Hạnh Phúc Nhất Là Khi Có Anh

Chương 149: Đụng Vào Nữ Nhân Của Tôi! Ông Muốn Chết À?

[ Tối, Bạch gia ]

- Bạch Thiên Hàn! Anh có điện thoại này!

Vân Y chạy từ bên phòng riêng qua thư phòng chạy qua, tay cầm điện thoại vẫn còn đang reo chuông đưa cho hắn. Thiên Hàn cầm lấy điện thoại ấn nghe, miệng nói nhưng mắt thì nhìn về phía Vân Y. Cô nhún vai, nói nhỏ.

- Em về phòng!

Nhận được cái gật đầu từ Thiên Hàn rồi Vân Y mới quay lưng đi về phòng. Thiên Hàn sau khi nghe máy xong thì quay lại với công việc của mình, tầm ba mươi phút sau thì đứng dậy cầm điện thoại quay về phòng, vừa mở cửa thì chẳng thấy cô đâu, chỉ nghe tiếng xả nước trong nhà tắm, tầm một phút sau thì cô đi ra. Thấy hắn đang bình thản ngồi ở sofa đọc sách thì cô liền lên tiếng hỏi.

- Anh làm việc xong rồi hả?

- Ừm!

Vân Y chẳng nói gì, đi lại học tủ lấy thuốc để lên bàn rồi đi rót cốc nước. Thiên Hàn thấy vậy khẽ cau mày hỏi.

- Giờ này mới uống?

Cô chẳng trả lời, cho tất cả thuốc vào miệng rồi uống một hơi, xong thì lại nhăn mặt và...

"Khụ khụ khụ"

Cô ho sặc sụa đến nổi mặt đỏ cả lên khiến Thiên Hàn cau mày đi nhanh đến chỗ cô, tay vuốt lưng cô hỏi.

- Sao thế? Thật là, uống từ từ thôi!

Cô ho thêm vài ba tiếng nữa thì cũng đỡ một chút, lắc đầu nhăn mặt nói.

- Không sao! Không sao!

Thiên Hàn nhìn cô lo lắng hỏi lại.

- Ổn rồi chứ?

Vân Y không nói, chỉ gật đầu ý nói ổn rồi. Thiên Hàn thở dài rồi lại hỏi cô.

- Tại sao uống thuốc trễ thế?

- Nãy em quên!

Thiên Hàn đánh nhẹ vào trán cô một cái rồi trách móc.

- Thật là, lúc nào cũng quên!

Vân Y chỉ mỉm cười không nói gì hết, xong cô ngồi xuống giường rồi lấy điện thoại ra xem, Thiên Hàn cũng ngồi cạnh cô. Vân Y lướt điện thoại một lúc rồi lên tiếng nói.

- Thiên Hàn! Mai em đi làm lại nha!

Thiên Hàn mắt dán vào quyển sách nhưng vẫn trả lời cô.

- Không được! Khi nào vết thương lành hẳn rồi đi!

Cô cau mày bảo.

- A! Đã lành rồi mà! Cho em đi đi!

- Không!

Vân Y lắc đầu, tay lay lay tay hắn, miệng năn nỉ ỉ ôi.

- Ở nhà chán lắm! Ở Bạch Thiên cũng đâu có làm việc nặng! Đi! Nha nha!

Thiên Hàn quay sang Vân Y, nhướng mày hỏi lại.

- Được thật không?

Vân Y mím môi gật đầu lia lịa. Thiên Hàn thấy cô như vậy thì không khỏi bật cười, xoa đầu cô nói.

- Được! Nếu em muốn! Vậy mau ngủ sớm đi!

- Được! Ngủ ngon!

Nói rồi cô nằm xuống rồi nhắm mắt ngủ ngay. Thiên Hàn thấy vậy thì mỉm cười, úp quyển sách lại để lên tủ rồi nằm xuống ôm cô vào lòng.

