Chương 7: Trong túi đáng thương
Editor: Lạc Cửu Hàn
Beta: Thái Hy
Thượng viện nhà chính tràn ngập mùi đàn hương.
Lão phu nhân dựa nửa người vào gối tựa, duỗi chân cho Ngọc Thần đấm bóp: “Đứa nhỏ này, ngươi không biết bức tranh thêu hai mặt kia có bao nhiêu trân quý? Ngươi như thế nào lại có thể tùy tiện đưa cho tứ nha đầu kia?” Lão phu nhân không tức giận với Ngọc Thần, nàng chỉ cảm thấy mí mắt Ngọc Hi quá nông, cảm tưởng nàng chỉ cần nhìn đến thứ gì tốt liền chiếm làm của riêng.
Ngọc Thần cười giải thích: “Tổ mẫu không gặp, tứ muội muội nhìn bức tranh thêu kia như tuyệt thế trân bảo. Con cũng thấy nàng thật lòng yêu thích nên mới tặng nàng.” Bức tranh thêu hai mặt kia tuy rằng trân quý, nhưng cũng không phải tuyệt vô cận hữu(*).
(*)Tuyệt vô cận hữu: duy nhất.
Lão phu nhân lắc đầu nói: “Lần này bỏ đi, nhưng mà về sau cũng không thể lại đem đồ vật của nương ngươi để lại mà tùy tiện tặng cho người khác.”
Ngọc Thần mỉm cười gật đầu: “Con hiểu rồi.”
Sau khi lão phu nhân lên tiếng, Ngọc Hi tự nhiên sẽ không trở nên vội vàng tới thỉnh an để tự chuốc lấy bẽ mặt, có điều nàng cũng không nhàn rỗi gì, sáng sớm nào cũng đi thỉnh an Thu thị, trở về liền cùng Thiều Cúc học thêu thùa.
Thiều Cúc bắt đầu dạy từ những thứ cơ bản nhất, tỷ như phân tuyến, hay là châm pháp. Dạy một thời gian, Thiều Cúc mới biết tiểu thư nhà mình đối với thêu thùa rất có thiên phú, bởi vì mấy thứ này Ngọc Hi vừa học đã biết.
(*Phân tuyến: tách chỉ.)
(*Châm pháp: Cách dùng kim).
Sau khi Thu thị biết việc này, cười hỏi Ngọc Hi: “Tứ nha đầu, bá mẫu nghe nói ngươi bắt đầu học thêu?”
Ngọc Hi nhanh nhẹn lấy một chiếc mạt ngạch mà nàng đã làm ra: “Đại bá mẫu, đây là con làm, vẫn chưa được tốt, hy vọng bá mẫu không ghét bỏ.”
(*Mạt ngạch: băng đô đeo trên trán *giống Vương Nhất Bác trong Trần Tình Lệnh).
Ngọc Hi cảm thấy thái độ của Thu thị đối với nàng so với đời trước không giống nhau. Đời trước tuy rằng thực chiếu cố nàng, nhưng cũng chỉ làm theo phép tắc, hiện tại lại thêm quan tâm nàng. Ngọc Hi biết chính là kết quả của việc trong khoảng thời gian này nàng kiên trì ngày nào cũng tới thỉnh an.
Thu thị vừa tiếp nhận mạt ngạch, có chút không tin hỏi: "Đây là ngươi thêu?" Không trách Thu thị phải kinh ngạc, mạt ngạch này hoa văn có chút hỗn độn nhưng đường chỉ lại rất tỉ mỉ, tuyệt đối không phải là người mới học nửa tháng liền thêu ra được.
Thiều Cúc ở bên cạnh giải thích: "Không dám gạt phu nhân, mạt ngạch này xác thực là tiểu thư thêu. Chúng nô tỳ không có hỗ trợ."
Ngọc Hi đỏ mặt nói: "Đại bá mẫu, chờ qua một thời gian nữa, con nhất định sẽ thêu đẹp hơn." Ngọc Hi là cố ý đem hoa văn thêu lộn xộn. Mọi việc cần phải làm từng bước, tiến trình học hiện tại của nàng đã rất nhanh rồi, nếu sớm vượt ra khỏi phạm vi khả năng bình thường, nàng không muốn bị người khác nói là yêu nghiệt.
