Đích Nữ Trọng Sinh Ký

Chương 14: Bảng Chữ Mẫu

Editor: Thái Hy

Từ khi biết Tống giảng sư sẽ tới dạy học, Ngọc Hi trừ mỗi buổi sáng và nửa canh giờ buổi chiều học thêu thùa ra, còn lại thời gian Ngọc Hi đều ở chỗ Thân ma ma học chữ.

Hôm nay thời tiết rất tốt, Ngọc Hi đang bưng khay thêu đi vào trong viện.

Thiều Cúc từ bên ngoài chạy vào, nói với Ngọc Hi: “Tiểu thư, Nhị thiếu gia đến!”

Vì cảm động ơn cứu mạng của Ninh thị, nhị thiếu gia Hàn Kiến Nghiệp rất quan tâm tới Ngọc Hi. Thế nhưng kết quả nhân duyên của Nhị thiếu gia lại có phần đáng tiếc, bị cháu ngoại của Võ thị là Thu Nhạn Phù bày kế, đến cuối cùng phải cưới Thu Nhạn Phù. Sau này vì để tránh ở chung với Thu Nhạn Phù Nhị ca quyết định đến Liêu Đông, từ đó không có trở về.

Hàn Kiến Nghiệp nhìn thấy Ngọc Hi ngây ngốc đứng ở cửa, đi tới vuốt hai búi tóc nhỏ của nàng, cười nói: “Sao nào? Chẳng lẽ nhìn thấy nhị ca lại vui mừng đến choáng váng?”

Hàn Kiến Nghiệp nhìn rất giống Thu thị, mặt chữ Điền, mày rậm mắt to, bởi vì từ nhỏ thích tập võ, nên cao hơn cả một cái đầu so với bạn cùng lứa.

Ngọc Hi ôm Hàn Kiến Nghiệp, lau lau nước mắt gọi: “Nhị ca.” Đời này nàng nhất định sẽ không cho phép Thu Nhạn Phù hủy hoại nhân duyên của nhị ca, như thế nhị ca sẽ không đi Liêu Đông, cũng sẽ không tráng niên sớm thệ.

(* Tráng niên sớm thệ: ý nói thanh niên khỏe mạnh nhưng lại chết trẻ)

Hàn Kiến Nghiệp hai mắt trợn tròn, tình huống gì thế này.

Thiều Cúc cũng không biết tiểu thư nhà mình xảy ra chuyện gì, cười nói: “Tiểu thư, người bị làm sao vậy? Nhị thiếu gia vất vả mới trở về được một chuyến, người vì sao lại còn khóc!”

Ngọc Hi hồi phục lại tinh thần, có chút đỏ mặt, chạy nhanh đi lấy khăn lau nước mắt. Nàng cũng chỉ là vì nhìn nhị ca sớm đã chết nay vẫn còn sống nên mới quá kích động.

Hàn Kiến Nghiệp là nam nhân thật thà, thấy thế tươi cười hớn hở nói: “Thấy nhị ca vui quá nên khóc đây mà! Lại đây, đây là đồ nhị ca mua cho muội, nhìn xem có thích hay không.” Nghĩ đến muội muội bị như vậy là vị nhớ mình, khiến hắn một phen thụ sủng nhược kinh à!

(*Thụ sủng nhược kinh: được chiều chuộng mà lại hoảng sợ)

Ngọc Hi nhìn thấy hộp phấn son trong tay đầu đầy hắc tuyến, nàng mới bốn tuổi, chưa cần mua phấn son cho nàng đâu: “Nhị ca, sau này không cần mua đồ cho muội nữa, lãng phí tiền.” Làm gì có đứa nhỏ bốn tuổi nào đã dùng son phấn, nàng nhận cũng chỉ để dành sau này tặng cho người khác.

Hàn Kiến Nghiệp đĩnh đạc nói: “Không sao cả, không đáng bao nhiêu tiền.”

Ngọc Hi không nói gì, vội chuyển đề tài nói: “Nhị ca, nếu huynh mua sách cho muội, muội sẽ rất vui.”

