Đối với một vật nuôi, chỉ cần cho chúng ăn no thì chúng sẽ nghe lời chủ vô điều kiện, Giang Đặng Tịnh cũng vậy. Ông ta là một lão già háo sắc, chỉ cần cho ông ta thỏa mãn thì ả sẽ có thể tiêu diệt được Tô Hinh Nhi và đến bên cạnh Mặc Hàn.
Ả mặc một bộ đồ ngủ bằng ren, tất cả chi tiết trên cơ thể ả đều hiện ra trước ắt Giang Đặng Tịnh. Ông ta lao đến như một con thú, điên cuồng cắи ʍút̼. Đầu óc ả trở nên mất lí trí, dần dần không còn nhận thức trước sự sung sướиɠ của ông ta đem lại. Ông ta rất nhanh chóng đã cởi bỏ hết vật cản, hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau. Giang Đặng Tịnh gấp gáp đưa dị vật của hắn vào bên trong Hinh Thư khiến ả chết mê chết muội vì ở đỉnh cao của sự khoái lạc. Ông ta nhấp một cách điên cuồng, ra vào đều không theo quỹ đạo. Mỗi lần như thế, ả đều không tự chủ mà rên lên càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ trong người ông ta. Một lúc sau, Giang Đặng Tịnh rút dị vật ra, để ả quỳ lên, chống hai tay hai chân xuống giường, sau đó lại nhét dị vật vào tận gốc.
"Ah..."
Hinh Thư bị kɧoáı ©ảʍ làm cho thần hồn điên đảo, ả nắm chặt gar giường, từng cái thúc của ông ta như đẩy ả văng xuống đất vậy.
"Ah...Đặng Tịnh...anh có thể cho em xin ít tiền được không ?"
Đặng Tịnh nghe ả xin tiền, liền hỏi. Trước nay tiền đối với ông ta là đều không quan trọng, chỉ cần có phụ nữ, tiền ông ta không thiếu.
"300 vạn tệ "
Giang Đặng Tịnh nghe xong không khỏi ngạc nhiên, đây không phải là số tiền nhỏ, động tác thân dưới của ông ta chậm lại.
"Em cần số tiền lớn như vậy để làm gì ?"
Hinh Thư sợ rằng chỉ nói thôi thì ông ta sẽ từ chối, nên giả vờ đáng thương, tìm một cái cớ để nói, ả không thể nói thật cho ông ta biết rằng để trả vốn cho công ty Tô gia.
"Mẹ em lấy tiền đánh đề, thua lỗ nhiều mà không có tiền trả, bọn cho thuê hăm dọa đòi gϊếŧ em, bắt em phải mau chóng trả"
Giang Đặng Tịnh nghe xong, ông ta không nghi ngờ liền gật đầu đồng ý!"
"Được, cho em hết. Nhưng phải hầu hạ tôi cho tốt"
Giang Đặng Tịnh vừa dứt câu, ông tay nắm hai tay của ả ra phía sau lưng, để đầu ả gục xuống nệm làm điểm tựa, hai chân bị ông ta kéo ra, để mông ả nâng cao hơn rồi tiếp tục vào ra mạnh dần. Tiếng cơ thể chạm vào nhau vang khắp phòng. Hinh Thư sung sướиɠ mà kêu rên không ngừng.
Tối đó, ở trong căn phòng, hai cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quấn lấy nhau mãi không dứt, từng động tác ra vào của người đàn ông mạnh bạo như muốn xé người đối diện ra, hơi thở nóng của người đàn ông ấy phả vào mặt nữ nhân kia. Hai người triền miên suốt một đêm dài không biết bao giờ mới kết thúc.
[..........]
Sáng hôm sau, tại khách sạn.
Mặc Hàn đã đến từ sớm, hắn chở cô về nhà, sau đó gọi người đem đồ của cô chuyển hết sang nhà hắn, không chừa một món đồ nào.
Phải mất đến gần trưa, mọi chuyện đã được sắp xếp đâu vào đó. Canh lúc hắn đang thảnh thơi đọc sách trong phòng làm việc, Hinh Nhi đem bản hợp đồng gồm những điều kiện khi phải sống chung ra trước mặt hắn.
"Hợp đồng sống chung?" Mặc Hàn thốt lên, hắn cầm lấy bản hợp đồng đọc kĩ từng trang, gồm 11 tờ giấy tương đương với 22 mặt trang, trang nào cũng đầy chữ trong đó, hắn đọc tới hoa mắt.
...Nội dung bản hợp đồng như sau:...
Điều 1: Bên A và bên B sẽ ngủ riêng một phòng, không có sự cho phép của bên B, bên A không được vào phòng của bên B.
Điều 2: Bên A không được tự ý động chạm vào thân thể bên B khi chưa được cho phép.
Điều 3: Bên A không được xen vào chuyện riêng tư của bên B.
Điều 4: Không được quản lí thời gian và tự do của bên B.
Điều%@%#%#&......
Mặc Hàn đọc xong liền cười gian, bản hợp đồng nay của cô quá sơ sài rồi, nhưng hắn vẫn kí và xem như không có chuyện gì xảy ra, chấp nhận mọi điều lệ trong bản hợp đồng.
Chỉ chờ hắn kí tên vào, cô liền giật lấy, chìa tay ra bắt tay với hắn, thỏa thuận hợp đồng.
Chiều hôm ấy, Hinh Nhi đi dạo trong khuôn viên biệt thự. Lâu rồi không trở về nơi này, mọi thứ đều thay đổi. Trong kí ức của cô, nơi đây chứa đựng bao kỉ niệm đẹp. Vườn hoa hồng xanh ngày xưa cô bỏ công sức ra để trồng sau 3 năm vẫn tươi và xanh mơn mởn. Cây đào lúc nhỏ cô trộm được từ Tô gia đem về đây trồng giờ đã cho ra trái. Mọi thứ đều thay đổi, chỉ có hắn là không thay đổi thôi.
Hinh Nhi dừng lại ở một nhà kính, đây là nơi trồng các loại hoa trái mùa, vì cô thích ngắm hoa đào, nên lúc xưa đã trồng nó trong đây. Bây giờ nhìn nó lớn, từng cánh hoa rơi xuống đất, cảm giác vô cùng thanh thản. Hinh Nhi nằm dưới gốc cây đào vừa nhắm mắt ngủ thì nghe có tiếng sột soạt phát ra ở bụi hoa tú cầu. Hinh Nhi lấy làm lạ liền ngồi dậy bước từ từ và cẩn thận đến bên bụi hoa. Cô chậm rãi tách bụi hoa ra hai bên, đập vào mắt cô là một con mèo nhỏ đang nằm gục dưới đất, trên người nó dùng đầy máu, chắc vừa xô sát với con vật nào đó nên mới bị thương như vậy. Hinh Nhi nhẹ nhàng để con mèo ấy nằm trong bàn tay, vừa hay lại rất vừa vặn với cơ thể mèo, Hinh Nhi hí hửng đem mèo nhỏ về nhà chăm sóc.