Hạ Thường Hi đi cùng Sở Lập Thành trở về Phượng Hoàng Đỏ, thành phố cũng đã lên đèn. Toàn bộ quá trình từ bệnh viện trở về không hề ghé qua biệt thự Hạ gia, cứ thế một đường thẳng đến Phượng Hoàng đỏ. Mà ở trên xe Hạ Thường Hi cũng im lặng không nói gì, chỉ có Sở Lập Thành thấp giọng báo cáo.
"Tôi sẽ chuẩn bị nước nóng." Sở Lập Thành vào phòng tắm.
Hạ Thường Hi ngồi trên ghế sofa, ánh mắt vô định không xác định được điều cô đang suy nghĩ. Cô đưa mắt nhìn sang bàn tay phải đặt bên cạnh, tầm mắt chăm chú vào vết thương đỏ như máu xung quanh cổ tay. Sau đó giơ cả hai lòng bàn tay ra trước mặt.
Bàn tay Hạ Thường Hi rất đẹp, vừa thon vừa mềm mại, nhưng bàn tay này ngày hôm qua đã chạm vào không biết bao nhiêu là dơ bẩn. Bàn tay này của cô nhơ nhuốc... giống như cơ thể của cô vậy...
Đôi con ngươi của Hạ Thường Hi co rút lại, hằn lên hận thù cùng đau đớn. Thân thể của cô trở thành thế này chính là do một tay Hạ Thiên Hoa ban tặng. Trong khi cô gào thét trong vô vọng, bị đàn ông thay phiên nhau đùa giỡn, thì cô ta lại hài lòng thỏa mãn dưới lớp mặt nạ vô tội kia.
Ngay lúc mà nỗi hận tưởng chừng như sẽ bùng phát, giọng nói dịu dàng của Sở Lập Thành chợt vang bên tai: "Nước tắm đã chuẩn bị xong rồi."
Hạ Thường Hi quay đầu, nhìn Sở Lập Thành đang đứng ở cửa phòng tắm.
"Tôi đã chuyển hết đồ của tiểu thư đến đây rồi, tôi sẽ thu xếp mọi thứ gọn gàng trong lúc tiểu thư tắm." Nói xong, đợi Hạ Thường Hi gật đầu một cái anh liền cất bước vào phòng ngủ. Từ trong phòng ngủ phát ra đủ loại thứ tiếng đồ đạc.
Hạ Thường Hi hạ tầm mắt, đứng dậy bước vào phòng tắm.
Cô tắm không lâu lắm, mặc áo choàng tắm mang theo hương sữa dịu nhẹ bước vào phòng ngủ. Sở Lập Thành vừa vặn cũng thu dọn xong, mọi thứ đều ngăn nắp sạch sẽ.
Hạ Thường Hi ngồi trước bàn trang điểm, Sở Lập Thành liền lấy máy sấy sấy tóc cho cô.
Tóc của cô rất dài, đen nhánh mượt mà như suối. Ngón tay thon dài của anh luồn qua từng sợi tóc, chẳng mấy chốc đã khô.
Sở Lập Thành tắt máy sấy, sau đó đưa cho cô một bộ quần áo ngủ ống ngắn, rồi rời khỏi phòng.
Từ đầu đến cuối không ai nói một câu, cả căn phòng chìm vào im lặng đến đáng sợ.
Hạ Thường Hi thay đồ xong đứng trước cửa sổ sát đất nhìn cảnh đêm. Cảnh đêm ở Thiên Tân cô đã nhìn rất nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy chán nó.
Phía sau đột nhiên có tiếng mở cửa, Hạ Thường Hi biết là Sở Lập Thành, nên không có phản ứng gì.
"Tiểu thư."
Cô quay đầu nhìn anh, lại bị vật trước mắt làm cho bất ngờ.
"Đã qua 1 ngày rồi, nhưng sinh nhật tuổi 18 vẫn nên ước nguyện mới ý nghĩa." Sở Lập Thành hai tay bưng một chiếc bánh Lamington trắng tinh tuyệt đẹp, phía trên cắm một cây nến nhỏ thật đơn giản.
"Lập Thành..." Hạ Thường Hi thật không biết nói gì, chỉ có thể cảm thán gọi tên anh, đưa tay nhận lấy chiếc bánh.
"Tiểu thư mau ước nguyện đi."
