*H Nhẹ
Edit: grey_color
Beta: Tăng Sở Hi
Mặc dù Bạch Lâm đã qua giai đoạn hôn mê, nhưng tình hình của nàng cũng không mấy khả quan lắm. Một ngày 24 giờ, Trì Thanh một tấc cũng không rời canh giữ bên người nàng, ngay cả đi WC một lúc cũng muốn đòi theo chăm sóc Bạch Lâm. Nhìn bộ dạng Trì Thanh lo lắng, Bạch Lâm ngoài miệng nói nàng khoa trương, trong lòng lại là ngọt ngào như được ăn kẹo ngọta.
Mặc dù tâm trạng đã tốt hơn nhiều, nhưng cơ thể Bạch Lâm vẫn đang suy yếu với tốc độ rất nhanh. Dần dần, nàng không thể trực tiếp ăn được thức ăn nữa, chỉ có thể dựa vào các dung dịch dinh dưỡng để duy trì những chức năng cơ bản nhất của cơ thể, mà thị giác của nàng cũng đã bị tổn thương, trở nên không còn rõ ràng. Mỗi đêm khi Trì Thanh ôm nàng ngủ, nàng giữa đêm mở mắt nhưng cũng không hề nhìn thấy khuôn mặt người kia.Vì không muốn Trì Thanh lo lắng đau lòng, mỗi lần sắp nôn ra máu, Bạch Lâm đều cố nén, đến khi thật sự nhịn không được mới vào WC nôn một trận. Nàng nghĩ mình che giấu tốt lắm, sẽ không bị phát giác. Nhưng người tinh tế như Trì Thanh, lại như thế nào không nhìn thấy vết máu còn vô tình dính lại trên quần áo, còn có cả sắc mặt tiều tụy của người kia.
Lại là một đêm, Trì Thanh thay Bạch Lâm tắm rửa, ôm nàng trở lại giường. Bạch Lâm hiện tại gầy gần như bộ xương, ôm nàng thậm chí còn dễ hơn ôm một con chó trưởng thành. Thấy người trong lòng đang cố gắng hết sức nhìn mình với ánh mắt không tiêu cự, Trì Thanh cảm thấy trong lòng chua sót, hốc mắt cũng dần nóng lên. Nhưng nàng biết, chính mình không thể gục ngã vào lúc này, càng không thể thỏa hiệp như vậy.
“Thanh.” Đem Bạch Lâm đặt lên giường, Trì Thanh giúp nàng mặc quần áo, thay nàng chỉnh lại chăn bông. Bỗng nhiên, nàng nghe được Bạch Lâm gọi tên mình. Giọng nói kia rất nhỏ rất yếu, nhưng Trì Thanh vẫn luôn chú ý nghe thấy nó ngay từ đầu.
“Làm sao vậy? Có phải khó chịu chỗ nào?” Trì Thanh khẩn trương hỏi, sợ Bạch Mạt Trừng có gì ngoài ý muốn.
“Ta không sao, chỉ muốn cùng ngươi nói một câu ‘thực xin lỗi’. Tuy rằng ngươi đã nói, thực xin lỗi là ba chữ vô dụng nhất, nhưng ta vẫn muốn nói với ngươi. Thanh, ta biết ngươi để tâm chuyện ta không sớm nói ra tình trạng của ta. Ta làm như vậy, chính là không muốn thấy tình cảnh như hiện tại.”.
“Ta không sợ chết. Ngược lại, ta rất sợ nó, bởi nó không thể biết trước và khó đoán nhất. Nếu chết ta sẽ không còn thấy bộ dáng ngươi, cũng không thể giữ đúng ước định cùng ngươi già đi. Nhưng mà, dù ta sợ hãi, cũng không muốn thấy bộ dáng ngươi khổ sở.”.
Bạch Lâm tuy đang nói rất nhỏ, nhưng nó như hòn đá lớn giáng thẳng vào tâm lý Trì Thanh, làm nàng cảm thấy chua xót cùng hổ thẹn. Đúng vậy, nàng không nên quên Bạch Lâm là một người vô cùng thận trọng, như thế nào sẽ không phát hiện ra suy nghĩ trong lòng mình. Sau khi biết được khổ tâm của Bạch Lâm, Trì Thanh vẫn thầm nghĩ, nếu nàng sớm hơn nói với mình, có phải hay không hai người sẽ có nhiều hơn thời gian ở cùng nhau? Chính mình cũng sẽ không nhiều lần sai lầm tổn thương Bạch Lâm.