______________________________________________

Sáng hôm sau, Thiên Hàn và Vân Y thức dậy vệ sinh cá nhân xong xuống nhà ăn sáng rồi cùng đến Bạch Thiên.

- Hôm nay đi làm được rồi hả?

Lục Hạ ngồi xuống ghế chờ lấy cafe rồi quay sang hỏi Vân Y.

Cô cười rồi bảo.

- Được rồi!

- Mà vết thương mày đỡ chưa? Còn uống thuốc không đấy?

- Còn! Thêm một liều chiều nay nữa là hết thuốc luôn á! Mà cũng đỡ rồi nên chắc tao không mua thêm đâu!

- Cái này mày không quyết định được đâu!

Cô cau mày không hiểu nhìn bạn mình.

- Tại sao?

Lục Hạ cười vui vẻ nói.

- Lí do nằm ở Thiên Hàn ca ca kìa!

- Thôi thôi đi! Lên phòng làm việc thôi!

Lục Hạ gật đầu, cả hai cùng đi lấy cafe rồi đi lên phòng làm việc.

Vân Y vừa mở cửa đi vào, đi lại đặy ly cafe lên bàn làm việc của hắn thì hắn lên tiếng ngay.

- Đi!

Vân Y ngớ người nhìn Thiên Hàn, hỏi lại.

- Ủa đi đâu?

Thiên Hàn mặc áo vest ngoài vào, chỉnh ngay ngắn rồi bình thản trả lời cô.

- Gặp đối tác!

- Ủa sao lại là em?

- Thư kí riêng của anh, em không đi thì ai đi!

Vân Y bĩu môi, nói nhỏ.

- Thì lần trước là Tư Vũ đi chứ ai!

Hắn biết cô đàn nói gì liền lên tiếp đáp trả.

- Lần trước khác, bây giờ khác! Đi!

- Biết rồi!

Chuẩn bị xong mọi thứ thì cô và Thiên Hàn rời khỏi Bạch Thiên đến một nhà hàng gần đó.

Đến một căn phòng ở tầng hai đã được đặt trước, Thiên Hàn vừa đi vào thì người ngồi ở bàn liền đứng dậy.

- Ồ Bạch tổng! Cuối cùng ngài cũng đến!

- Đương nhiên phải đến rồi Lưu tổng!

- Mời ngài ngồi!

Thiên Hàn gật đầu rồi ngồi xuống bàn, Vân Y cũng ngồi xuống cạnh Thiên Hàn.

Tên Lưu tổng đây chính là Lưu Vị, một đối tác gần đây của Thiên Hàn. Ông ta vừa lướt mắt nhìn thấy Vân Y thì liền để ý, cứ không mấy tập trung vào việc Thiên Hàn và ông ta đang bàn mà cứ nhìn về phía Vân Y. Chân ông ta chẳng yên phận mà cứ vươn về phía cô, vì nó là bàn dài chữ nhật nên rất dễ đυ.ng.

Cô khẽ cau mày co chân lại, ánh mắt không vui nhìn Lưu Vị nhưng ông ta tỏ vẻ như không có gì mà lại còn cười vui. Không lẽ bây giờ cô quay sang nói với Thiên Hàn, không được, họ đang là đối tác của nhau mà, nhưng ông ta cứ như vầy thì lại không tốt. Thấy có vẻ cuộc nói chuyện sẽ lâu, Vân Y liền mãn phép đứng dậy bảo.

- A xin phép Bạch tổng, Lưu tổng tôi ra ngoài một lát!

Thiên Hàn gật đầu rồi Vân Y liền đi ngay, cô đi vào nhà vệ sinh, khẽ cau mày nhìn điện thoại, miệng lầm bầm.

- Khi nào mới xong nhỉ?

Cảm thấy đi lâu quá cũng không tốt, Vân Y liền quay lại đó.

