Lúc Hạ Thường Hi tỉnh lại đã không còn cảm nhận được tay chân của mình nữa. Trước mắt cô tối đen như mực, miệng bị dán lại không thể phát ra tiếng nói.
Cô khẽ cựa quậy, theo bản năng phát ra những tiếng ưm a, không ngờ lại gây sự chú ý với những người khác.
Bị mất đi thị giác, các giác quan còn lại của Hạ Thường Hi liền trở nên nhạy cảm. Cô cảm nhận rõ được rất nhiều tiếng bước chân đang đến gần mình. Ở đây còn có người khác sao? Bọn họ là ai? Tại sao lại trói cô?
"Tỉnh lại rồi à?"
Bên tai vang lên giọng của một người đàn ông, xung quanh còn có rất nhiều hơi người, nói chính xác hơn là mùi rượu vô cùng nồng nặc bao lấy Hạ Thường Hi.
Khuôn mặt cô bị một bàn tay bóp chặt, bị nâng lên đưa về phía trước.
"Xinh đấy."
Sau đó hắn ta hất khuôn mặt cô ra, giọng nói càng thô bỉ hơn: "Cởϊ qυầи áo nó ra để tao xem hàng."
Một đám đàn ông bao lấy Hạ Thường Hi, bọn họ thô bạo xé nát trang phục của cô, ngay cả áσ ɭóŧ cũng giật đứt, chỉ chừa lại độc một chiếc qυầи ɭóŧ.
Thân thể đột nhiên trần trụi khiến Hạ Thường Hi hoảng sợ, cô dùng hết sức muốn lấy tay che người lại nhưng cả hai tay đều đã bị trói phía sau lưng, muốn lật người lại nhưng lại bị đám đàn ông giữ chặt lấy cơ thể. Cứ như thế, Hạ Thường Hi vô lực để thân thể trần trụi bị phơi bày, miệng bị dán lại kêu lên những tiếng "ưm ưm" đầy bất lực.
Cơ thể Hạ Thường Hi trắng như tuyết, bộ ngực non nớt chưa từng bị đυ.ng chạm qua bàn tay đàn ông không quá lớn nhưng lại tròn trịa, lướt xuống dưới vùng bụng là vòng eo con kiến, thon thả đến mức muốn chạm vào. Mà da thịt Hạ Thường Hi vì ngày hôm qua bị đám nữ sinh của Hạ Thiên Hoa hành hạ mà điểm nhiều vết bầm tím, trên nền da trắng noãn lại trở nên hấp dẫn đến kì lạ.
Trước cảnh xuân đẹp như thiên đường như thế, mấy gã đàn ông liền thèm thuồng, tên cầm đầu hào hứng nói:
"Ngon! Rất ngon!" Gã nuốt nước miếng, bàn tay mon men muốn kéo qυầи ɭóŧ Hạ Thường Hi xuống.
Hạ Thường Hi co chân lại, liền bị hắn ta bắt lấy đè lên, không thể cử động được nữa.
Qυầи ɭóŧ bị xé rách, lần này cơ thể cô đã không còn bất cứ thứ gì để che chắn, cứ thế bị thu hết vào trong những cái nhìn dơ bẩn của đám đàn ông.
"Vừa ngon vừa xinh thế này, chúng ta đúng là tốt số quá rồi!"
Hắn vừa dứt lời, những người đàn ông xung quanh liền cười rộ lên nghe thật ghê sợ.
Lời nói của tên cầm đầu dường như là một dấu hiệu, sau khi đám bọn họ cười lên man rợ liền bắt đầu động tay động chân với Hạ Thường Hi.
Hạ Thường Hi được cởi trói hai chân, chưa kịp quẫy đạp đã bị giữ lấy banh thành hình chữ M, miệng cô cũng được bọn họ tháo băng dán, vừa muốn kêu lên đã bị tên nào đó khóa miệng lại bằng miệng của hắn ta.
Hắn đưa đầu lưỡi vào khoang miệng Hạ Thường Hi, mùi thuốc lá cộng với mùi rượu nồng bao khắp hô hấp của cô, từ bụng dâng lên cảm giác kinh tởm và buồn nôn mãnh liệt. Thân dưới Hạ Thường Hi bị banh rộng, khí lạnh nhanh chóng tràn vào, ngay lập tức Hạ Thường Hi đột nhiên cảm thấy như có luồn điện chạy qua người làm cô ưỡn người lên một cách mất tự chủ.