Đáng tiếc, nàng không phải nhà tiên tri, mà Bạch Lâm cũng sẽ không để nàng biết trước. Trì Thanh hy vọng nàng cùng Bạch Lâm có thể vĩnh viễn cùng một chỗ, nhưng lí do đánh tan hy vọng này, lại bởi vì chính bản thân Bạch Lâm. Nói oán nói hận đều thật nặng nề. Trì Thanh cảm thấy số phận không công bằng, luôn đem thống khổ đặt trên người Bạch Lâm, để người trẻ này gánh vác quá nhiều.
“Được, Thanh, ta có cái này muốn cho ngươi.” Phát hiện Trì Thanh trầm mặc không nói, Bạch Lâm đổi chủ đề, lấy ra hộp gỗ hình chữ nhật bên dưới gối nằm của mình đưa cho Trì Thanh đang ngồi cạnh.
“Đây là?” Nhìn chiếc hộp nhỏ trong lòng bàn tay, Trì Thanh khó hiểu. Nàng đoán không ra bên trong là gì, nhưng nàng luôn cảm thấy thứ bên trong sẽ mang đến một nhận thức khác về Bạch Lâm.
“Đây là chìa khóa của một căn nhà, ta cần một thứ ở đó, Thanh có thể lấy nó cho ta hay không?”.
“Có thể, chờ ngươi hết bệnh rồi, ta sẽ ngay lập tức mang tới cho ngươi? Được không?” Nghe Bạch Lâm nói, điều đầu tiên Trì Thanh nghĩ đến chính là cảm thấy đối phương muốn cố ý tách khỏi mình. Với vài lần kinh nghiệm trước đó, nàng dĩ nhiên không dám rời khỏi Bạch Lâm nữa. Bởi vì nàng sợ khi mình trở về sẽ lại không còn ai trong phòng bệnh, cũng có khả năng chỉ còn thi thể Bạch Lâm.
“Thanh, đừng sợ. Ta ở tại nơi này chờ ngươi, sẽ không rời đi. Ngươi không thấy ta sẽ buồn, sẽ khổ sở, cũng có khả năng ôm hy vọng xa vời cả đời đi tìm ta. Ta thà rằng để ngươi nhìn thấy thi thể ta, rồi sẽ quên đi ta, còn hơn dùng loại phương thức này để lãng phí thời gian của ngươi. Thanh, giúp ta mang tới đi.”.
“Nhưng là…” Nghe Bạch Lâm giải thích, Trì Thanh do dự, nàng không hiểu Bạch Lâm rốt cuộc muốn lấy gì, lại nhất định phải chia cách vào thời điểm này. Đối với các nàng mà nói, hiện tại điều quý giá nhất là thời gian. Như vậy, Bạch Lâm xác thực là đang lãng phí thời gian bọn họ được ở bên nhau.
“Thanh, tin tưởng ta, ta sẽ chống đỡ đến khi ngươi về, tuyệt không để xảy ra chuyện. Đáp ứng ta, được không?” Mặc dù tầm mắt đã chuyển sang mơ hồ không rõ, Bạch Lâm vẫn có thể tìm thấy vị trí của Trì Thanh dựa vào hơi thở. Thấy nàng rõ ràng đã rất mệt vẫn mở to cặp mắt đen vô thần nhìn mình, Trì Thanh trong lòng liền mềm nhũn gật đầu. Lập tức nghĩ tới Bạch Lâm không nhìn thấy, lúc này mới mở miệng.
“Được, ta đáp ứng ngươi. Ngươi cũng phải hứa với ta, trước khi ta về, ngươi nhất định không được xảy ra chuyện gì. Ngay cả khi ta đã trở về, ngươi cũng phải thật tốt.”. Trì Thanh nói xong, cởϊ áσ khoác lên giường nằm cạnh Bạch Lâm, nhẹ nhàng vuốt ve hai má Bạch Lâm. Mặc dù bị đau đớn hành hạ, nụ cười của nàng vẫn cứ dịu dàng ôn nhu như vậy, vẻ bên ngoài của nàng thật sự vẫn như đẹp trước.
