“Đoạn Giáo chủ.”
Người nọ đúng là Lệ Phần Phong, khóe miệng lộ ra mạt cười mơ hồ.
“Xem ra ngươi cùng Ngụy bảo chủ tư giao rất tốt.”
Ngụy Thiếu Khiêm bước lên hai bước đứng ở bên cạnh Lệ Phần Phong, hai người nhìn nhau cười.
Ngụy Thiếu Khiêm mở miệng nói: “Ngươi làm Giáo chủ cũng quá thất bại rồi, ngay cả thủ hạ của ngươi cũng muốn gϊếŧ ngươi!”
“Thật đúng là lao sư động chúng*.”
*ý là kinh động nhiều người
Nhìn thấy trên trăm cao thủ đem Đoạn Vân Tụ vây vào giữa Ngụy Thiếu Khiêm Diệp Tú Thường kinh ở trong lòng, lạnh lùng hỏi Ngụy Thiếu Khiêm, “Đây là có chuyện gì! Ngươi có thể nào đê tiện như thế!”
Ngụy Thiếu Khiêm ha ha cười, “Đê tiện? Thường nhi ngươi chớ quên năm trước, đại chiến lần đó chúng ta đã chết bao nhiêu người, nhạc phụ chết, thương tổn của Viễn Khâm huynh, chẳng lẽ cùng ma đầu này không quan hệ?”
Diệp Tú Thường sửng sờ một chút, “Đúng, cái chết của phụ thân, thương tổn của đại ca, đều do Ma Giáo ban tặng, cũng cùng nàng có quan hệ. Nhưng trả thù cũng phải tính toán quang minh chính đại, ngươi có thể nào làm trái lời hứa lại cấu kết Lệ Phần Phong! Ngươi làm như vậy cùng bọn họ có cái gì khác nhau!”
Lệ Phần Phong khóe mắt chếch qua, “Ngụy bảo chủ, thê tử mới cưới của ngươi tựa hồ rất không hài lòng với an bài của ngươi a…”
Ngụy Thiếu Khiêm bị Lệ Phần Phong cho một kích, lại không tốt hướng hắn phát tác, ngược lại chỉ vào Đoạn Vân Tụ nói: “Ả là ma đầu Ma giáo, gϊếŧ người không từ thủ đoạn! Ta hôm nay bất quá là lấy đạo của người trả lại cho người thôi!”
Nghe thấy Ngụy Thiếu Khiêm cãi lại, Đoạn Vân Tụ chỉ lấy cười lạnh đáp lại.
Diệp Tú Thường giữ chặt phu quân của mình, “Ngươi không thể làm như vậy!”
“Vì cái gì?”
Diệp Tú Thường nhất thời nghẹn lời, mới đáp: “Ngươi không chú ý đến thanh danh của Ngụy gia bảo.”
“Cái này ngươi cũng không cần lo lắng, chuyện phát sinh hôm nay, sẽ không truyền ra ngoài…”
“Ngươi…” Diệp Tú Thường vừa sợ vừa tức, nàng nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến phu quân của mình lại có thể áp dụng thủ đoạn ti tiện như thế để đối phó Đoạn Vân Tụ. Nếu hắn làm đúng như hứa hẹn tìm nàng đơn đả độc đấu, sinh tử tự chịu trách nhiệm, bản thân mình còn bội phục hắn là một hán tử, mà hiện giờ hành vi của hắn quá mức tầm thường. Mặc dù mình từ nhỏ thân tại giang hồ, hiểu rõ lòng người hiểm ác, nhưng bộ mặt phu quân mình như thế, khiến cho mình căm hận không thôi.
Nàng tâm niệm cấp chuyển, nhấc chân bước về phía Đoạn Vân Tụ, liền thấy Ngụy Thiếu Khiêm nâng cánh tay ngăn lại chính mình quát: “Ngươi muốn làm gì!”
“Nàng quả thuật là ma đầu của ma giáo, nhưng ngươi ngay cả ma đầu cũng không bằng, làm cho người ta ghê tởm!” Vẻ mặt Diệp Tú Thường xem thường. Nàng nâng tay đẩy ra cánh tay Ngụy Thiếu Khiêm, lại không đề phòng bị hắn điểm huyệt không thể động đậy.
