Cô bé tên là Kỳ Kỳ năm nay mười một tuổi, nhưng ngày thường thích nhất là so bì. Chỉ cần nhìn thấy thấy trong lớp có người mặc đẹp hơn cô bé, cô bé sẽ cảm thấy ấm ức, ngày hôm sau phải mặc một bộ quần áo đẹp hơn, bây giờ cũng vì người lớn trong nhà không muốn cho cô bé bộ quần áo hàng hiệu cho nên cô bé mới bỏ nhà đi.
La Phượng Linh gặp Tiểu Ngọc cũng là một sự trùng hợp. Thực ra muốn tìm được đứa trẻ sinh vào giờ âm tháng âm năm âm cũng không khó khăn lắm, chỉ cần một chút thời gian. Vốn dĩ La Phượng Linh cho rằng mình sẽ không kịp, nhưng bố Kỳ Kỳ vì chuyện làm ăn nên vào hôm qua đã tìm đến La Phượng Linh đoán thời vận, mà La Phượng Linh lại nhìn thấy Tiểu Ngọc, đứa trẻ thứ sáu sinh giờ âm tháng âm năm âm.
Kỳ Kỳ nghe Tiểu Ngọc hỏi như thế, thực ra trong lòng cô bé cũng rất không thích Tiểu Ngọc, bởi vì Tiểu Ngọc chính là kiểu học sinh “con nhà người ta” mà cô giáo thích nhất, nghe lời, ngoan ngoãn, hơn nữa thành tích rất tốt. Kỳ Kỳ nhìn Tiểu Ngọc bằng ánh mắt xem thường, “Tớ và cô La quen biết hơn một tháng rồi, hơn nữa mẹ tớ cũng quen cô ấy, làm sao tớ lại không quen được?”
Kỳ Kỳ đã thấy mẹ mình và cô La Phượng Linh nói chuyện một lần, hơn nữa người mẹ luôn tự cao tự đại, không nể nang ai lần này lại rất khách sáo với cô La, mà mẹ cũng bảo mình ngoan ngoãn gọi cô La, nhưng điều Kỳ Kỳ không biết chính là, mẹ mình cũng mới gặp La Phượng Linh một lần.
Tiểu Ngọc cúi đầu, đồ ăn ngon trong bát bây giờ đã mất đi hương vị hấp dẫn nên cô bé bỏ thìa xuống.
So với Kỳ Kỳ, Tiểu Ngọc là một đứa trẻ ngoan, ngày nào cũng về nhà đúng giờ, hôm nay lúc đi học đúng là cô giáo nói hôm nay có một người quen đến đón mình, nhưng cô La này là người mà cô bé chỉ gặp một lần vào ngày hôm qua...
Tiểu Ngọc chọc vào đồ ăn trong bát bằng thìa của mình, cô bé ngẩng đầu nhìn La Phượng Linh cầm hai cái túi đi đến, trên mặt là nụ cười thân thiện, “Tiểu Ngọc, Kỳ Kỳ, cô đã gói kem cẩn thận rồi, bây giờ cô đưa các cháu đến chỗ khác chơi hay hơn, đợi chút nữa mẹ các cháu sẽ đến đó tìm các cháu nhé.”
Tiểu Ngọc cắn môi, “Cô La, cô có thể trực tiếp gọi điện thoại cho mẹ cháu không? Cháu bảo mẹ trực tiếp đến đây đón cháu là được rồi.”
La Phượng Linh đặt túi trong tay xuống, cô ta cúi đầu, “Tiểu Ngọc sao thế, bây giờ mẹ cháu đang họp, cháu cũng biết mà. Cháu xem, bây giờ còn chưa đến sáu giờ, bình thường không phải mẹ cháu thường họp đến chín giờ tối sao?”
Tiểu Ngọc cúi đầu, cô bé cắn môi, đúng vậy, mẹ mình nếu phải họp ít nhất cũng phải đến tối mới về, bây giờ bố cũng không ở nhà...
La Phượng Linh biết mình không thể nán lại ở đây lâu nữa, đợi đến lúc phục vụ ở nơi này phát hiện ra mình, vậy sẽ phí công vô ích.
“Đi thôi, cô đã mua kem xong rồi, chúng ta lên xe rồi ăn nhé.” La Phượng Linh mang theo ý cười, túm hai bé gái từ trên ghế đứng dậy, sức lực đó nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng lại không cho phép hai đứa trẻ phản kháng.
Nhét hai đứa trẻ vào trong xe xong, La Phượng Linh đợi trong gara, quả nhiên không lâu sau, một chiếc xe cảnh sát chạy đến, nhưng La Phượng Linh là một người rất cẩn thận, cô ta dùng thân phận giả để thuê chiếc xe đang đi bây giờ, cho nên cảnh sát không thể tra ra ngay được.
Nhìn hai đứa trẻ đã bắt đầu ăn kem qua gương chiếu hậu, La Phượng Linh khởi động xe, phóng đến nhà kho ở ngoại thành phía đông của mình.
Hạ Thần Phong đưa Hầu Tử chạy đến nơi bọn họ ăn cơm, nhưng lại được cho hay họ đã đi rồi. Hầu Tử nghiến răng, chống nạnh, “Chết tiệt! Chỉ chậm có một chút!”
