Vợ Yêu Quyền Lực Của Tổng Tài

Chương 62: Tin vui

"Đây, em ăn đi"

Mặc Hàn gắp rau vào trong chén Hinh Nhi, cô chỉ ăn được mấy đũa, sau lại không muốn ăn. Đột nhiên mẹ hắn gắp miếng thịt bỏ vào chén Hinh Nhi, cô liền muốn buồn nôn, vội vội vàng vàng chạy vào hướng nhà vệ sinh nôn mửa. Mặc Hàn lo lắng chạy theo, hắn vỗ vỗ sau lưng cô, khi thấy cô đã đỡ hơn một chút, hắn dìu cô ra ngoài, lại ngồi vào bàn ăn.

"Em không sao chứ ?"

"Hinh Nhi, con sao vậy?"

Vũ phu nhân lo lắng, nhíu mày hỏi thăm, ánh mắt bà ấy dò xét người cô.

"Hay gọi bác sĩ cho con nhé ?"

"Không sao đâu mẹ, hôm sau con sẽ ổn thôi"

"Sao biểu hiện này tôi cứ thấy quen quen thế bà ?"

Vũ lão gia nhìn vợ ông ấy, hai người mắt đối mắt một hồi lâu, chợt mẹ hắn nhảy dựng lên, hối thúc Mặc Hàn gọi bác sĩ. Đồng thời dìu Hinh Nhi lên phòng.

"Mau, mau gọi bác sĩ, mau lên"

"Chuyện gì vậy mẹ?"

Mặc Hàn ngơ ngác.

"Còn gì nữa, gọi bác sĩ đi"

"Tiểu tử thối, mau gọi nhanh kên"

Mặc Hàn không hiểu vì sao cha mẹ hắn lại hành động như thế nhưng vẫn lấy điện thoại trong túi ra gọi cho bác sĩ tư nhân.

Vị bác sĩ đó được Chí Dương đưa đến. Là một người phụ nữ tuổi trung niên, vội vã cầm túi xách chạy lên phòng cô.

Vừa thấy bác sĩ đến, Vũ lão gia như mất kiên nhẫn, hối thúc bà ấy.

"Thanh Thanh, mau xem con dâu tôi thế nào đi"

Vị bác sĩ tên Thanh Thanh gật đầu, tiến lại ngồi sát bên cô. Mở trong cặp ra là một ống nghe, cầm chum nghe áp vào ngực vô, từ bên trái sang bên phải, từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng di chuyển theo từng nhịp tim. Không gian trong phòng im lặng đến tột độ, có thể nghe thấy tiếng tim cô đâp mạnh vậy. Vị bác sĩ dò xét trên người cô hồi lâu, lại bắt mạch cho cô. Sắc mặt bà ấy biến đổi theo mỗi lần di chuyển mạch của cô. Thanh Thanh tháo ống nghe xuống, thu dọn đồ nghề vào lại trong cặp.

"Người nhà ra đây một lát"

Giọng điệu của bà ấy nghiêm ngặt đáng sợ, như đang tức giận điều gì đó. Lưu Thanh Thanh mở cửa ra ngoài, không quên đóng chặt. Chỉ có Mặc Hàn và Vũ lão gia ra ngoài cùng bà ấy, còn Vũ phu nhân thì ở lại chăm sóc cho con dâu của bà.

Bên ngoài phòng.

"Cô ấy sao rồi?"

Mặc Hàn không vui, hắng giọng.

"Cơ thể cô ấy bị suy nhược đáng kể, có phải vừa xảy ra biến cố gì lớn không?"

Thanh Thanh liếc mắt nhìn Mặc Hàn. Hắn trầm mặc, đúng là vừa xảy ra biến cô, nhưng cũng lâu rồi, chẳng lẽ bị di chứng gì sao ?

"Đúng"

Thanh Thanh thở dài ngao ngán.

"Không di chứng về sau, nhưng hãy chú ý đến sức khỏe. Cơ thể suy nhược, phải bồi bổ để thai phụ có sức mà nuôi con chứ"

"Nuôi con?"