“Thật sự là thê tử hiền huệ (phụ nữ có đức hạnh), lại muốn rời khỏi bán đứng trượng phu của mình đi theo địch nhân, uổng ta che chở ngươi thương yêu ngươi, giúp ngươi chống đỡ Minh Viễn Sơn Trang!”
“Ngươi che chở ta thương yêu ta là không giả, giúp ta duy trì gia nghiệp cũng không giả, nhưng ngươi không còn là Thiếu Khiêm ca ca trước kia rồi, hắn trước kia, tuy rằng tâm cao khí ngạo, nhưng vẫn khinh thường dùng bàng môn tả đạo! Mà bây giờ ngươi khi thế đạo danh (lừa đời lấy tiếng), ỷ mình là danh môn đứng đầu bạch đạo nên làm xằng làm bậy!”
Ngụy Thiếu Khiêm nghe xong vừa thẹn vừa giận, đang định phân biện, lại nghe Từ quản gia ở một bên lổ tai nói: “Nơi này bí mật khó giữ nếu để nhiều người biết, bảo chủ nên chuyên tâm gϊếŧ ma đầu này mới phải…”
Ngụy Thiếu Khiêm giương mắt nhìn quét bốn phía, nhịn xuống lửa giận trong lòng, ống tay áo đảo qua, “Phu nhân ngươi xem cho kĩ!”
Từ quản gia gật đầu, thối lui đến bên người Diệp Tú Thường.
Ngụy Thiếu Khiêm thì chỉ vào Đoạn Vân Tụ, “Họ Đoạn hôm nay ngươi có chạy đằng trời! Âm Sơn này chính là chỗ chôn thân của ngươi!”
Đoạn Vân Tụ nhìn nhìn Diệp Tú Thường, ánh mắt lại chuyển hướng Ngụy Thiếu Khiêm, trong lòng nộ khí. Nàng vốn tưởng rằng Ngụy Thiếu Khiêm là Võ Lâm tuấn tú, mặc dù không được coi là tốt, đối Diệp Tú Thường vẫn là chân tâm thực ý, bây giờ đã nhìn rõ hắn không phải là người. Nàng cũng không khách khí nữa, thân hình thẳng tắp, áo bào trắng khẽ lay động, Kinh Hạc Kiếm vận sức chờ phát động.
“Hảo, nếu Ngụy bảo chủ đối với ta hận thấu xương, vậy thì tới lấy mạng của ta đi!”
Ngụy Thiếu Khiêm nghiến răng nghiến lợi, hữu chưởng chặn lại, mấy chục tên tinh nhuệ theo bốn phương tám hướng hướng Đoạn Vân Tụ tới gần, thu nhỏ vòng vây lại. Mà Đoạn Vân Tụ cảm thụ được sát khí phả vào mặt, vẻ mặt lãnh đạm tự nhiên.
“Vùu”, một thanh trường đao dẫn đầu bổ về phía Đoạn Vân Tụ. Nàng thân hình khẽ động, trường đao sát qua trước mặt, nhưng hán tử áo xám cầm trường đao trong tay lập tức liền phát hiện sóng đao của mình bị nắm rồi, sau đó trên lưng chịu một kích nặng nề, lập tức quỳ rạp xuống đất.
Mọi người thấy thế, cùng nhau xông tới, nhiều loại binh khí hướng Đoạn Vân Tụ giáng xuống, phong trụ toàn bộ đường đi của nàng.
Đoạn Vân Tụ không chần chờ nữa, bát xuất Kinh Hạc Kiếm, thân hình phi nhanh, kiếm quang biến ảo trong chớp mắt tạo thành lưới, tiếng binh khí đánh vang thành một mảnh. Chỉ thấy một bóng người màu trắng ở giữa sát khí tràn ngập giống như chim hạc nhẹ nhàng tiêu sái, trường kiếm trong tay toé lên phong hồi điện kích, người trúng kiếm lục tục ngã xuống đất.
Mắt thấy mọi người tới gần Đoạn Vân Tụ té xuống đất không dậy nổi, người phía sau càng thêm thận trọng, nhưng vẫn dũng cảm tiến đến. Ống tay áo Đoạn Vân Tụ bay cuộn, tóc dài tung bay, như tiên tử hạ phàm, nhưng mâu sắc thanh đạm vô ba, Kinh Hạc Kiếm trong tay sương hoa lãnh liệt, từ phương hướng không nhìn thấy đánh úp lại.
