loại cảm giác dễ chịu khó tả.

Bất chợt, anh chậm rãi mở mắt, trong lúc đầu ngón tay Hạ Thường Hi vẫn còn trên chóp mũi của anh.

Hạ Thường Hi không rút tay lại, vẫn chỉ mở to đôi mắt tròn đối diện với anh, cả hai nhìn nhau, không gian lặng im phăng phắc.

Nếu như không phải kim đồng hồ vẫn chạy, chắc chắn ai cũng sẽ nghĩ đây là một bức tranh. Đến vài phút sau, Sở Lập Thành mới nắm lấy những ngón tay trên chóp mũi mình đặt lên môi khẽ hôn.

“Hiếm khi thấy em tỉnh dậy trước cả tôi.”

Hạ Thường Hi không nói gì, mặc cho đôi môi anh mơn trớn ngón tay mình.

Anh rõ ràng là người dịu dàng như vậy, vì sao đêm qua lại đáng sợ như thế?

“Em có muốn ngủ thêm một chút không?” Sở Lập Thành dịu dàng mân mê bàn tay cô.

“Tối qua tôi đã rất đau đớn.”

Giọng nói của cô nhẹ tênh, như lông vũ mềm mại rơi vào tai anh.

“Miễn là em có thể nhớ kĩ cảm giác chúng ta bên nhau.” Anh cười nhạt. “Khi em nhắm mắt, tôi thật hận không thể biết em đang tưởng tượng tôi thành người đàn ông nào. Cũng thật hận không biết trong tim em rốt cuộc là ai, là Lục Minh Viễn, hay là Trịnh Minh Thành?”

Nụ cười nhẹ của anh khiến Hạ Thường Hi chói mắt, chỉ là vài câu nói, vì sao từ miệng anh phát ra lại nghe bi thương đến thế?

“Thành, anh biết tôi làm tất cả những chuyện này vì cái gì mà.”

“Tôi biết. Nhưng phải nhìn em đem thân thể này trao cho người đàn ông khác khiến tôi rất khó chịu.”

“Tôi thật sự không còn cách nào khác…”

“Đã bao giờ em nghiêm túc xem tôi là một người đàn ông chưa? Hay tôi trong mắt em vẫn chỉ là một quản gia không hơn không kém?”

Lời nói của Sở Lập Thành rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Hạ Thường Hi im lặng không biết nói gì. Bởi vì cô luôn dựa dẫm vào anh mà không cần lí do, giống như đó là điều hiển nhiên, vì cô vẫn chưa từng nhìn anh như một người đàn ông…

***

Hạ Thường Hi dựa vào l*иg ngực Sở Lập Thành, hai người cùng ngâm mình trong bồn tắm đã pha hương liệu. Da thịt được tiếp xúc trực tiếp khiến cô hơi e ngại. Bàn tay dưới nước nhẹ nhàng vòng qua bụng cô ôm siết lại, để cả cơ thể cô hoàn toàn dính sát vào “tường thịt” phía sau.

“Chúng ta không thể cứ như thế này…” Cô thở dài.

“Không thể gặp nhau? Không thể ở cùng nhau? Hay không thể ngủ với nhau?” Sở Lập Thành không nhanh không chậm hỏi ngược lại, bàn tay to dừng lại trên đầu vai Hạ Thường Hi, mơn trớn nhẹ nhàng.

“Thành, cả đời này tôi đã định sẵn rằng không được phép yêu ai. Anh đừng cố chấp nữa…”

“Là em đừng cố chấp vứt bỏ tình cảm của tôi.” Anh ngậm lấy vành tai cô, giọng thủ thỉ như rót mật. “Tiểu thư, tôi sẽ khiến em yêu tôi, bất kể hiện giờ trong lòng em là ai. Tôi sẽ là người bảo vệ em đến cuối đời.”

Bàn tay Sở Lập Thành từ lúc nào đã mon men lướt xuống vùng tam giác của Hạ Thường Hi, ngón tay trượt nhẹ qua cánh hoa, sau đó đâm vào, kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của cô.

“Ưm…” Nơi nhạy cảm bị xâm phạm, Hạ Thường Hi kêu nhẹ. “Anh… Từ từ đã…”

“Tôi có làm em thoải mái không?” Anh thích thú nhìn phản ứng của cô, cười trầm thấp.

“Đừng như vậy mà…” Cô né tránh câu hỏi của anh, ngửa đầu hít sâu không để bản thân phát ra tiếng kêu kiều mị.