Hắn ngạc nhiên. Vũ lão gia cười phá lên như được mùa.

"Biết ngay mà, tiểu tử thối, con đã lên chức cha rồi! Ta cũng lên chức ông nội rồi đó ha ha"

"Cha ? Cháu nội? Nói vậy không lẽ....Hinh Nhi có thai ?"

Mặc Hàn như không tin vào những gì hắn vừa nghe, hỏi lại lần nữa để khẳng định.

"Đúng, cô ấy đã mang thai. Thai nhi được hai tuần, rất khỏe mạnh. Tôi đã kê thuốc cho cô ấy rồi, cứ mua theo những gì đã ghi trong hóa đơn"

Lưu Thanh Thanh đưa những thứ thuốc đã ghi trong giấy dúi vào tay Mặc Hàn, sau bà ấy quay về. Hắn vẫn đứng ngớ người ở đó, một hồi lâu mới hoàn hồn.

Cạch!

"Bà nó ơi!"

Vũ lão gia vui mừng ôm chầm lấy Vũ phu nhân, mẹ hắn hưởng ứng, hiểu ý của ông ấy mà vui theo.

"Ha ha...Sau này tôi có cháu bồng rồi cha nó à"

"Hinh Nhi, chúc mừng em lên chức mẹ"

"Em cũng chúc mừng anh lên chức cha, Mặc Hàn"

Ngày hôm ấy, cả nhà ai nấy đều rất vui vì sắp chuẩn bị đón một thành viên mới về gia đình. Cha mẹ hắn vui mừng đến cười không ngớt, còn Mặc Hàn ngày đêm bên cạnh cô, Hinh Nhi đi đâu hắn đi đó, như một cái đuôi cứ bám theo cô vậy.

[...............]

Tại một nơi nào đó của thành phố XX

"Khiết Tâm, mau đem tờ giấy này phân phát khắp nơi, còn nữa, hãy tặng cho công trình mà Tô thị đang tiếp nhận một "món quà" bất ngờ đi"

Tạ Kim Hằng khoanh tay trước ngực, đứng nhìn cả thành phố qua tấm kính ở căn phòng nằm trên tầng cao của khách sạn. Mắt nhìn vào vật thể không xác định, miệng khẽ nhếch lên.

"Tạ tổng, tôi vừa nhận được tin Tô Hinh Nhi đã mang thai đứa bé của Vũ Mặc Hàn. Thai nhi được 2 tuần"

"Rất tốt, cứ đề cho bọn họ vui vẻ một lúc, thời gian còn dài. Được rồi, đi làm thứ tôi dặn đi"

"Vâng"

Cạch!

Tiếng cửa phòng đóng lại, ngay khi người phụ nữ tên Khiết Tâm đi ra ngoài thì có một nam nhân bước vào.

"Tạ tiểu thư...!"

Minh Hằng quay người, nhìn nam nhân trước mặt. Anh ta giống như con cừu non vậy, vừa khép nép vừa ngại ngùng.

Nhìn từ trên xuống dưới người nam nhân, ngoài thân hình lực lưỡng ra thì tính cách y hệt như con gái tuổi mới lớn. Minh Hằng cười như không cười, cô ta bước lại nằm trên giường. Một tay chống lên đầu, tay còn lại vẫy về hướng anh ta.

"Lại đây"

Nam nhân ấy ngoan ngoãn lại gần, nhìn vào ánh mắt Minh Hằng, nam nhân ấy hiểu được ý nói. Anh ta vươn tay cởi bỏ áo choàng tắm của Minh Hằng xuống, cúi người hôn khắp cơ thể.

Kɧoáı ©ảʍ nam nhân ấy mang lại cho Minh Hằng không tệ, cô ta nhắm mắt tân hưởng những gì hắn đem đến. Cảm giác bàn tay hắn tự do ra vào nơi mật đạo làm cơ thể cô ta ngứa ngáy mà lững người. Minh Hằng ôm lấy anh ta, cười khinh bỉ.

"Cũng không tệ, phục vụ tôi cho tốt. Tiền tôi trả cậu sẽ tùy vào thái độ cậu phục vụ tôi"