Mấy chục tên cao thủ Ngụy gia bảo thay đổi chiến thuật thay nhau tiến công, muốn tiêu hao nội lực đối thủ, nhưng không ngờ thân pháp Đoạn Vân Tụ kỳ khoái (kì lạ nhưng nhanh chóng), chỉ chốc lát sau trên mặt đất liền nằm hơn hai mươi người.
Ngụy Thiếu Khiêm thấy khó nén lửa giận trong lòng, tay phải nắm thành quyền vang lên khanh khách, bỗng nhiên hắn từ mặt đất bay lên không, ở trên cao đánh xuống một kích, Thần Phong chưởng mạnh mẽ nội súc, thẳng chụp huyệt thái dương Đoạn Vân Tụ.
Thấy Ngụy Thiếu Khiêm hướng chính mình đánh úp lại, Đoạn Vân Tụ nín thở ngưng thần, thân mình co lại, cổ tay tật* động (nhanh – mạnh), nhất thức “Quyện hạc hoàn sào” làm kiếm khí Kinh Hạc Kiếm bao lại toàn thân chính mình.
Ngụy Thiếu Khiêm chỉ cảm thấy đυ.ng phải tường khí miên nhuyễn, không có chỗ để trứ lực, trong lòng chấn động, không thể không thu hồi sát chiêu để tái hành xuất kích. Hai người nhất thanh nhất bạch thân ảnh lần lượt thay đổi, Ngụy Thiếu Khiêm chưởng thế mãnh liệt, mà kiếm chiêu Đoạn Vân Tụ kỳ dị.
Ngụy Thiếu Khiêm thấy sát chiêu của mình bị Đoạn Vân Tụ nhất nhất hóa giải, đan điền đề khí, chưởng thế tăng đến mười thành, theo đó một chưởng đánh ra, Đoạn Vân Tụ hướng về sau cao cao nhảy, mủi chân điểm lên đầu cành dương, tránh ra, mà cành dương ở dưới chân nàng lại bị chưởng Ngụy Thiếu Khiêm chém đứt, hướng một bên ngã lệch.
Thừa dịp Ngụy Thiếu Khiêm hao tổn chân khí, Đoạn Vân Tụ từ giữa không trung rơi xuống, Kinh Hạc Kiếm vừa chuyển, lấy nhất thức “Bạch hạc trích tinh” họa hướng yết hầu Ngụy Thiếu Khiêm.
Ngụy Thiếu Khiêm vội vàng lui về phía sau, cuối cùng thân mình hướng về sau khẽ đảo, khó khăn lắm tránh khỏi mũi nhọn Kinh Hạc Kiếm mới đứng lên.
Đoạn Vân Tụ dừng ở cành cây dương gãy hạ xuống không hề ra tay, nội tâm lại có tư vị phức tạp.
Nhìn bộ dạng Đoạn Vân Tụ nhìn mình giống như đang nhìn người chết, Ngụy Thiếu Khiêm vội lấy tay sờ cổ, liền phát hiện trên tay dính máu. Lòng hắn hoảng hốt, hai mắt mở to.
Từ quản gia vội vàng tiến tới kêu lên; “Bảo chủ!”
Ngụy Thiếu Khiêm thầm nghĩ, chẳng lẽ cuối cùng mình vẫn đánh giá thấp Kinh Hạc Kiếm? Lẽ nào hôm nay lại là mình bỏ mạng nơi Hoàng Tuyền? Trong lòng hắn một trận sợ hãi.