Thu thị nghe xong cũng không nghi ngờ gì, cười nói: "Mạt ngạch này thực tốt, bá mẫu rất thích." Hiếm khi thấy đứa nhỏ này nghĩ đến nàng, nhưng mà vẫn nên nhắc nhở: "Chờ tài nghệ của ngươi tốt hơn, cũng nên làm cho lão phu nhân một cái."
Trên mặt Ngọc Hi vốn dĩ mang theo ý cười, nhưng vừa nghe xong lời này, trong mắt thoáng hiện lên tia ảm đạm, cúi đầu nói: "Con sợ tổ mẫu không cần." Trong lòng không vui, vẫn nên thể hiện thái độ ra ngoài.
Thu thị dừng lại một chút, nói. "Lão phu nhân sao có thể không cần? Đó là hiếu tâm của ngươi, lão phu nhân nhất định sẽ rất cao hứng."
Ngọc Hi miễn cưỡng gật đầu một cái.
Lúc này, Uông ma ma bước tới, nói nhỏ vào tai Thu thị hai câu.Thu thị cười nói với Ngọc Hi: "Ngày mai, trong phủ mua vào một nhóm người, ngươi có thể đến chọn vài người tùy thích." Nha hoàn bà tử của phủ Quốc Công cơ bản đều được nuôi dạy trong phủ, rất ít khi mua từ bên ngoài.
Ngọc Hi gật đầu nói: “Được." Đời trước mấy nha hoàn đều là được đưa thẳng đến Tường Vi viện, hiện tại có thể tự mình lựa chọn, đây chính là khác biệt.
Trở lại Tường Vi viện, Ngọc Hi liền đem chuyện vừa rồi kể cho Phương ma ma, sau đó hỏi: "Phương ma ma, vẫn chưa tra ra được cái gì sao?"
Phương ma ma do dự một hồi rồi nói: "Tiểu thư, Mặc Vân cùng Mặc Hương không có gì khác thường." Thiều Cúc và Mặc Đào là người mà phu nhân mua về, khế bán thân ở trong tay tiểu thư, nếu tiểu thư có gì bất trắc, tương lai các nàng cũng không đảm bảo, cho nên xác suất hại tiểu thư là nhỏ nhất. Mặc Vân cùng Mặc Hương là nha hoàn trong phủ, khả năng mưu hại tiểu thư cao hơn.
Ngọc Hi cũng không thất vọng, nàng ở Thanh Trúc tiểu viện hơn một tháng, thời gian cũng đủ để kẻ phía sau màn đem mọi thứ xử lý sạch sẽ.
Phương ma ma nói: "Tiểu thư, Mặc Vân vẫn luôn hầu hạ nương nàng, nếu không thì dứt khoát nhân cơ hội này, đuổi nàng ta ra ngoài!" Tuy rằng không có chứng cứ, nhưng không thể không hiềm nghi, đuổi ra ngoài chính là biện pháp ổn thoả nhất.
Ngọc Hi lắc đầu nói: "Hiện tại không nên đuổi nàng ta đi." Trong nhà Mặc Vân hiện tại khó khăn, nàng là chủ tử không giúp đỡ một phen lại còn muốn đem người đuổi đi, đối với gia đình Mặc Vân mà nói không khác vì giậu đổ bìm leo. Tuy rằng có đạo lý, nhưng sẽ làm người sau lạnh tâm, việc này đối với nàng mà nói không có lợi.
Phương ma ma suy nghĩ một chút, cảm thấy Ngọc Hi lo lắng vậy cũng đúng.
Ngọc Hi nói: "Phương ma ma, phiền ngươi đưa qua cho hai nhà Mặc Hương cùng Mặc Vân mười lượng bạc đi!" Mặc Hương không còn, nàng là chủ tử dù sao cũng nên bày tỏ chút gì đó. Về phần Mặc Vân, nương nàng bị bệnh, đúng lúc cần dùng tiền. Đáng tiếc nàng cũng không dư dả gì, nên không có cách nào có thể cho nhiều hơn.
Phương ma ma có chút khó xử nói: “Tiểu thư, chúng ta chỉ còn hơn hai mươi lượng bạc.” Ngọc Hi mỗi tháng ngoài sáu lượng tiền tiêu hàng tháng, lại không có mặt khác thu vào, sáu lượng bạc này đem thưởng hạ nhân, ngày thường vẫn phải mua chút đồ vật vụn vặt. Hơn hai mươi lượng bạc này là Phương ma ma vất vả dành dụm được
Ngọc Hi lắc đầu nói: "Lại khó khăn, nhưng bạc này vẫn phải thưởng xuống."