“Ân, ta đáp ứng Thanh, tuyệt đối không xảy ra chuyện gì.” Bạch Lâm nói xong, ngọ nguậy thân thể chui vào lòng Trì Thanh, cọ hai má vào cổ nàng, hạ một nụ hôn nhẹ ở đó. Động tác như vậy với Trì Thanh đã quá quen thuộc, trước kia, mỗi khi Bạch Lâm cùng mình làm nũng, hoặc khi muốn cùng mình thân mật đều đã làm như vậy. Nhưng là, lấy tình trạng thân thể hiện giờ của đối phương…
“Tiểu Lâm, đừng lộn xộn.” Trì Thanh giữ đầu Bạch Lâm, nhẹ giọng nói. Nhưng giọng của nàng rõ ràng đã có chút khàn khàn, hiển nhiên là dấu hiệu động tình.
“Thanh, kỳ thật ta vẫn đều rất muốn ngươi, trước kia không dám mở lời, bây giờ là đã mở lời lại không thể làm. Ta… Ta…”.Bạch Lâm nói xong, hô hấp có phần dồn dập. Nàng dựa hoàn toàn vào thân thể Trì Thanh, vuốt ve qua lại trên lưng Trì Thanh. Ý đồ rõ ràng như vậy lý nào Trì Thanh lại không hiểu? Nàng trong lòng tự thầm xem thường hành vi đáng xấu hổ của mình, các nàng hiện tại đang ở bệnh viện, mà cơ thể Bạch Lâm lại là như vậy. Nhưng mà, chính mình cư nhiên vẫn là đối với nàng sinh ra du͙© vọиɠ.
“Chờ sức khỏe ngươi tốt lại rồi nói sau, ngoan, nghe lời.”. Trong ấn tượng Trì Thanh, đây dường như là lần đầu tiên nàng nói với Bạch Lâm những lời này. Nghe được đối phương nói như vậy, Bạch Lâm cười cười, lại lắc đầu. Nàng vùi mặt vào lòng Trì Thanh, vươn tay vào trong chăn mò mẫm. Khi chạm được tay Trì Thanh nàng liền kéo nó thông qua lớp quần bên ngoài, trực tiếp đặt vào vị trí giữ hai chân. Mặc dù cách một lớp qυầи ɭóŧ, Trì Thanh vẫn có thể cảm nhận được sự ấm nóng và ẩm ướt bên trong đó.
“Tiểu Lâm.” Kìm lòng không được, Trì Thanh dùng tay nhẹ nhàng ấn vào địa phương mềm mại kia, lặp lại động tác xoa xoa quanh “hạt đậu” cứng kia. Thân thể mẫn cảm được người yêu chạm vào, Bạch Lâm rên nhẹ một tiếng, ôm Trì Thanh càng chặt hơn.
“Thanh, không có việc gì . Ta chỉ là… Rất muốn ngươi.”.Ngay tại lúc này, trong phòng bệnh chỉ mở một cái đèn bàn. Nương theo ánh sáng mông lung, Trì Thanh có thể thấy rõ đôi tai đỏ bừng của Bạch Lâm, còn có bên trong cặp mắt mơ hồ hiện ra háo hức cùng du͙© vọиɠ. Trì Thanh chuyển người, nhẹ nhàng áp lên thân thể Bạch Lâm, đồng thời đưa tay tiến vào bên trong qυầи ɭóŧ, chạm vào vị trí mềm mại ẩm ướt phía trước.
“Ta sẽ rất cẩn thận, thân thể không thoải mái liền nói cho ta biết.”.
“Ân.”.Gió đêm thưa thớt phất quá, mang đến cảm giác mát mẻ, nhưng không cách nào làm dịu đi nóng bỏng của hai cơ thể trên giường. Ngón tay liên tục ra vào, không có đau đớn, không thô lỗ, chỉ có dịu dàng cùng ôn nhu vô tận. Nhìn Bạch Lâm phía dưới rên nhẹ lên, thân hình gầy gò dần bị mồ hôi thấm đẫm, nhìn nàng nở rộ dưới thân mình, đạt tới giới hạn hoàn mĩ. Giờ khắc này mặc dù ngắn ngủi, lại như một con lắc không bao giờ ngừng lại, hoàn toàn không thấy thời điểm kết thúc.Nửa đêm, liếc thấy Bạch Lâm thõa mãn ngủ thϊếp đi, Trì Thanh nhẹ nhàng tiến vào phòng tắm, mở vòi nước và bắt đầu bật khóc. Không nghi ngờ đây hẳn là lần bật khóc duy nhất trong suốt mười năm qua. Không vì cái gì khác, chỉ vì người nàng yêu nhất, chỉ vì Bạch Lâm chẳng sợ hậu quả muốn để lại một kí ức hoàn mĩ cho nàng. Kiểu trả giá như vậy làm Trì Thanh thật sự đau lòng, nàng thật không dám tưởng tượng, nếu Bạch Lâm chết, thế giới của mình sẽ ra làm sao.