Có thứ gì đó thon dài đang tiến vào bên trong chỗ nhạy cảm của cô, Hạ Thường Hi đang bị khóa môi không thể kêu lên, lại tiếp tục cảm thấy như có hàng nghìn con kiến đang bò khắp người.
Một ngón tay, hai ngón tay, ba ngón tay. Bọn chúng lần lượt chen nhau cảm nhận sự non nớt của Hạ Thường Hi.
Hai người khác đưa tay xoa nắn hai bên ngực cô, đầu lưỡi mạnh bạo kí©ɧ ŧɧí©ɧ nụ hoa nhỏ cứng lại.
Một người chưa trải qua chuyện đời như Hạ Thường Hi làm sao chống lại được ngần ấy cám dỗ? Cơ thể hoàn toàn phản bội lại cô, bao nhiêu mật ngọt đều tuôn ra, kích cho du͙© vọиɠ của đám đàn ông lên cao.
"Ướŧ áŧ thế đủ rồi, để tao bóc hàng." Tên cầm đầu nhanh chóng cởϊ qυầи.
Hạ Thường Hi đang bị những người khác thay nhau khóa khuôn miệng xinh đẹp nghe thế liền hoảng hốt, muốn nhân lúc bọn chúng thả lỏng tay để giãy giụa. Nhưng chỉ vài giây sau hai chân lại bị chế trụ.
Gã cầm đầu lướt nhẹ qua cánh hoa mỏng, sau đó động thân, xuyên qua lớp màng chắn mỏng manh tiến sau vào cơ thể Hạ Thường Hi.
Một trận đau đớn kéo đại não. Hạ Thường Hi kêu lên đau đớn, nhưng những gì phát ra chỉ là một tiếng "ưm", bởi miệng cô đã bị tên đàn ông khác lấp kín.
Tên cầm đầu khoan khoái rên một tiếng, sau đó bắt đầu di chuyển ra vào. "Khít thật." Hắn sung sướиɠ rít lên.
Những tên khác thấy thế nuốt nước bọt, chỉ mong cho đại ca bọn chúng nhanh một chút để chúng còn hưởng thụ.
Hắn nhịp càng lúc càng nhanh, đến khi Hạ Thường Hi không thể chịu nổi nữa cũng là lúc hắn phóng hết mọi mầm mống vào trong đóa hoa sưng đỏ của cô. Hạ Thường Hi chảy nước mắt thấm vào dải băng bịt mắt. Cái trân quý nhất của người con gái của cô đã bị bọn chúng cướp đi tàn bạo như thế, ngay trong chính ngày sinh nhật của cô...
Hắn rút người ra, kẻ đang kề môi cô cũng buông tha cô, Hạ Thường Hi tưởng như mình vừa thoát chết.
"Dừng lại..." Cô thều thào không thành tiếng. "Xin các người... thả tôi..."
Đáp lại cô là một trận cười lớn.
"Hahaha! Còn chưa đến đêm mà, cô em định đi đâu?"
"Xinh thế này thì phải để bọn anh phục vụ đến nơi đến chốn chứ?"
"Bọn anh nhiều người thế này, không lẽ mới một người mà em đã đầu hàng?"
Từng người thay phiên nhau buông lời khiếm nhã, Hạ Thường Hi trong bóng tối chỉ cảm thấy tất cả đều thật kinh tởm.
Trong khi cô còn đang mơ hồ trong kinh sợ thì đã bị kẻ nào đó nâng cơ thể cô lên bắt cô nằm trên một thân thể toàn mồ hôi nhễ nhại.
Hoa huyệt một lần nữa bị lấp đầy, Hạ Thường Hi kêu lên thảm thiết. "A... Đừng..."
Tiếng kêu còn chưa dứt thì phía sau cô đã bị một người khác tiến vào. Lần đau này còn kinh khủng hơn hai lần trước, như bị xé toạc làm hai, Hạ Thường Hi ưỡn người hét thất thanh, càng làm cho bọn đàn ông sung sướиɠ.
Tên phía sau bắt đầu động thân, đồng thời khiến hoa huyệt phía dưới chà sát thân dưới của tên còn lại, một lúc cả hai nơi trên cơ thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến Hạ Thường Hi không khỏi rên lên khổ sở.