Hạ Thường Hi nhìn thấy ôn nhu trong đáy mắt Sở Lập Thành, trong lòng giống như được sưởi ấm. Cô nhắm mắt, nghĩ về ba mẹ, nghĩ về nụ cười của họ, nụ cười của Sở Lập Thành, và... người đó.
Sau khi ước xong, Hạ Thường Hi mở mắt, thổi nhẹ làm tắt ngọn nến, trên khuôn mặt điển trai của Sở Lập Thành vẽ ra một nụ cười dịu dàng.
"Chúc mừng sinh nhật, tiểu thư của tôi." Lời nói của anh ôn nhu, ngọt ngào như bánh Lamington mà cô yêu thích. Từ phía anh tỏa ra một loại quyến rũ kì lạ khiến cô như bị hút vào.
Cả hai nhìn nhau, mắt đối mắt.
Rồi như có một sức mạnh nào đó, kéo hai người lại gần.
Sở Lập Thành cúi người, khuôn mặt tiến sát lại gần Hạ Thường Hi. Mà Hạ Thường Hi giống như bị điểm huyệt, không nhúc nhích mà nhìn anh đang tiến đến gần.
Sở Lập Thành đưa hai tay ôm lấy vai cô, dùng đôi môi mỏng phủ lên đôi môi anh đào của cô, nhẹ nhàng như sợi lông vũ.
Môi của cô mềm và ngọt như kẹo dẻo, lại giống như thuốc phiện quyến rũ đến mức anh khó kháng cự. Sở Lập Thành nhẹ nhàng đưa lưỡi vào trong khuôn miệng cô khuấy đảo, lại bị sự non nớt của cô khiến cho trong lòng có cảm giác lâng lâng.
Thời gian giống như ngừng trôi, không khí trở nên nóng dần. Ngay lúc này, Hạ Thường Hi lại rụt người, lui về phía sau, hai đôi môi cũng tách khỏi nhau.
Hạ Thường Hi cúi đầu, Sở Lập Thành cũng đứng thẳng người lại, buông hai tay khỏi người cô.
"Anh... Anh đã thu xếp nãy giờ rồi... Cứ tắm cho thoải mái đi đã..."
"Vâng." Sở Lập Thành mím môi, cầm lấy chiếc bánh từ tay Hạ Thường Hi, quay người rời khỏi.
Còn lại một mình trong phòng, khuôn mặt Hạ Thường Hi liền đỏ bừng. Cô đưa tay chạm vào cánh môi hơi sưng, nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, trong lòng đột nhiên giống như vừa chệch mất một nhịp.
***
Sở Lập Thành mở nước thật lạnh, lạnh đến mức tê tái hết cả da thịt.
Anh đứng dưới vòi sen, từng giọt nước rơi xuống rồi hòa tan trên da thịt màu đồng. Cơ thể anh không hoàn toàn lành lặn, một vài vết sẹo xuất hiện trên người từ những lần tập luyện, nhưng chỉ càng làm anh trông nam tính hơn.
Sở Lập Thành vuốt mái tóc ướt sũng ngược ra sau, đồng thời ngửa mặt lên, để nước tạt thẳng vào mặt.
Đó là tiểu thư của anh.
Tiểu thư của anh vừa trải qua một trận đau khổ.
Nếu anh tiếp tục đến gần cô ấy, anh khác gì những tên đàn ông bẩn thỉu kia?
Đến lúc mũi không thể thở được nữa, Sở Lập Thành mới cúi đầu xuống, thở hổn hển, l*иg ngực rắn chắc cùng các múi cơ bắp cũng nhấp nhô theo.
Đột nhiên, một vòng tay thanh mảnh ôm lấy eo anh từ phía sau.
Hương thơm quen thuộc xông vào mũi, Sở Lập Thành không khỏi bất ngờ, nhưng cơ thể lại đứng im không thể nhúc nhích, như đã bị người phía sau chi phối.
"Lập Thành." Hạ Thường Hi áp mặt vào lưng trần của anh, mặc cho nước chảy xối xả lên người.
Sở Lập Thành không nói gì, chỉ đặt tay lên hai bàn tay nhỏ của cô, muốn tách vòng tay cô ra khỏi người.
"Ngủ với tôi."
Âm thanh không cao không thấp, nhưng lại đánh thẳng vào tâm trí Sở Lập Thành. Anh tách vòng tay cô đang quấn lấy eo mình ra, xoay người ôm chặt lấy khuôn mặt cô, ánh mắt đầy kinh ngạc.