Hàn Kiến Nghiệp thuận tay kéo Ngọc Hi vào phòng, thả nàng ra rồi cười hỏi: “Tiểu Hi có phải đã bắt đầu học chữ rồi? Vậy muội muốn bảng chữ mẫu nào?”

Ngọc Hi suy nghĩ một chút nói: “Bảng chữ Nhan Thực Khanh là tốt nhất.” Vì nàng nghe nói bảng chữ mẫu Nhan Thực Khanh là tốt nhất.

Hàn Kiến Nghiệp ngay lập tức đáp ứng: “Hiếm khi Tiểu Hi chịu cố gắng như vậy, hai ngày sau nhị ca sẽ mua cho muội.” Trước kia Ngọc Hi có chút thân cận đối với hắn, nhưng không tự nhiên thế này, thay đổi của Ngọc Hi khiến cho hắn thật vui trong lòng.

Vừa nói xong, Thiều Cúc bưng rổ thêu của Ngọc Hi tiến vào: “Tiểu thư, rổ thêu này nô tỳ sẽ đem vào phòng cho người.”

Hàn Kiến Nghiệp nghe xong lời này, giật mình hỏi: “Tiểu Hi, muội đã học thêu rồi sao?” Thấy Ngọc Hi gật đầu, Hàn Kiến Nghiệp cười nói: “Vậy thì lúc nào thêu cho nhị ca một cái hà bao được không?”

Ngọc Hi tính ra một chút nói: “Nhị ca, hà bao này là muội thêu cho Nhã Thi biểu tỷ. Chờ làm xong cái này, muội sẽ thêu cho huynh.”

Hàn Kiến Nghiệp tươi cười hớn hở nói: “Được, ca chờ.”

Ngọc Hi cố ý nói: “Nhị ca, huynh không sợ muội thêu hà bao xấu, huynh mang ra ngoài sẽ bị người khác chê cười sao?” Ở chung với Hàn Kiến Nghiệp, Ngọc Hi cảm thấy rất thoải mái.

Hàn Kiến Nghiệp không chút do dự nói: “Muội yên tâm, bọn họ chỉ có thể hâm mộ ta.” Hàn Kiến Nghiệp có mấy sư huynh đệ, chưa từng được nhận hà bao từ người nhà. Cho nên đến lúc đó nếu hắn có hà bao của muội muội, mấy người kia chắc chắn sẽ rất hâm mộ.

Ngọc Hi cười nói: “Nhị ca yên tâm, muội nhất định sẽ thêu cho huynh một cái hà bao thật đẹp.” Lời Hàn Kiến Nghiệp nói khiến Ngọc Hi cảm thấy ấm áp.

Hai người tán gẫu nửa ngày, lúc này Hàn Kiến Nghiệp mới rời đi.

Sáng sớm ngày hôm sau Hàn Kiến Nghiệp đã ra ngoài mua bảng chữ mẫu, nhưng mà tìm tới tìm lui cũng không thấy bảng chữ mẫu của Nhan Thực Khanh, cuối cùng mới nhớ tới đại ca hắn Hàn Kiến Minh.

Thế tử gia Hàn Kiến Minh nghe thấy đệ đệ của mình tới để xin bảng chữ mẫu, lại không phải xin cho mình, mà là xin cho Ngọc Hi, lập tức đập bàn: “ Tứ muội muội còn biết nói muốn luyện chữ, còn đệ? Đệ chừng nào mới chịu cầm bút luyện chữ?”

Từ nhỏ Hàn Kiến Minh đã lớn lên bên cạnh lão phu nhân, yêu cầu của Hàn lão phu nhân rất khắc nghiệt, hắn ba tuổi đã biết chữ, năm tuổi đã đến học đường. Mặc dù vậy nhưng với thân phận của hắn cũng không cần hắn phải thi cử công danh, đọc sách cũng chỉ là để tăng thêm kiến thức, mở rộng tầm nhìn. Thế nhưng Hàn Kiến Nghiệp từ nhỏ đã chán ghét học bài, nhìn thấy sách giống như nhìn thấy kẻ thù, trong mắt của Hàn Kiến Minh chữ viết của Hàn Kiến Nghiệp thật sự rất thê thảm.