"A... Đừng mà... A...Dừng lại... Xin các người..."
Mông cô bị tên phía sau vỗ một cái thật mạnh, mái tóc đen dài bị hắn giật lấy, Hạ Thường Hi cảm thấy như da đầu mình sắp nứt ra.
"A... Đừng..."
Hai tay cô được cởi trói, tưởng như có thể cố dùng sức một chút đẩy bọn họ ra, thì lại bị hai người khác ở hai bên giữ chặt lấy cổ tay. Bọn họ dẫn tay Hạ Thường Hi chạm vào vật gì đó vừa mềm lại cứng, ướŧ áŧ mà ấm nóng. Cô sợ hãi muốn rụt tay nhưng lại bị bọn chúng giữ chặt, ép cô phải cầm lấy "nó".
"Giữ lấy!" Một tên quát to.
Hạ Thường Hi vô lực để chúng dùng tay cô thỏa mãn du͙© vọиɠ dơ bẩn kinh tởm của bọn chúng.
"Sướиɠ thật!" Tên nằm phía dưới cô rêи ɾỉ
Khuôn mặt cô môt lần nữa bị bóp chặt, bọn chúng nhét vào miệng cô một thứ gì đó như thứ cô đang cầm. Hạ Thường Hi biết "nó" là gì, cô chưa từng nghĩ bản thân phải ngậm thứ dơ bẩn như vậy trong miệng mình.
"Mυ'ŧ nó! Dùng lưỡi đi!"
Hắn nắm chặt đầu cô, đẩy vào rút ra, vật đó tiến sâu chọc thẳng vào cuống họng làm Hạ Thường Hi khó chịu muốn nôn ra nhưng cơ thể cô giờ đã không thể làm theo ý cô được nữa. Miệng vừa được giải thoát còn chưa được nghỉ ngơi liền phải ngậm thêm một vật như vậy của người khác.
"Gái còn trinh chơi sướиɠ thật! Đêm nay chơi hết mình vào anh em!"
Hạ Thường Hi không biết ở đây có bao nhiêu người, rốt cuộc đến khi nào màn tra tấn này mới dừng lại, cô có phải sắp chết rồi hay không?
Không may là tiếng thét từ nội tâm của Hạ Thường Hi lại chẳng ai có thể nghe được, vậy nên nỗi đau đầy tủi nhục này cứ thế mà kéo dài. Cơ thể Hạ Thường Hi bị biến thành đủ mọi tư thế, đám đàn ông thay phiên nhau ra vào bên trong cô, rồi phóng đầy chất trắng đυ.c lên người cô. Mà cơ thể Hạ Thường Hi bây giờ lại chi chít những vết đỏ tím, như một ấn ký chứng minh cô đã bị bọn chúng vấy bẩn.
Không biết qua bao lâu, từ trong mơ màng đến thực tại, Hạ Thường Hi có cảm tưởng như linh hồn cô đã rời khỏi cơ thể, không còn cảm nhận được nó nữa.
Đột nhiên thân dưới cô trống rỗng, phía sau cũng thế, vật thể trong miệng cô cũng bị rút ra, cả người cô không còn bị chế trụ vô lực xụi lơ dưới sàn nhà.
Một đám người mặc áo đen xông vào kéo những gã đang bu lấy cơ thể Hạ Thường Hi ra.
"Thằng nào..." Tên cầm đầu bị kéo xuống đất còn chưa quát hết câu đã nhận phải một cú đấm.
Xung quanh trở nên ồn ào, ngoài những âm thanh kêu la thảm thiết thì Hạ Thường Hi cũng không thể nhìn thấy gì, mà bản thân cô cũng không có thời gian để tâm đến nó, chỉ cần thoát khỏi nanh vuốt của bọn đàn ông kia là cô đã rất biết ơn rồi.
Sở Lập Thành bước vào chứng kiến cảnh thuộc hạ của anh đang đánh tới tấp một đám đàn ông tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Tầm mắt lia tới dừng lại trên thân ảnh không một miếng vải che thân đang nằm co ro trong góc.
Trái tim xẹt qua một cảm giác đau đớn, anh chạy đến cởϊ áσ khoác ngoài phủ lên cơ thể bị vấy bẩn, ngồi xuống ôm cô vào lòng.
"Là ai..." Đột nhiên cơ thể bị ai đó bao lấy khiến Hạ Thường Hi run lên sợ hãi. "Đừng... Đừng chạm vào tôi..."