Đúng vậy chỉ thiếu chút nữa là mình có thể bắt được người rồi, Hạ Thần Phong bình tĩnh hơn Hầu Tử rất nhiều, bây giờ không phải là lúc đứng đây than vãn, anh lập tức cho người thông báo cho người phụ trách nơi này, lấy toàn bộ đoạn ghi hình xung quanh đây, tìm ra đường đi tiếp theo của La Phượng Linh.
Quán ăn này nằm ở tầng ba của một trung tâm mua sắm, ở đâu cũng có camera, mà chỗ đỗ xe duy nhất ở đây là bãi đỗ xe phía dưới, Hạ Thần Phong biết được, những cảnh sát khác đương nhiên cũng lập tức nghĩ đến.
Hầu Tử chạy vội đến nỗi cả mặt đỏ bừng, anh vội vã quay người muốn xuống lối ra bãi đỗ xe ngầm nhanh nhất để đợi, Hạ Thần Phong kéo lại, khẽ lắc đầu, “Bây giờ có lẽ cô ta đã đi rồi.”
Mọi người không hiểu, ai cũng tỏ vẻ không cam lòng, “Anh Phong, cô ta biết chúng ta sẽ đến tìm cô ta?” Nếu không biết, chắc chắn La Phượng Linh sẽ không lập tức rời đi, nhưng bây giờ mình chỉ chậm hơn đối phương chút, đội trưởng liền bảo mình không cần tìm nữa, việc này chứng tỏ điều gì?
Hạ Thần Phong cau chặt mày, “Lập tức tra địa chỉ nhà máy của chồng cô ta ở đâu, chúng ta phải cứu hai đứa trẻ trước khi cô ra ta tay.”
Tính mạng của hai đứa trẻ đang ở trong tay La Phượng Linh, bọn họ làm cảnh sát nhất định phải dùng hết sức lực cứu lấy hai đứa trẻ.
Dựa vào tài liệu do Nguyên Phong cung cấp, cảnh sát đã nhanh chóng tìm được người nhà của hai đứa trẻ mất tích, bây giờ bọn họ mới phát hiện không thấy con mình đâu.
Mà ở địa chỉ công ty chồng La Phượng Linh đăng ký thông tin trong hệ thống, cảnh sát không thấy La Phượng Linh nhưng lại tìm thấy một cái máy cắt kim loại.
Cái máy cắt biến mất kia tất nhiên có thể làm cảnh sát liên tưởng đến việc nó được dùng làm công cụ để chặt xác.
La Phượng Linh cứ mất tích như thế, tất cả hành động của cô ta đã được chuẩn bị kỹ lưỡng. Xe ô tô dừng ở góc chết của bãi đỗ xe, góc đường đó cho dù lái xe ra thì cũng chỉ nhìn thấy hình ảnh mặt bên, căn bản không nhìn thấy được biển số xe. Hơn nữa, trong băng ghi hình cảnh sát chỉ nhìn thấy La Phượng Linh đi thang máy xuống tầng hầm thứ nhất, tiếp theo La Phượng Linh liếc nhìn camera giám sát sau đó tránh được camera.
Người phụ nữ gây án rất tinh vi, bao gồm cả việc chọn nạn nhân, nếu không phải Lục Dao phát hiện ra thông tin ngày tháng sinh có sự giống nhau thì cảnh sát rất khó hiểu rõ mối liên quan giữa tất cả nạn nhân. Mà cho dù như vậy thì mỗi lần La Phượng Linh gây án, cô ta cũng cố gắng hết sức để tránh tất cả camera giám sát.
Tài liệu về La Phượng Linh đã được đưa đến tay Hạ Thần Phong, mấy người tổ trong chuyên án bây giờ phải tìm ra kẻ phạm tội trước mười một giờ đêm, hơn nữa phải cứu được hai bé gái.
Chồng và con gái La Phượng Linh gặp tai nạn giao thông vào tám tháng trước, tuy đã cứu được tính mạng của hai người nhưng bây giờ lại hôn mê bất tình, trở thành người sống thực vật.
“Tình hình kinh tế của La Phượng Linh rất tốt, trước đây cô ta đã đầu tư rất nhiều. Sau khi chồng cô ta gặp chuyện, công ty cũ đã đóng cửa, nhưng từ chứng minh tài chính này có thể nhìn ra, La Phượng Linh chỉ xem một lần vận thế, báo giá liền cao đến một trăm nghìn tệ, cho nên cô ta hoàn toàn có thể thanh toán tiền viện phí và chi phí sinh hoạt.
Hạ Thần Phong nhìn giấy tờ chứng minh tài chính này, anh nghĩ chỉ có mỗi xem bói thôi mà lại đắt như vậy sao? Nghĩ đến Lục Dao mà anh quen biết, rõ ràng là khả năng còn cao hơn, tài nghệ tinh thông hơn, ấy mà bây giờ còn buồn rầu vì học phí năm sau và phí sinh hoạt. Nghĩ vậy, anh không nhịn được cau mày, mà mấy nhân viên cảnh sát bên cạnh cũng tỏ vẻ khó tin, “Này này này, thu nhập của La Phượng Linh này hoàn toàn có thể sống cuộc sống rất tốt…”
Quả thực với số tiền lương này là nghề có lương cao ở thành phố Tô rồi, cho dù trong nhà có hai người bệnh cũng có thể chèo chống được, nhưng bây giờ bọn họ không nghĩ ra được vì sao La Phượng Linh còn muốn đi gϊếŧ hại những đứa trẻ vô tội.