Hàn Kiến Nghiệp đỏ mặt, vội nói: “Chuyện này để sau hãng nói. Ca, tứ muội muội nói nàng muốn có một quyển chữ mẫu Nhan Thực Khanh, đệ nhớ rõ chỗ của huynh có rất nhiều!”

Hàn Kiến Minh đã sớm bị đệ đệ của mình làm cho tức tới nội thương, cái gì mà nơi này của hắn có rất nhiều, làm như chỗ của hắn là chợ bán bảng chữ Nhan Thực Khanh không bằng: “Ngày mai ta sẽ đi qua đưa cho muội ấy bảng chữ.”

Hàn Kiến Nghiệp làm sao nguyện ý nói: “Đại ca, vẫn là nên để tự tay đệ chọn, chọn được quyển tốt đệ sẽ mang qua cho muội ấy.” Hắn còn không rõ ca ca của mình, bụng dạ keo kiệt, nếu để cho hắn chọn chắc chắn sẽ không phải là đồ tốt.

Hàn Kiến Minh là thế tử của phủ Quốc Công, thật sự trên tay có rất nhiều đồ tốt, trong kho bảng chữ mẫu còn có hơn mười bản, tuy rằng không phải bản gốc nhưng tuyệt đối cũng không phải hàng tầm thường.

Hàn Kiến Nghiệp nhìn kho bảng chữ Nhan Thực Khanh của thế tử gia đều không hài lòng. Cuối cùng nhìn thấy một quyển bảng chữ mẫu trên bàn phòng hảo hạng, mở ra vừa nhìn thấy đã biết, chính là của Nhan Thực Khanh: “Đại ca, lấy quyển này đi! Quyển này rất tốt.”

Trên đầu Hàn Kiến Minh một đám quạ đen đang bay: “Đây là lối viết thảo, tứ muội mới bắt đầu học chữ đệ đã muốn cho muội ấy học lối viết thảo?” Ý của Hàn Kiến Minh là nên đổi một quyển khác dễ hơn.

Hàn Kiến Nghiệp cũng không để ý được nhiều như vậy, hắn căn bản chỉ thấy quyển này chữ viết rồng bay phượng múa, thoạt nhìn rất có khí thế. Hơn nữa có thể khiến đại ca hắn học theo, nhất định là đồ tốt: “Đại ca, cứ lấy quyển này.” Sợ Hàn Kiến Minh đổi ý, hắn cầm bảng chữ mẫu vội vàng chạy mất.

Hàn Kiến Minh nhìn theo bóng dáng của đệ đệ, bất đắc dĩ lắc đầu: “Thật là...” Hàn Kiến Minh đối với đệ đệ này luôn cảm thấy hết cách, sắp mười tuổi rồi mà vẫn giống như một đứa trẻ.

Ngọc Hi nhìn bảng chữ mẫu mà Hàn Kiến Nghiệp mang đến, có chút dở khóc dở cười. Hiện giờ nàng bốn tuổi, mới bắt đầu học vỡ lòng, đã đưa cho nàng một quyển bảng chữ mẫu lối viết thảo, có điều cũng không có vấn đề gì.

Hàn Kiến Nghiệp nhìn Ngọc Hi không biết nàng có thích hay không, vội hỏi: “Tiểu Hi, muội cảm thấy thế nào? Nếu muội không thích, huynh sẽ đi đổi cho muội.”

Ngọc Hi cười nói: “Muội rất thích, không cần đổi lại.” Tuy rằng không phải bản gốc, nhưng Ngọc Hi biết quyển bảng chữ mẫu này cũng rất có giá trị.

Dương sư phụ của Hàn Kiến Nghiệp võ nghệ rất cao cường, nhưng tính tình có chút cổ quái, chỉ ở trên núi nhất định không chịu xuống. Vì thế Hàn Kiến Nghiệp cũng chỉ có thể lên núi để học võ. Ở nhà ngây người ba ngày, Hàn Kiến Nghiệp lại phải trở về núi.

Ngọc Hi viết xong hai mươi chữ, buông bút lông xuống, nhìn Hồng San muốn nói lại thôi, kỳ quái hỏi: “Sao vậy? Có việc thì cứ nói, ấp a ấp úng làm cái gì?”