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đang tái nhợt, đôi môi đỏ hồng ngày nào khô khốc, bị quấn một dải băng bịt mắt che mất thị giác, trong mắt Sở Lập Thành hiện lên tia đau thương. Đưa tay tháo dải băng ra cho cô, anh nói: "Tiểu thư... Đừng sợ..."
Thị giác của Hạ Thường Hi bị dải băng đè lên quá lâu, nên khi được tháo ra vẫn có chút mờ mịt. Đến khi nhìn rõ người trước mặt là ai, cô mới nở nụ cười khổ, giọng nói khe khẽ: "Lập Thành..."
Sở Lập Thành trong lòng như đang rỉ máu. Có trời mới biết anh hoảng sợ như thế nào khi không liên lạc được với cô, trong suốt thời gian huy động và chờ đợi thuộc hạ tìm tung tích của cô không biết đã bao nhiêu lần anh phải tự nói với bản thân phải bình tĩnh lại. Đến khi tìm được vị trí của chiếc xe của cô, xem được camera giám sát ở quán café để lần theo chiếc xe mang theo tiểu thư của anh là cả một quá trình dài. 13 tiếng đồng hồ mà như 13 năm trôi qua, không ngờ tiểu thư mà anh đã dành cả bản thân để bảo vệ lại bị những kẻ này làm nhục.
Nghĩ đến đây trong mắt Sở Lập Thành hằn lên tia máu, anh bế cô lên nói với thuộc hạ: "Ai dám để bất cứ tên nào còn khả năng di chuyển, tôi liền không tha cho người đó." Nói xong liền bế cô rời đi.
***
1 giờ sáng, Hạ Thường Hi cuối cùng cũng tỉnh lại.
"Tiểu Hi? Con tỉnh rồi." Hạ Hầu Quân ngồi cạnh giường bệnh, muốn đưa tay nắm lấy cánh tay cô, nhưng lại bị cô theo bản năng né tránh.
Hạ Thường Hi đưa mắt lờ mờ nhìn, phòng bệnh vốn rất rộng rãi nhưng lúc này lại có vẻ chật kín. Gia đình Hạ Quân Kiệt 4 người đều ở đây, còn có cả... Lục Minh Viễn.
"Con hôn mê 2 tiếng rồi, bác sĩ nói con sẽ không sao đâu, chỉ bị thương một chút..."
"Con không sao." Hạ Thường Hi nhẹ nhàng cắt lời Hạ Hầu Quân.
Lệ Phương khuôn mặt vô cảm nhìn cô nằm trên giường bệnh.
"Không sao là tốt rồi. Chúng ta đã bố trí bác sĩ và y tá điều dưỡng cho con." Sau đó bà quay sang Hạ Hầu Quân. "Thường Hi tỉnh rồi, chúng ta cũng nên về thôi."
"Nếu con muốn thì cứ việc về trước, Tiểu Hi bây giờ rất cần người chăm sóc."Hạ Hầu Quân bất mãn nói.
Hạ Quân Kiệt nhận thấy sự bất đồng giữa hai người, liền lên tiếng hòa giải: "Ba, ba nên về sớm nghỉ ngơi, ngày mai còn có công việc."
"Đúng vậy ông nội, ở đây có bọn con chăm sóc Tiểu Hi rồi." Hạ Thiên Vũ cũng nói đỡ một câu.
Hạ Hầu Quân nhìn Hạ Thiên Vũ rồi lại nhìn Hạ Quân Kiệt, cuối cùng cũng quay sang Hạ Thường Hi nói: "Vậy ta về trước, nếu con cần gì thì cứ nói với Tiểu Vũ."
Hạ Thường Hi "dạ" một tiếng, sau đó nhìn Hạ Hầu Quân rời đi cùng vợ chồng Hạ Quân Kiệt.
Trong phòng còn lại cô và anh em Hạ Thiên Vũ cùng Lục Minh Viễn.
Hạ Thiên Hoa dịu dàng ngồi xuống bên cạnh Hạ Thường Hi, nắm lấy bàn tay đang cắm ống truyền dịch của cô, ngón tay khẽ động cố ý làm đau Hạ Thường Hi, nhưng dưới mắt người khác lại giống như "tỷ muội tình thâm".
"Chị Thường Hi, rốt cuộc là ai đứng sau chuyện này, chị biết không?"