“Tiểu Lâm, tỉnh tỉnh, thức dậy uống thuốc.” Ngày hôm sau, Trì Thanh sáng sớm đã tỉnh dậy. Nàng thấy Bạch Lâm còn ngủ say, vỗ nhẹ bả vai đánh thức nàng. Ai ngờ người luôn thực nghe lời này lại lắc lắc đầu, cọ cọ cái đầu nhỏ, rồi lại tiếp tục ngủ. Trên chiếc cổ trắng mịn mảnh khảnh lộ ra ấn ký mà nàng đã lưu lại vào đêm qua. Chỉ nhìn liếc mắt một cái, Trì Thanh liền cảm thấy có chút ngượng ngùng.
“Ngoan, mau dậy, đợi Phó Xa đến, ta đi giúp ngươi lấy đồ.”.
“Ân.” Nghe được Trì Thanh sắp đi, Bạch Lâm không bám giường nữa, mà nghe lời để Trì Thanh bế lên. Hai người đang chuẩn bị thân mật một hồi, lúc này, cửa phòng bị mở ra, bước vào không chỉ một mình Phó Xa, đi cùng còn có Tịch Khanh Nhược.
“Lâm tiểu thư, Thanh tỷ.” Phó Xa lễ phép chào hỏi, còn Tịch Khanh Nhược lại là nhắm vào ánh mắt Bạch Lâm trong lòng Trì Thanh, suy tư về cái gì đó.
“Phó Xa, hiện tại ta cần đi ra ngoài để giúp tiểu Lâm lấy vài thứ, có lẽ vài ngày sẽ trở về.”.
“Ngươi vì sao lại đi ra ngoài vào lúc này?” Nghe Trì Thanh an bài, Phó Xa gật đầu đáp ứng, còn Tịch Khanh Nhược nghi nghờ mở miệng hỏi. Cô theo bản năng nhìn về phía Bạch Lâm, nháy mắt liền như hiểu ra điều gì, rất nhanh khôi phục dáng vẻ bình thường.
“Phó Xa, làm phiền ngươi .” Trì Thanh không phải không phát hiện Tịch Khanh Nhược khác thường, nhưng thông minh nàng chỉ chọn cách phớt lờ nó. Nàng bắt đầu thu dọn đồ đạc trong phòng bệnh, lấy theo một ít đồ dùng cần thiết rồi rời đi. Trong lúc này, Tịch Khanh Nhược vẫn luôn đứng ở một chỗ mang ánh mắt dò xét đặt tại người Bạch Lâm, thoáng nhìn qua dấu hôn ngân trên cổ, vẻ mặt biến sắc tối tăm.
“Tiểu Lâm, ta đi rồi, nhớ kỹ những gì ngươi đã hứa với ta.”.
“Thanh, thuận buồm xuôi gió.”.
“Được, ngoan ngoãn chờ ta trở lại.” Trì Thanh nói xong, đặt một nụ hôn lên môi Bạch Lâm, thế này mới lưu luyến rời đi. Thẳng đến khi có tiếng cửa đóng lại, Bạch Lâm mới thu về vẻ mặt tươi cười, dùng ánh mắt hỗn độn nhìn về phía Tịch Khanh Nhược và Phó Xa.
“Ngươi cố ý tách nàng ra vì sợ nàng không chịu nổi?” Tịch Khanh Nhược đi đến bên giường, nhìn Bạch Lâm che miệng không ngừng ho khan, thấp giọng hỏi.
“Ta chỉ muốn nàng giúp ta lấy vài thứ mà thôi.” Bạch Lâm nói xong, lại ho khan càng dữ dội. Máu tươi từ kẻ tay chảy ra, nhỏ xuống giường, nở ra một vệt hồng, giống như khắc lên một bông hồng đỏ trên đó.