Mẫu thân Ngọc Hi, Ninh thị tuy rằng là thứ nữ, cũng là gả vào đây làm vợ kế, nhưng vẫn là gả đến phủ Quốc Công, Ninh gia lúc ấy vì mặt mũi cũng cho nàng không ít của hồi môn. Chỉ là sau đó Ninh gia lại xảy ra chuyện, Ninh thị vì cứu nhà mẹ đẻ, bán hết của cải của hồi môn lấy tiền mặt đút lót. Đáng tiếc, của hồi môn bán hết cũng không cứu được Ninh gia. Cũng bởi vì nàng ôm bụng to chạy khắp nơi bôn tẩu, thời điểm sinh con lại khó sinh, sinh hạ Ngọc Hi xong liền buông tay ra đi.
Phương ma ma trong lòng nghẹn muốn chết. Nàng lúc ấy đã khuyên phu nhân không thể đem tất cả của hồi môn đều lấy ra, dù sao cũng phải lưu lại một ít cho hài tử trong bụng, nhưng phu nhân không nghe khuyên bảo. Người của phủ Quốc Công đều nhìn mặt mà đưa thức ăn, không nhận được tiền thưởng, cuối cùng bị người ta xem thường.
Ngọc Hi nói: “Ma ma, hôm ăn Tết tổ mẫu cùng với đại bá mẫu có cấp bạc trắng, hay chúng ta đi đổi thành bạc vụn cùng tiền đồng đi!”
Phương ma ma có chút không vừa ý: “Tiểu thư, những thứ này về sau đều sẽ dùng đến. Về sau tiểu thư ra ngoài xã giao không có tiền đánh thưởng, đến lúc đó khẳng định sẽ bị người khác chê cười. Trên lưng đeo một cái danh hiệu keo kiệt, tương lai làm mai cũng khó.”
Ngọc Hi cười nói: “Chuyện tiền bạc, tóm lại sẽ có biện pháp, ma ma không cần phải sốt ruột làm gì.”
Từ sau khi khỏi bệnh, Phương ma ma cảm thấy tiểu thư nhà nàng càng ngày càng có chủ ý. Hơn nữa, Ngọc Hi vẫn luôn phát triển tốt mọi phương diện, nên nàng cũng chưa từng phản bác.
Ngọc Hi rất vừa lòng với thái độ của Phương ma ma, nàng nói: “Ngày mai ma ma hãy đi cùng với ta, ta định đến để chọn mấy nha hoàn tốt.” Đời trước nha hoàn bên kia đưa đến, nàng không có vừa ý.
Ngày hôm sau, Ngọc Hi trên đường đi tới chính viện, đυ.ng phải Dung di nương cùng nhị tiểu thư Ngọc Thanh.
Dung di nương quyến rũ đến cực điểm, mắt nhìn người khác đầy phong tình. Đúng là không thể trách được ba mươi tuổi vẫn còn có thể vững vàng giữ chân Quốc Công gia.
Ngọc Thanh hôm nay vận một thân y phục vàng nhạt, trên đầu cài trâm vàng đính đá quý, trên cổ mang chuỗi vòng vàng cổ ngọc, giữa vòng cổ là viên hồng bảo thạch lóe sáng chói mắt, thật sự phú quý bức người. Diện mạo Ngọc Thanh rất xuất chúng, khuôn mặt đầy đặn, hai hàng lông mày thon dài. Có điều trong mắt lại mang theo ba phần kiêu căng ba phần hung ác, vừa nhìn vào liền biết không phải người dễ đối phó.
Dung di nương nhìn Ngọc Hi, ánh mắt loé lên rồi nói: “Không biết tứ tiểu thư đã khỏi bệnh rồi, nhìn tiểu thư bây giờ dường như thay đổi thật nhiều.” Ngọc Hi trước kia gầy không khác gì cây gậy trúc, ai nói gì cũng cúi đầu, bộ dạng như tiểu hài tử suốt ngày trong nhà thiếu tự tin đầy sợ hãi. Hiện giờ nhìn Ngọc Hi trắng trẻo béo tốt, khí sắc lại cực kì tốt, hành sự cũng không còn rụt rè sợ hãi như trước, như thể biến thành một người khác.