Đối với sự ân cần của Hạ Thiên Hoa, Hạ Thường Hi cũng không buồn biểu lộ cảm xúc, khẽ lắc đầu.
"Anh nhất định sẽ tìm ra kẻ hại em." Lục Minh Viễn đứng cạnh Hạ Thiên Hoa, đau lòng nhìn Hạ Thường Hi nằm trên giường bệnh.
Hạ Thường Hi dù chết cũng không muốn Lục Minh Viễn thương xót mình, cô hạ tầm mắt, im lặng, trông lại càng như đang thu mình lại.
Hạ Thiên Vũ từ đầu đến cuối đều không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Hạ Thường Hi sắc mặt tái nhợt.
"Em muốn ở một mình." Cô đột nhiên nói.
"Bọn anh sẽ ở đây với em. Em nghỉ ngơi đi." Lục Minh Viễn cười nhẹ, giọng nói vô cùng ôn nhu.
"Em muốn ở một mình." Hạ Thường Hi lặp lại câu nói.
Phòng bệnh trở nên im lặng, mùi thuốc khử trùng lan tỏa trong không khí, trong đó còn có mùi gượng gạo.
"Hai anh ra ngoài trước đi, chị Thường Hi tâm lí còn chưa ổn định, em sẽ nói chuyện với chị ấy một chút."
Sắc mặt Hạ Thiên Hoa vô cùng dịu dàng, khác hẳn vẻ giơ nanh múa vuốt mà Hạ Thường Hi thường thấy.
"Vậy... Bọn anh đi trước." Lục Minh Viễn ôm vai Hạ Thiên Hoa một lúc, sau đó bước ra khỏi cửa.
Hạ Thiên Vũ theo sau, đến trước giường Hạ Thường Hi thì dừng lại, nhìn đến nét mặt của cô, trên mặt anh thoáng vẻ trầm tư.
"Em ổn mà."
Nghe thấy Hạ Thường Hi nói thế, Hạ Thiên Vũ mới khẽ gật đầu, đi theo Lục Minh Viễn.
Không còn ai trong phòng nữa, mọi lớp ngụy trang cuối cùng cũng đều được tháo xuống. Hạ Thiên Hoa hất tay Hạ Thường Hi, trở lại vẻ mặt kiêu kì mà Hạ Thường Hi quen thuộc.
"Cô muốn nói gì?" Hạ Thường Hi không nhìn đến Hạ Thiên Hoa, chỉ nằm thẳng người nhìn lên trần nhà.
"Món quà sinh nhật của tôi cô có thích không?" Hạ Thiên Hoa cong môi cười, nụ cười chứa đầy vui sướиɠ cùng nham hiểm, tàn độc.
Hạ Thường Hi không trả lời, nhưng trong mắt dấy lên từng đợt sóng ngầm.
"Giờ thì cô hoàn toàn giống hệt mẹ mình rồi đấy, tôi biết cô sẽ thích mà, chính tay tôi đã lựa chọn từng người từng người một đến phục vụ cô đấy." Hạ Thiên Hoa cười rộ lên, đưa tay vuốt ve gò má Hạ Thường Hi, khuôn mặt tràn ngập nét kɧıêυ ҡɧí©ɧ. "Nếu không nhờ tình cảm của cô đối với bạn trai tôi quá sâu đậm, có lẽ tôi cũng không có cơ hội tặng món quà sinh nhật này cho cô rồi."
Cô ta buông tay Hạ Thường Hi, đứng dậy, trao cho cô ánh nhìn khinh bỉ, nói một câu: "Happy birthday, Hạ Thường Hi." Sau đó liền cầm túi xách rời khỏi phòng.
Phòng bệnh rơi về trạng thái tĩnh mịch, không hề có một tiếng động, chỉ có tiếng "bíp, bíp" đều theo nhịp của điện tâm đồ. Ánh trăng bên ngoài cùng ánh đèn mờ trong phòng không đủ chiếu sáng, căn phòng trở nên lạnh lẽo lạ thường.
Cánh cửa phòng bệnh đã khép lại một hồi lâu, từ trong khóe mắt Hạ Thường Hi đột nhiên chảy ra một dòng nước mắt. Mà ánh mắt cô tuyệt nhiên vẫn không thay đổi, vô cảm không lộ ra bất cứ cảm xúc gì.