“Lâm tiểu thư!” Thấy Bạch Lâm bắt đầu nôn ra máu, Phó Xa khẩn trương định đi gọi bác sĩ, lại bị Tịch Khanh Nhược ngăn cản
“Để cho nàng phun ra đi, dù sao chính là nàng tự ý làm bậy mới gánh hậu quả. Lâm, ta ban đầu nghĩ ngươi là người lý trí, hiện tại ta cảm thấy là mình nhìn lầm rồi.”.
“Tịch, ngươi không có nhìn lầm, mà là ngươi vẫn luôn hiểu nhầm về ta. Nếu ta là một người lý trí, ta hôm nay sẽ không phải nằm ở đây. Như thế nào? Thuốc giải thành công rồi sao?” Bạch Lâm dùng khăn lau máu trên tay và mặt, hỏi Tịch Khanh Nhược.
“Miễn cưỡng làm ra được bán thành phẩm, ngay cả thử nghiệm cũng chưa thưc hiện, tỷ lệ thành công cũng chưa đến 40%. Nếu có tác dụng, có thể giải trừ bỏ độc tốc trong người ngươi, ngăn chặn tốc độ suy kiệt của thận. Nếu không có hiệu quả, ngươi có khả năng bởi vì “dược vật” cùng cơ thể không hòa hợp, hoặc là cơ thể không thể hấp thụ nổi mà chết trên bàn mổ"
“Ta hiểu rồi, ngày mai thì phẫu thuật đi.” Nghe Tịch Khanh Nhược giải thích, Bạch Lâm rất nhanh liền đưa ra quyết định, thật giống như 40% trong mắt đối phương chính là 100% thành công.
“Ngươi cố ý ly khai cô ấy, quả nhiên là không muốn cô ấy nhìn mặt ngươi lần cuối.” Nghe Bạch Lâm sắp xếp phẫu thuật, Tịch Khanh Nhược càng thêm khẳng định dự đoán trong lòng.
“Phải, nhưng cũng không phải. Tịch, ta thừa nhận, ta từng có oán nàng, trách nàng, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ ghét bỏ nàng, hận nàng. Có lẽ ngươi cảm thấy những việc ta đang làm hiện tại là đang trả thù Thanh, kỳ thật, ta chưa từng nghĩ tổn thương nàng dù chỉ một chút.”.
“Ta buộc nàng đi chính là không muốn để nàng hy vọng, rồi cuối cùng lại thất vọng, loại biến cố này không phải ai cũng chịu được. Nàng đi ra ngoài, ta cũng không có nói địa chỉ chính xác cho nàng, nàng sẽ mất thời gian dài đi tìm. Đợi sau khi nàng trở về, tất cả đều đã xong.”.
“Bạch Lâm, yêu ngươi là một điều tàn nhẫn.” Nghe sự bố trí của Bạch Lâm, Tịch Khanh Nhược nhíu mày nói.
“Tịch, chuyện ta có thể làm ở hiện tại chỉ có vậy. Ta không muốn để nàng lại chịu cảm giác chứng kiến người yêu mình chết mà chỉ biết bất lực. Nếu ta chết trên bàn mổ, nàng cũng sẽ chỉ đau khổ một chút. Mà nếu ta để nàng ở lại, nàng sẽ khổ sở hơn, sẽ dằn vặt tự trách.”.
“Tuy rằng việc ta làm không đáng kể, nhưng miễn giảm bớt nàng dù chỉ một chút thống khổ, ta cũng sẽ làm.”.
“Vậy thống khổ của ngươi ai sẽ bớt? Ngươi không muốn nhìn thấy cô ấy lần cuối trước khi phẫu thuật sao?” Nghe Bạch Lâm nói, Tịch Khanh Nhược đau lòng hỏi, nàng biết Bạch Lâm lại lần nữa tự cắt đường lui của mình.
“Tịch, bất kỳ ai cũng đều hy vọng được người yêu bên cạnh, ta không ngoại lệ, nhưng ta không thể ích kỉ để nàng chịu đựng đau khổ này. Huống chi, hình bóng nàng sớm đã khắc sâu trong tim ta. Cho dù có hóa thành tro, ta cũng sẽ không thể nào quên.”.
“Được, ngày mai ta liền giúp ngươi bố trí làm phẫu thuật, ngươi phải còn sống để trở ra ngoài.”.
“Ta biết, ta cũng đã hứa với nàng, nhất định phải đợi nàng trở về.”.