Ngọc Hi khẽ cười nói: “Đều là nương ở trên trời phù hộ.”
Dung di nương cười đến động lòng người: “Nghe nói tứ tiểu thư bắt đầu học thêu thùa, nếu tứ tiểu thư không chê thì đến Di Nhiên viện của nô tỳ đi.” Kỹ thuật thêu của Dung di nương rất tốt, tú nương trong phủ Quốc Công so ra đều kém hơn.
Ngọc Hi đáp lại Dung di nương hai chữ: “Không cần.”
Ngọc Thanh sắc mặt không tốt, trừng mắt nhìn Ngọc Hi: “Di nương ta là nhìn trúng ngươi mới nói ngươi đến Di Nhiên viện, ngươi cho rằng chúng ta thực sự thích.”
Ngọc Hi quét mắt liếc Ngọc Thanh một cái, không nể tình nói: “Kỳ thật ta cũng không thích.” Nàng dù không thông minh cũng biết không nên làm cỏ đầu tường, Dung di nương cùng đại bá mẫu đối đầu, nàng nếu về phe đại bá mẫu liền không thể cùng Dung di nương có liên quan. Cho nên nàng đối với Dung di nương tránh càng xa càng tốt. Hơn nữa hiện tại nàng hoài nghi người hạ độc thủ với mình chính là Dung di nương, nên sẽ không nể nang gì.
(*Cỏ đầu tường: Cỏ mỏng manh mọc ở đầu tường gió chiều nào xoay chiều ấy)
Ngọc Thanh tức giận, định tiến đến giáo huấn Ngọc Hi.
Dung di nương tay mắt lanh lẹ, bắt lấy Ngọc Thanh, cười cùng Ngọc Hi nói: “Nếu tứ tiểu thư thấy chướng mắt, vậy bỏ đi.”
Ngọc Hi nhìn chằm chằm Dung di nương, nói: “Là chướng mắt.” Đừng nói nàng ta thêu tốt, cho dù thêu không được, nàng cũng sẽ không học từ một di nương, không cần tự hạ thấp thân phận.
Nét cười trên mặt Dung di nương nứt ra, nàng ta không nghĩ tới Ngọc Hi nói chuyện lại trở nên không lưu tình như vậy. Vừa nãy khi nàng nhìn đến đôi mắt sâu thẳm của Ngọc Hi đáy lòng tự nhiên nhảy dựng, cũng may Dung di nương tố chất tâm lý cao, nên cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Phương ma ma loạng choạng, thì thào nói: “Tiểu thư tội gì đắc tội với nàng ta! Không muốn cùng nàng ta học, cứ từ chối.” Dung di nương tuy rằng chỉ là một di nương, nhưng lại được Quốc Công gia sủng ái, không đáng vì việc nhỏ này mà cùng Dung di nương kết thù.
Ngọc Hi mặt không biểu tình mà nói: “Ma ma, ngươi cảm thấy ta không biết chuyện bệnh đậu mùa, ai có khả năng làm chủ phía sau màn?”
Phương ma ma sắc mặt đại biến: “Ý tiểu thư là? Không thể nào, tiểu thư không oán không thù gì với nàng ta, nàng tại sao lại phải hạ độc thủ với tiểu thư.” Phương ma ma cảm thấy Ngọc Hi suy nghĩ quá nhiều.
Ngọc Hi nói: “Phương ma ma, năm đó nhị ca xảy ra chuyện đúng lúc đại bá mẫu bị bệnh. Nếu lúc ấy nhị ca không còn, sợ rằng tính mạng đại bá mẫu cũng khó bảo toàn.” Vốn sinh bệnh, lại gặp phải đả kích lớn như vậy, rất có thể sẽ xảy ra chuyện.
Ngọc Hi sau này cũng mới biết được nhị đường ca nàng năm đó thiếu chút nữa chết đuối, hơn nữa chết đuối không phải là ngoài ý muốn, mà là Dung di nương hạ độc thủ, cho nên mới hoài nghi Dung di nương. Nàng nghĩ chắc chắn bởi vì nương nàng làm hỏng đại sự của Dung di nương, cho nên Dung di nương muốn trả thù. Nương nàng không còn, Dung di nương liền trả thù nàng.
Phương ma ma sắc mặt tái xanh.