"Tiểu thư! Tiểu thư vừa nói gì?!"
Hạ Thường Hi tuy đã cố giữ bình tĩnh, nhưng đáy mắt vẫn có chút né tránh. Khi quyết định bước vào đây, cô hoàn toàn hành động theo cảm tính, cũng chẳng biết vì sao lại đưa ra quyết định thế này.
"Tôi nói, hãy làm chuyện đó với tôi, ngủ với tôi."
Vừa dứt câu, chẳng kịp để Sở Lập Thành phản ứng, Hạ Thường Hi liền nhón chân lên hôn lên đôi môi anh.
Cảm nhận được hương thơm từ người cô tỏa ra, Sở Lập Thành vẫn không dám tin vào những gì mình vừa nghe, anh đẩy cô ra, tìm kiếm ở cô đáp án thật sự. "Tiểu thư chắc chắn?"
Hạ Thường Hi gật đầu, khóe môi anh liền khẽ cong.
Anh bế cô lên để hai chân cô quặp vào mông mình, ép sát thân thể cô vào tường. Anh cúi đầu khóa môi cô, mạnh mẽ đưa lưỡi vào trong khoang miệng của cô đùa giỡn, nói là hôn nhưng lại ngấu nghiến như một con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày. Hai người môi lưỡi quấn quýt đến gần như ngạt thở mới tách ra, thở hổn hển tìm không khí.
Nước tuôn lên cơ thể cả hai lạnh như cắt, nhưng lại không dập được lửa nóng giữa hai người.
Nước thấm lên quần áo Hạ Thường Hi dính sát vào da thịt, lộ ra hai nụ hồng ẩn hiện dưới lớp áo trông quyến rũ cực độ.
Sở Lập Thành nhìn nửa người trên đầy cám dỗ của cô, không nhịn được nữa liền đưa một tay tắt nước, bế cô về phòng ngủ.
Anh đặt cô xuống giường, sau đó bao phủ cơ thể mình trên người cô.
Sở Lập Thành hôn nhẹ lên môi Hạ Thường Hi, sau đó liền rời đi di chuyển xuống cổ khẽ mυ'ŧ. Nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Hạ Thường Hi theo dòng kɧoáı ©ảʍ ngửa đầu kêu lên "ưm a" đầy khoái lạc. Cô ngửa đầu càng tạo cơ hội cho Sở Lập Thành thoải mái di chuyển, anh đưa lưỡi liếʍ một đường thẳng từ cổ đến cằm của cô, ngọt vô cùng.
Môi anh tiếp tục di chuyển xuống bộ ngực căng tròn lấp ló. Cách một lớp áo, Sở Lập Thành tôn kính hôn lên bầu ngực, mà áo ngủ mỏng khi thấm nước càng mỏng hơn, nên cảm giác tê dại liền tấn công lên thẳng đại não Hạ Thường Hi. Cô không chịu được rên lên:
"Ưʍ... A... Thành... Cảm giác này..." Cảm giác này không giống với những gì những gã đàn ông kia mang đến. Kia là kinh tởm, đau đớn, còn lần này lại tê dại, có chút... thoải mái?
Sở Lập Thành hôn toàn bộ khuôn ngực trắng nõn qua lớp áo nghe tiếng "chụt chụt", sau đó xé toạc áo ngủ đã ướt đẫm, phơi bày toàn bộ quyến rũ của Hạ Thường Hi.
Anh đưa hai tay xoa nắn đôi gò bồng đào trắng tuyết, cúi đầu mυ'ŧ lấy nụ hoa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nó cứng lại.
"A... Thành... A..." Hạ Thường Hi rên lên đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, tay đặt nhẹ trên vai anh.
Sở Lập Thành vô cùng hưởng thụ cảm giác mềm mại của da thịt cô, môi lưỡi dần dần hạ thấp xuống dưới, đến vùng bụng phẳng lì, anh đưa lưỡi trêu chọc cái rốn nhỏ. Cảm giác nhột nhột khiến Hạ Thường Hi không nhịn được khẽ cười ra tiếng, giống như chiếc chuông nhỏ ngân nga.
"Tiểu thư thật đáng yêu." Sở Lập Thành mỉm cười, ngước mắt nhìn cô.