Mọi người thấy cổ Ngụy Thiếu Khiêm chảy máu, cũng đều cho là mạng hắn không được lâu nữa, ai ngờ hắn thế nhưng lại đứng không ngã, mà thanh âm của Đoạn Vân Tụ nhàn nhạt chui vào lỗ tai hắn, “Ngươi thiếu ta một mạng…”
Nguyên lai kiếm của nàng thiểm đi nửa thước, giữ lại tánh mạng Ngụy Thiếu Khiêm, về phần nguyên do, tại thời điểm chỉ mành treo chuông dư quang của nàng quét đến Diệp Tú Thường, mà hắn là phu quân người nọ, vì thế không kịp nghĩ nhiều, liền giảm chín thành lực đạo…
Diệp Tú Thường đem tất cả chuyện này nhìn ở trong mắt, cảm giác trong lòng cũng khó mà nói rõ. Nàng nhưng vẫn còn để ý chính mình, nhưng kiểu này chẳng khác nào làm mất đi sinh cơ của chính mình…
Nàng xem xem bốn phía, Ngụy Thiếu Khiêm mang đến hơn bốn mươi tên tinh nhuệ còn một nữa có thể chiến đấu, Lệ Phần Phong mâu sắc lạnh lẽo, ánh mắt xem Đoạn Vân Tụ giống con mồi, mà hắn mang đến hơn năm mươi tên Hắc y nhân vây chặt tứ phía, sát khí làm cho người ta sợ hãi. Kiếm pháp Đoạn Vân Tụ mặc dù có một không hai trong Võ Lâm, nhưng đối mặt hai đại cao thủ đứng đầu, còn có hơn bảy mươi tên tinh nhuệ, chỉ sợ nàng rất khó còn sống rời đi nơi này.
Diệp Tú Thường trên người chảy ra một trận mồ hôi lạnh, đã bất chấp rất nhiều, hô to: “Mau rời đi nơi này!”
Đoạn Vân Tụ nhìn về phía Diệp Tú Thường, biết nàng vì mình mà lo lắng. Tình thế hiện giờ bản thân cũng hiểu được, nếu đã dám mạo hiểm, cũng liền xem nhẹ sinh tử, chẳng qua nếu phải chết nàng cũng không coi vào đâu nhưng bản thân lại không đành. Chỉ là đã đánh mất một cơ hội tuyệt hảo, chỉ phải nghênh đón khó khăn mà lên thôi.
Vì thế Đoạn Vân Tụ chỉ liếc mắt nhìn Diệp Tú Thường một cái, không làm gì đáp lại.
Mà Ngụy Thiếu Khiêm từ trong sợ hãi phục hồi tinh thần lại, quát: “Ai thiếu ngươi một mạng! Hôm nay nằm ở nơi này chỉ có ngươi mà thôi!”
Hắn hướng Lệ Phần Phong hô: “Lệ đường chủ, hôm nay nếu chúng ta không liên thủ giải quyết ả, sẽ để lại hậu hoạn vô cùng!”
Lệ Phần Phong vốn nghĩ đến có thể ngồi thu ngư ông đắc lợi, chờ Đoạn Vân Tụ gϊếŧ Ngụy Thiếu Khiêm mình tiếp tục gϊếŧ Đoạn Vân Tụ, nhưng ai ngờ Đoạn Vân Tụ thế nhưng để lại tánh mạng cho Ngụy Thiếu Khiêm!
Hắn gật đầu nói: “Ngụy bảo chủ nói đúng!” Lại hướng Đoạn Vân Tụ nói: “Được làm vua thua làm giặc, nhưng ta chưa bao giờ bại quá, há lại cam tâm làm cường đạo! Đoạn Vân Tụ ngươi nếu thức thời, viết xuống thư nhường ngôi cho ta, ta sẽ giữ cho ngươi toàn thây…”
Đoạn Vân Tụ sớm biết Lệ Phần Phong đều không phải là chân tâm thần phục chính mình, cũng luôn luôn lưu ý động tĩnh của hắn, nhưng không có tìm được nhược điểm. Mà hắn quyền cao chức trọng, trong giáo thế lực không nhỏ, không có bằng chứng lại không động được hắn. Hôm nay nhìn thấy hắn, trong lòng cũng không mấy ngạc nhiên. Chỉ là hắn và Ngụy Thiếu Khiêm công phu hai người đều là cao thủ đứng đầu, nếu một người mình còn có phần thắng, nhưng hai người liên thủ giáp công, mình thật đúng là không nắm chắc. Vừa rồi lại thả Ngụy Thiếu Khiêm, hiện giờ cũng chỉ có thể quyết trận tử chiến. Nhưng sinh tử lại như thế nào? Từ lúc bắt đầu tìm kiếm cừu nhân tới nay, liền không để ý đến sinh tử nữa rồi.
Vì thế nàng cười lạnh nói: “Lệ đường chủ nghĩ đến thật đúng là chu đáo, chỉ là bổn tọa vẫn cảm thấy Lệ đường chủ còn chưa đủ khí độ thống lĩnh toàn giáo, cho nên thư nhường ngôi vẫn là miễn đi.”