Ngón tay của anh vô cùng nhịp nhàng điêu luyện, khuấy đảo nơi tư mật của cô, khiến đầu óc cô trở nên trống rỗng. Cơ thể vặn vẹo bị bàn tay còn lại của anh giữa chặt, ép buộc cô phải nhận hết kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà anh đem đến.

Hạ Thường Hi không chịu nổi nữa, đôi môi nhỏ vô thức bật ra tiếng rêи ɾỉ ái muội, khiến du͙© vọиɠ của Sở Lập Thành càng trở nên căng trướng.

“Thành… Ưm… A…”

“Tiểu thư, xin em hãy chỉ nhìn mỗi tôi thôi, được không?” Anh rút ngón tay, để phân thân đã dựng đứng giữa hai cánh hoa của cô.

Đợi Hạ Thường Hi mê man “ưm” một tiếng, anh liền tiến vào chậm rãi để cô thích ứng.

Cự vật thô to của anh chen vào nơi nhỏ hẹp khiến Hạ Thường Hi nhạy cảm ngửa đầu “a” một tiếng. Hai tay cô nắm chặt thành bồn tắm, tựa hồ muốn đem bồn tắm bẻ sập.

Sở Lập Thành ở phía sau giữ lấy cặp mông tròn như quả đào của cô nâng lên hạ xuống, từ phía sau mang đến từng đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Bên trong cô kẹp chặt anh như muốn gϊếŧ chết anh bằng kɧoáı ©ảʍ. Tiểu thư của anh quả nhiên có thể khiến đàn ông phát điên. Mỗi lần làʍ t̠ìиɦ với cô anh đều phải cắn răng kiềm chế, nếu không sợ rằng cô đã sớm bị anh nghiền nát.

Nước trong bồn tắm theo màn vận động càng ngày càng kịch liệt của hai người mà càng sóng sánh, khiến Sở Lập Thành thậm chí ra vào càng dễ dàng hơn. Phòng tắm vang lên âm thanh kiều mị quyến rũ của cô, đến một lúc lâu sau, tiếng gầm nhẹ trong cổ họng người đàn ông phát ra, thì mọi thứ mới kết thúc.

Cả một ngày dài, Sở Lập Thành dùng đủ mọi tư thế để “yêu” Hạ Thường Hi, đưa cô vào thế giới mới của du͙© vọиɠ. Cô chưa từng sống một ngày phóng túng như thế, từ phòng tắm, phòng bếp đến phòng khách, đều lưu lại dấu vết tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt của hai người.

Hạ Thường Hi hoàn toàn bị cuốn vào vòng xoáy du͙© vọиɠ, ngay cả “sát thủ tình trường” như Trịnh Minh Thành cũng không khiến cô có được cảm giác đó. Hắn chiếm lấy cô như sử tử săn mồi, thô bạo và nguy hiểm. Còn Sở Lập Thành thì khác, anh hiểu rõ cơ thể cô hơn cả chính bản thân cô, tất cả những điểm nhạy cảm trên người cô anh đều biết. Anh đưa cô đến đỉnh cao của khoái lạc một cách dịu dàng nhưng vẫn mạnh mẽ, khiến cô không thể kháng cự làm mà trầm luân.

Sở Lập Thành ôm Hạ Thường Hi ngã xuống sofa, để hai chân cô gác lên vai anh, sau đó tiếp tục ra vào kịch liệt. Nơi giao hợp của hai người phát ra âm thanh dâʍ ɖu͙© hòa với tiếng rêи ɾỉ của Hạ Thường Hi càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Anh cúi đầu cắи ʍút̼ da thịt cô, tạo thêm một ấn kí nữa chứng minh cô là của anh.

“Tôi yêu em.” Anh khóa môi Hạ Thường Hi.

“Ưm…” Hạ Thường Hi bị anh điên cuồng hôn môi không thể nói nên lời, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Tốc độ luận động của  Sở Lập Thành ngày càng nhanh, sau đó anh nhấn người thật sâu, phóng hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cơ thể Hạ Thường Hi.

Sở Lập Thành không rút người ra, cứ thế ôm cô lật người lại, để cô nằm trên người mình. Anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, khóe môi thoáng cong lên mãn nguyện.

Hạ Thường Hi mệt mỏi nằm sấp trên người anh, mặc cho anh vuốt tóc. Cơ thể cô sụi lơ, nhưng trong tim lại le lói cảm giác sảng khoái rất lạ, không lẽ đây chính là hương vị thực sự của tìиɧ ɖu͙© sao?