Lúc này Hồng San mới hạ giọng nói: “Tiểu thư, quyển sách mà nhị gia tặng cho người là quyển mà thế tử gia rất yêu thích.”

Ngọc Hi không có nghĩ nhiều, cười đến lộ núm đồng tiền, sau khi cười xong mới hỏi: “Ngươi làm thế nào mà biết đại ca rất thích bảng chữ mẫu này? Ai nói cho ngươi?”

Hồng San nhìn thoáng Ngọc Hi, thấy thần sắc của nàng không có gì khác thường, nói: “Là Tử Y tỷ tỷ nói cho nô tỳ biết.”

Ngọc Hi ngưng sắc mặt. Tử Y là nha hoàn bên người của đại ca, nàng ta nói chuyện này với Hồng San nhất định không phải ngẫu nhiên. Ngọc Hi cố ý giả vờ không hiểu: “Lời này nói là có ý gì?”

Hồng San đem suy nghĩ của mình ra nói: “Tiểu thư, nô tỳ thấy ý tứ của Tử Y tỷ tỷ là muốn lấy lại bảng chữ mẫu này về.”

Sắc mặt Ngọc Hi có chút khó coi, lời này có ý gì? Là muốn nói nhị ca chưa được sự đồng ý của đại ca đã mang bảng chữ mẫu này đến tặng nàng? Cho dù nhị ca có không thông minh, cũng không thể làm ra loại chuyện như vậy, Tử Y nói lời này là muốn bôi nhọ nhị ca. Trong mắt Ngọc Hi lóe lên một tia lạnh, không biết là ai cho Tử Y lá gan này: “Ta biết rồi.”

Ngọc Hi vừa nãy vẫn còn chưa nói gì, đảo mắt một cái đã đem chuyện này nói cho Thu thị. Đương nhiên, không phải muốn cáo trạng, mà lấy ngữ khí trêu đùa nói: “Nhị ca cũng thật là, tuy rằng đại ca cũng không trách tội, nhưng cuối cùng lại làm cho con thấy ngượng ngùng, lần sau nhị ca trở về con sẽ không để ý tới huynh ấy nữa.”

Thu thị nghe Ngọc Hi nói xong, cười nói: “Nhị ca của con tính tình vẫn tùy tiện như thế. Bất quá con yên tâm, đại ca cũng sẽ không nhỏ mọn như vậy, con cứ giữ lấy, không cần trả lại.”

Ngọc Hi cười nói: “Đại ca thực sẽ không trách tội sao?”

Thu thị vuốt đầu Ngọc Hi, cười hiền hậu: “Không phải chỉ là một quyển bảng chữ mẫu thôi sao, đại ca con sẽ không nhỏ mọn như vậy.”

Ngọc Hi tất nhiên cũng không muốn dây dưa tiếp chuyện này, lập tức cười nói: “Bá mẫu, con nhìn thấy bảng chữ viết kia rồng bay phượng múa cũng rất thích, con nghĩ nếu có thể thêu bảng chữ này lên nhất định sẽ rất đẹp, cho nên cũng không muốn trả lại bảng chữ mẫu này.” Nàng muốn nói về sau sẽ thêu phỏng theo bộ chữ này.

Thu thị cười nói: “Ngươi nha đầu này, chỉ nghĩ đến thêu thùa. Đầu tháng mười Tống giảng sư sẽ đến, con nên chuẩn bị thật kỹ.” Học thêu dĩ nhiên tốt, nhưng các tiểu thư nhà nàng không phải lấy thêu mà sống, không cần chỉ học mỗi thêu thùa may vá.

Ngọc Hi cũng không khẩn trương, nói: “Bá mẫu, , con đều học xong rồi, con muốn học luôn .”

Thu thị có chút bất ngờ: “Con mới học theo ma ma chưa được bao lâu, đã học xong hai quyển rồi sao?”

Ngọc Hi cảm thấy bản thân học vẫn rất chậm: “Hai quyển này con học mất tận mười ngày, Con nghe nói tam tỷ học rất nhanh, một lần đã thuộc.”