Lệ Phần Phong nghe Đoạn Vân Tụ châm chọc mình lòng dạ hẹp hòi không thể dung người, âm lãnh cười, “Ngươi vừa không thức thời, cũng đừng trách ta đao hạ vô tình!” Nói xong Huyết Diễm Đao đã sáng lên lộ ra diện mục dử tợn. Này thân đao rộng lớn lóe lên lẫm lẫm thanh quang, phía trên có mạt huyết sắc hỏa diễm tươi đẹp tựa như máu tươi.
Lệ Phần Phong nhìn Ngụy Thiếu Khiêm liếc mắt một cái, Ngụy Thiếu Khiêm hiểu ý, hai người một phải một trái đánh úp về phía Đoạn Vân Tụ. Huyết Diễm Đao Lệ Phần Phong uy mãnh cương liệt, bổ về phía vai phải Đoạn Vân Tụ, muốn chặt đứt một cánh tay của nàng. Mà Ngụy Thiếu Khiêm chưởng thức tàn nhẫn, lại vận lên mười thành công lực, song chưởng thôi động cương phong đánh úp về phía ngực Đoạn Vân Tụ.
Diệp Tú Thường nhìn thấy sợ hãi, tim vọt tới cổ họng, nhưng lại không thể động đậy.
Đoạn Vân Tụ thấy hai người đều ra sát chiêu, trong lòng biết đây là một trận đánh ác liệt dùng tánh mạng để làm tiền đặt cược. Trên tay nàng vận lực, Kinh Hạc Kiếm phiếm xuất lưu quang thâm thúy, sau đó nàng phi thân vọt lên phía trước, nghênh đón hai đại cao thủ đương thời khiêu chiến.
Kinh Hạc Kiếm của nàng cuốn lấy Huyết Diễm Đao, lại mượn lực xoay người, đá hướng huyệt đan điền Ngụy Thiếu Khiêm, làm cho hắn không thể không lui về phía sau hai bước, lấy một thủ một công chặn thế công hai đại kình địch.
Lệ Phần Phong cùng Ngụy Thiếu Khiêm nhìn chăm chú liếc mắt một cái, trong tay sát chiêu ra lại. Đoạn Vân Tụ cũng tận triển sở học tuyệt học cả đời, du tẩu cùng đao phong chưởng thế lạnh thấu xương giữa hai người.
Mọi người thấy trận đại chiến kinh tâm động phách này sôi nổi lui lại mấy bước. Mà tâm Diệp Tú Thường càng ngày càng gấp, bởi vì chiếu này triền đấu đi xuống, đối Đoạn Vân Tụ thập phần bất lợi. Nàng giờ phút này thực hối hận lại đi tin Ngụy Thiếu Khiêm, tin hắn nói cái gì sẽ công bằng quyết đấu người thắng làm vua, lúc ấy mình nên đi tìm Đoạn Vân Tụ kêu nàng đừng tới đây! Nếu nàng chết như vậy, như vậy cả đời này nàng đều không thể đối mặt với chính mình…
Cứ như vậy hủy đi hơn ba mươi chiêu, chỉ thấy thân ảnh ba người lần lượt thay đổi, sau đó lui hướng ba phương vị. Nguyên lai Lệ Phần Phong cùng Ngụy Thiếu Khiêm dùng toàn bộ công lực đem Đoạn Vân Tụ vây ở trong đó, nghĩ đến này hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ai ngờ nàng một kiếm lại hóa thành hai kiếm, gần như đồng thời đâm hướng hai người, kết quả là vai phải của nàng bị khảm tổn thương, mà Lệ Phần Phong cùng Ngụy Thiếu Khiêm cũng đều trúng một kiếm.
Ngụy Thiếu Khiêm nhìn máu tươi chỗ bụng mình, biết mình vẫn là đánh giá thấp Đoạn Vân Tụ, vì thế nhìn đến Lệ Phần Phong, ánh mắt âm tàn, “Lệ đường chủ, ngươi mang người bắn cung đến đâu!”
————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thật có lỗi để mọi người chờ lâu ha ha, tuần này khởi công lấp hố ∩_∩ (cũng là suy nghĩ của editor haha)