Tầm mười lăm phút sau thì xong cuộc gặp mặt đó, Thiên Hàn và Vân Y nhanh chóng rời khỏi nhà hàng về Bạch Thiên, nghĩ cũng chẳng gặp ông ta nữa nên Vân Y cũng không nói với Thiên Hàn.

Hai ngày sau lại có bữa tiệc ở Ngô gia, bữa tiệc được tổ chức tại một nhà hàng lớn và có sự tham gia của đông đảo những người nổi tiếng trong giới thượng lưu và đương nhiên không thể thiếu Bạch Thiên Hàn và dĩ nhiên là Thiên Hàn mà đi thì phải mang theo Triệu Vân Y rồi.

Vân Y đi cũng Thiên Hàn một lúc thì đau chân nên đi lại bàn ngồi, được một lúc thì cô đi vào nhà vệ sinh, hai phút sau cô đi ra thì lại đυ.ng mặt Lưu Vị, Vân Y thấy Bạch Thiên cũng hợp tác với ông ta nên cũng gật đầu chào rồi định đi qua thì ông ta liền chặn lại.

- Thư kí Triệu! Có vẻ em né tránh tôi nhỉ?

- Xin lỗi tôi còn có việc!

Lưu Vị chẳng để ý sự khó chịu của cô, tay nâng cằm cô lên rồi nói.

- Việc gì chứ? Thư kí Triệu, em xinh đẹp như vầy mà lại làm thư kí cho Bạch Thiên Hàn thì uổng quá! Hay là em về với tôi đi, tôi sẽ cho em mọi thứ!

Vân Y cau mày hất tay ông ta ra, không vui nói.

- Lưu tổng ngài say rồi đấy! Cho tôi qua!

Lưu Vị chẳng để cô đi, chặn lại nói.

- Em đi đâu? Quay về với tên Bạch Thiên Hàn kia à? Tên đó lạnh lùng, khó tính lại tàn nhẫn, nghỉ làm bên đấy mà về bên tôi đi! Tôi sẽ nâng niu em như vàng như ngọc!

Cô khó chịu đáp lời.

- Tôi không cần!

Ông ta bật cười lớn, nhìn chăm chăm vào cô nói.

- Ái chà! Mạnh mẽ nhỉ, đúng là người của Bạch Thiên Hàn! Tôi thích!

Vân Y hít một hơi, vẫn dùng giọng điệu lạnh nhạt kia nói.

- Cho tôi qua!

- Không thì sao?

Ông ta vừa nói vừa đến gần Vân Y khiến cô khẽ cau mày, lùi lại.

- Lưu tổng! Ngài định làm gì?

Ông ta nhìn Vân Y với ánh mắt của một con thú vừa gặp được mồi, giọng khàn đặc nói.

- Xinh như em đây mà không có được! Thật là tiếc...

- Lưu tổng! Ngài định làm gì?

Không trả lời Vân Y, Lưu Vị càng tiến đến chỗ cô. Vân Y khó chịu đẩy ông ta ra, tát cho ông ta một rồi đi nhanh qua ông ta nhưng ông ta chợp được tay cô kéo lại, dồn cô quày lại tường, tay mạo phạm đến cơ thể cô hơn.

Vân Y cau mày đẩy ông ta ra nhưng không được, mạnh giọng bảo.

- Tôi gọi Bạch tổng đấy!

- Haha! Em nghĩ tôi sợ sao! Gọi đi, mau gọi đi!

Càng nói ông ta càng tỏ vẻ muốn chiếm hữu cô hơn khiến cô không ngừng sợ hãi. Phải làm sao? Làm sao đây? Giờ đánh không lại, chạy thì không được! Bạch Thiên Hàn anh đâu rồi?

Lưu Vị thì cười mãn nguyện, cứ ngỡ cô chịu để yên cho ông ta làm càng nhưng không, ông ta còn đang định "tấn công" cô thì...

- LƯU VỊ! Đυ.NG VÀO NỮ NHÂN CỦA TÔI! ÔNG MUỐN CHẾT À?