Quần ngủ của Hạ Thường Hi lại tiếp tục bị xé nát, trên người cô chỉ còn độc một chiếc qυầи ɭóŧ. Cảm giác bị phơi bày thân thể hoàn toàn không quen thuộc với cô. Cô theo bản năng lấy tay che lại ngực và phía dưới, lại mơ hồ nhớ đến đêm đó bản thân mình không có gì che đậy mà phơi bày trước một đám đàn ông. Cô quay mặt đi, vừa sợ vừa ngại ngùng.
Sở Lập Thành từ phía trên nhìn xuống Hạ Thường Hi mà trống ngực dồn dập.
Từ đầu đến cuối anh chỉ biết tận hưởng sự mềm mại trên người cô, nhưng hiện tại ngắm nhìn cô như thế này, lại phát hiện da thịt cô trắng nõn nhưng lại chi chít vết xanh tím trông thật nhức mắt. Những dấu vết này không thể phân biệt nổi đâu là từ đám đàn ông đâu là từ đám nữ sinh. Đáy lòng Sở Lập Thành dâng lên một trận đau thương cùng tức giận.
Anh lại cúi người, từ cổ đến hông bất cứ nơi nào có dấu vết tím đỏ anh đều gặm mυ'ŧ, anh muốn biến chúng trở thành của anh, đánh dấu cơ thể kiều diễm này là của riêng anh.
Cơ thể đột nhiên giống như bị kim đâm vào khiến Hạ Thường Hi giật mình, muốn đẩy Sở Lập Thành ra, nhưng lại phát hiện anh đang làm những vết xanh tím trên người cô trở nên đỏ rực như nụ hoa nở.
"Thành..." Cô gọi tên anh, Sở Lập Thành liền dừng lại.
Anh biết cô đang nghĩ gì, ngẩng đầu đối diện với cô:
"Đây là dấu hôn, chúng ta tạo ra dấu hôn đối với những người mà chúng ta yêu thương, tiểu thư hiểu không?" Sở Lập Thành vừa nói vừa vuốt ve gò má của cô. "Cũng có nghĩa là đánh dấu quyền sở hữu một người nào đó."
Ánh mắt ngây ngô của Hạ Thường Hi khiến anh cảm giác như mình đang dạy hư cô, liền né tránh nó bằng cách đặt một nụ hôn nhẹ lên môi cô rồi tiếp tục di chuyển xuống dưới.
Bàn tay anh lướt dọc theo cơ thể cô, giống như đang thưởng thức một tuyệt tác của nhân loại, sau đó dừng lại tại qυầи ɭóŧ, nhẹ nhàng kéo xuống.
Hạ Thường Hi không cực tuyệt, nâng hông lên để anh lột bỏ lớp vải chắn cuối cùng trên người. Một tay ngượng ngùng che mặt lại.
Cơ thể cả hai lúc này đều hoàn toàn trần trụi. Sở Lập Thành từ trên cao nhìn cơ thể không một mảnh vải của Hạ Thường Hi, không kiềm được du͙© vọиɠ, cúi người xuống nơi cánh hoa nhỏ, khẽ hôn.
Mắt anh ngước nhìn khuôn mặt cô, giọng nói đầy cưng chiều: "Tiểu thư rất đẹp, đừng ngại."
Nói xong, anh tách hai chân cô thành hình chữ M, đưa lưỡi khẽ liếʍ cánh hoa nhỏ.
Kɧoáı ©ảʍ đột ngột đến khiến Hạ Thường Hi giật bắn người, ưỡn cong người nhận lấy.
"A... A... Thành." Cô lấy tay muốn đẩy đầu Sở Lập Thành ra, nhưng chỉ càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh hơn. "Thành... Chỗ đó dơ lắm..."
Nhưng Sở Lập Thành không bận tâm đến, tiếp tục liếʍ mυ'ŧ cánh hoa, một lúc lại chuyển sang hạt trân châu nhỏ, khiến Hạ Thường Hi trở nên thần hồn điên đảo. Kɧoáı ©ảʍ càng lúc càng dâng cao, cô thật sự không nhịn được nữa, mở miệng cầu xin:
"Thành... Tôi thật sự chịu không nổi..."
Sở Lập Thành biết cô đã gần đến giới hạn, mới từ từ buông tha cô.
Chỉ mới nhiêu đây cô đã không chịu được, vậy nếu anh tiến vào trong cô sẽ như thế nào đây?
