Vợ Yêu Quyền Lực Của Tổng Tài

Chương 40: Vì bà ta và ông ta đáng chết

Trong căn phòng tối, Tô Hinh Nhi đang nằm gục dưới đất, hai tay hai chân đều bị trói chặt, ngay cả miệng cũng bị họ nhét miếng vải vào không thể kêu la.

Cạch!

Tiếng mở cửa vang lên, bước vào là Liễu Ý Hoa và Giang Thụy Sinh. Vì Tô Hinh Nhi có việc phải làm nên không thể đi cùng bà ta nhưng sớm muộn gì ả cũng tới hỏi thăm cô một chuyến. Liễu Ý Hoa đứng trước mặt cô, thấy cô vẫn nằm ngủ, ả ra lệnh cho một tên tiểu tử dội nước vào mặt cô. Bị ngạt thở, lại còn bị sặc, Hinh Nhi tỉnh dậy ho khù khụ

"Khụ! Khụ!"

"Cuối cùng mày cũng tỉnh!"

Liễu Ý Hoa khoanh tay, đứng nghên ngang nhìn cô khinh bỉ.

"Bà đang làm trò điên gì vậy? Tại sao lại bắt tôi ?"

"Vì sao bắt mày? Phải tự hỏi mày đã làm gì với mẹ con tao đi"

Liễu Ý Hoa ngồi xổm đối diện với cô, vươn tay bóp cằm cô kéo mạnh về phía bà ta.

"Chính mày là nguyên nhân khiến tao mất tất cả" Bà ta gằn giọng.

Biết bản thân đang trong tình thế nguy hiểm nên Hinh Nhi nhượng bộ bà ta, nếu không bà ta có thể gϊếŧ cô bất cứ lúc nào, làm gì cũng phải nghĩ đến an toàn của bản thân.

"Bà chính là người gϊếŧ mẹ và cha tôi?" Hinh Nhi nhìn bà ta như dò hỏi.

"Phải, là tao gϊếŧ đấy, bọn nó vốn dĩ rất đáng chết"

"Tại sao lại gϊếŧ mẹ tôi?" Hinh Nhi cắn răng, cố nuốc cơn tức giận vào trong.

"Giờ mày nằm trong tay tao, có nói cho mày biết cũng không sao! Mẹ của mày phát hiện tao nɠɵạı ŧìиɧ, cũng chính mẹ của mày đe dọa sẽ nói với Tô Gia Lâm nên tao đã danh tay gϊếŧ chết bà ta để diệt khẩu"

"Vậy còn Tô Gia Lâm?"

"Ông ta cũng đáng chết, dám đi nói xấu tao. Dù sao thì tài sản của ông ta cũng đều thuộc về mày, tao chẳng có gì. Giữ ông ta lại cũng vô ích! Ha ha!"

"Ghê tởm"

Bộ mặt thật cảu Liễu Ý Hoa làm cô ghê tởm tới mức thốt ra lời. Không ngờ bề ngoài mỏng manh bên trong lòng dạ lại độc ác, bà ta xứng đáng được ban dah hiệu rắn độc. Bản thân nɠɵạı ŧìиɧ, bị phát hiện lại gϊếŧ người. Ham muốn của bà ta quá lớn, chẳng biết bao nhiêu mới vừa lòng bà ta. Liễu Ý Hoa bóp chặt hai má cô, trừng mắt.

"Sớm muộn gì mày cũng giống mê của mày, chết trong tay tao thôi"

"Tôi khinh, sớm muộn gì Mặc Hàn cũng gϊếŧ hết các người"

Chát!

"Đây là địa bàn của Giang thị, ngay cả Vũ Mặc Hàn cũng chẳng thể tìm đến đây. Muốn lừa tao vào bẫy của bọn mày? Đừng mơ tưởng nữa con khốn!"

Liễu Ý Hoa tức giận tát cô một cú trời giáng, 5 ngón tay của bà ta hằn trên má cô, đau rát! Giang Thụy Sinh đứng im nãy giờ, ông ta thấy Liễu Ý Hoa tức giận thì lên tiếng, không phải để giúp cô mà là để giúp ông ta. Giang Thụy Sinh giúp Liễu Ý Hoa cho phép bà ta đi vào địa bàn của ông ta, tới lúc phải trả ơn rồi.

"Này, có phải bà nợ tôi cái gì không?"

Liễu Ý Hoa nghe ông ta nói thế liền nhớ đến lúc ra điều kiện với Giang Thụy Sinh, lên giường cùng ông ta. Bà ta đứng lên ôm cánh tay của Giang Thụy Sinh, quay sang nói với một tên trông có vẻ dữ tợn bên cạnh.

"Hầu hạ ả cho tốt, đừng chết người là được. Còn phải lợi dụng Mặc Hàn"