Hạ Thường Hi thở hổn hển, đôi mắt đê mê nhìn Sở Lập Thành.
Bên dưới lại bị một vật gì đó cạ vào, cô liền không tự chủ được "ưm" một tiếng đầy quyến rũ.
Nhìn Hạ Thường Hi như thế này, Sở Lập Thành càng thêm ham muốn cô. Ở cạnh cô bao lâu nay, anh đã phải tự kiềm chế nhiều như thế nào chỉ có trời mới biết. Không biết bao nhiêu lần anh phải tự đấm vào bụng mình ngăn bản thân không được vấy bẩn cô.
Nhưng hôm nay, cô và anh sẽ hoà thành một...
"Tiểu thư, tôi xin phép."
Sở Lập Thành vừa dứt câu, liền nhấn người, tiến sâu vào cơ thể của cô. Hạ Thường Hi hét lên đau đớn, hai tay bấu chặt vai của anh, cảm giác này tuy không đau như hôm đó, nhưng vật đàn ông của Sở Lập Thành to hơn những tên kia rất nhiều, nên cảm giác này chẳng khác gì lần đầu cả. Trước mắt Hạ Thường Hi dâng lên một tầng hơi nước, từ khóe mắt chảy ra một dòng lệ.
Sở Lập Thành sau khi hòa thành một thể với cô lại bất động, tiếng thút thít bên tai cho anh biết cô đang rất đau, nhưng phía dưới cô lại chẳng có một vật cản nào lại khiến anh sững sờ nhận ra sự thật một lần nữa: cô đã thất thân rồi.
Tiểu thư của anh được anh chăm sóc, bảo vệ từng li từng tí, nhưng lại bị một đám đàn ông bẩn thỉu cướp mất đi trong sạch. Lúc này trong lòng Sở Lập Thành như bị hàng ngàn con dao cắm vào, rỉ máu.
Anh ôm chặt cô, tựa vào trán cô, nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền vì đau đớn kia, đưa tay lau đi dòng lệ, thì thầm: "Kể từ lúc này, anh nhất định sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương em nữa."
Sau đó anh động thân, nhẹ nhàng ra vào. Bên trong cô vừa ấm vừa khít có chút khó chấp nhận được anh, thật sự rất giống như lần đầu của người con gái.
Đau đớn qua đi, sau đó là một trận kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ập tới. Hạ Thường Hi không chịu được rên lên: "Thành... A... Nhẹ thôi..."
Anh đã cố gắng nhẹ nhàng lắm rồi, cô còn muốn nhẹ như thế nào nữa? Sở Lập Thành chỉ mỉm cười, nhịp ra vào cũng chậm đi.
Đến khi nhìn thấy cô đã quen với cảm giác này, anh bắt đầu tăng tốc độ, không ngừng va chạm vào thân dưới của cô.
"A... Thành..." Hạ Thường Hi đến giới hạn cuối cùng, tiết ra hết mật dịch lên vật đàn ông bên trong cô.
Sở Lập Thành rút người, cơ thể cô cũng run lên một cái. Anh lật người cô lại, để cô quỳ đứng, lưng áp vào l*иg ngực anh, từ phía sau đâm thẳng vào cơ thể cô.
"A..." Hạ Thường Hi rên lên. Cao trào vừa qua lại tiếp tục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến đầu óc cô không còn suy nghĩ gì được nữa.
Sở Lập Thành xoay đầu cô lại, khóa môi cô, nuốt hết tiếng rêи ɾỉ kiều mị của cô, thân dưới vẫn ra vào thật nhẹ nhàng.
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tăng cao, mà Hạ Thường Hi không biết trời đất như thế nào, chỉ mê mang đón nhận Sở Lập Thành từ tư thế này đến tư thế khác, bản thân đã trải qua không biết bao nhiêu cao trào, mà anh vẫn không có dấu hiệu muốn dừng lại.
Một đêm này vì trận kí©ɧ ŧìиɧ của hai người mà trở nên dài hơn. Không biết qua bao lâu, Sở Lập Thành mới phóng hết những mầm mống của mình vào bên trong Hạ Thường Hi, ôm lấy cô bây giờ đã xụi lơ vào lòng, thâm tình hôn lên trán cô.
Sở Lập Thành đưa tay tắt đèn, ôm Hạ Thường Hi chìm vào giấc ngủ.