Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 115: Tỉnh Dậy Sau Đêm Dài

Ổ chăn ấm áp, giường lớn mềm mại, hương vị quen thuộc của người yêu vây quanh, các nhân tố đều hội tụ cùng nhau, làm cho Bạch Lâm không muốn rời gường dù đã tỉnh táo. Trước mắt là gương mặt đang ngủ của Trì Thanh, an tường, nhu hòa. Hơi hơi ngẩng đầu đánh giá hoàn cảnh chung quanh, lúc này Bạch Lâm mới phát hiện ra, nguyên lai các nàng không ngủ ở phòng mình, mà ở phòng của Trì Thanh.

Có lẽ vì ngày hôm qua thức đến quá khuya, nên dù Bạch Lâm đã tỉnh từ lâu, nhưng Trì Thanh vẫn không muốn thức dậy. Thân thể nhẹ nhàng cọ xát với áo nhung ngủ trên người đối phương, xúc cảm mềm mại kia làm cho Bạch Lâm cảm thấy thoải mái. Nàng nghĩ, nếu Trì Thanh có thể thẳng thắn với mình từ lâu thì tốt rồi. Dù sao, từ trước tới nay hai người các nàng còn chưa thân mật ở cạnh nhau như vậy bao giờ.

Nghĩ đến đây, lại nhớ đếntâm nguyệncủa mình. Bạch Lâm đem nó ghi tạc vào lòng, nghĩ đến một ngày nào đó có thể thực hiện được nó. Đúng lúc này, đỉnh đầu bỗng nhiên được một bàn tay ấm áp vuốt ve, không cần ngẩng đầu lên nàng cũng biết, là Trì Thanh thức giấc .

"Sao lại không ngủ thêm tí nữa ?"

Mới từ trong mộng tỉnh dậy, nên cổ họng Trì Thanh mang một chút khàn khàn khiêu gợi. Chỉ nghe thôi , Bạch Lâm đã liên tưởng đến màn kí©ɧ ŧìиɧ tối hôm qua, không thể khống chế được mà đỏ mặt. Vì không muốn bị Trì Thanh phát hiện, nàng vội vàng đem mặt giấu dưới gối đầu,lại không biết đối phương đã sớm đem nhất cử nhất động của nàng thu vào mắt.

"Làm sao vậy? Còn đang suy nghĩ về chuyện tối hôm qua?"

Quả nhiên, sau khi ý xấu của Trì Thanh được khai phá tối qua, bản lĩnh trêu đùa Bạch Lâm của nàng cũng ngày càng bùng cháy hơn. Nhìn ấn kí hồng hồng trên lỗ tai bị lộ ra ngoài của đối phương, Trì Thanh có chút thương tiếc đưa tay vuốt ve. Nàng biết, trên thân thể bị giấu ở dưới chăn này mang theo đầy những dấu vết của mình lưu lại. Điểm này, tối hôm lúc giúp Bạch Lâm tắm rửa nàng thấyrất rõ.

"Thanh, hình như ngươi bây giờ vui vẻ hơn trước kia rất nhiều."

Qua hồi lâu, Bạch Lâm mới từ trong thẹn thùng bình tĩnh lại. Nàng ngẩng đầu, tựa vào vai Trì Thanh nhẹ giọng nói. Từ lúc hai người bắt đầu ở cùng một chỗ, các nàng đều vì nhau mà thay đổi rất nhiều.

Trì Thanh là loại người cực kỳ không có cảm giác an toàn, mà Bạch Lâm làm sao lại không phải đây? Đã từng, ban đêm đối với các nàng mà nói không phải là thời gian dùng để nghỉ ngơi, mà là lúc các nàng mỏi mệt nhất, cũng là đoạn thời gian cảnh giác nhất. Từng đêm , từng đêm thức trắng không ngủ, một lần lại một lần từ trong ác mộng bừng tỉnh, cùngkhẩu súng vĩnh viễn không rời khỏi mình kia. Những thứ đó, là đêm tối của các nàng.

Mà nay, sau khi các nàng đã có nhau, vài thứ kia giống như đã đi đâu mất, lâu nay không còn nhớ lại nữa. Các nàng có thể ôm nhau ngủ thẳng đến sáng ngày hôm sau, mà không tỉnh lại giữa chừng, cũng không bị ác mộng nữa. Bởi vì các nàng tin tưởng đối phương, sẽ không tiếp tục e ngại. Tin tưởng vàonhau là trụ cột của tình yêu, niềm tin càng sâu thì tình yêu càng vững chắc.Nhưngnhững ngày tốt đẹp như hiện tại, Bạch Lâm thật sự không biết sẽ kéo dài bao lâu. Thành phố này rất nhanh sẽ nghiêng trời lệch đất, đến lúc đó, mình cùng Trì Thanh sẽ như thế nào? Nàng sẽ đi về đâu đây?

"Hôm nay ra ngoài hít thở không khí đi, lâu rồi không ra ngoài, ta đi tắm rửa trước."

Thấy hai người cũng không muốn ngủ nữa, Trì Thanh mở miệng đề nghị. Nhìn nàng ta đi vào phòng tắm, cùngtiếng nước chảy lập tức vang lên. Biểu tình bình thản vừa rồi của Bạch Lâm nháy mắt chuyển thành lạnh giá, nàng nhíu mày, dùng răng nanh khẽ cắn chặt môi dưới bước xuống giường, rồi ôm sườn trái lảo đảo ngả nghiêng trở về phòng mình.

Mặc dù đống hỗn độn ở đây đã được Trì Thanh dọn dẹp qua, sàng đan cùng gối đầu cũng đã được đổi mới, nhưng vẫn còn lưu lại hương vị vui thích của tối hôm qua. Bạch Lâm cong người tiến vào phòng tắm, ghé vào trước bồn cầu thống khổ nôn khan . Chính là, lúc này đây nàng không ói được, cũng chỉ có thể không ngừng nôn khan. Đau đớn trong cơ thể làm cho nàng vô lực chống đỡ, xụi lơ trên mặt đất, đưa tay mở vòi nước, làm cho nước ấm chảy lên người mình. Giống như chỉ có như vậy, mới có thể đem thân thể lạnh lẽo của nàng làm ấm lại.

Từng đợt từng đợt đau nhức mãnh liệt chạy qua trong cơ thể, không đơn thuần là từng bộ phận một đau đớn, mà là toàn bộ thân mình.Bạch Lâm ôm thân thể mình nằm trên mặt đất, dùng hai tay gắt gao nắm thành bồn tắm lớn bên cạnh. Từ các khớp xương đã trở nên trắng dã có thể nhìn ra nàng dùng bao nhiêu khí lực, giờ phút này nàng thống khổ đến cỡ nào. Chính là, trong miệng nàng vẫn thủy chung không phát ra một chút thanh âm nào. Ngay cả thở dốc, cũng không có.

Bỗng nhiên, cửa truyền đến tiếng bước chân, Bạch Lâm biết người đến là ai, nàng dùng hết chút khí lực cuối cùng đứng lên, ở dưới vòi hoa sen máy móc cọ rửa thân thể. Nghe được Trì Thanh ở bên ngoài hỏi nàng ở đâu, nàng hít sâu một hơi, tận lực làm cho thanh âm của mình nghe không ra khác thường, cùng đối phương tùy ý bắt chuyện. Thẳng đến khi nghe tiếng bước chân rời đi của Trì Thanh, Bạch Lâm mới quỳ rạp xuống đất, tiếp tục không phun ra một tiếng.

"A a… Ân…"

Tiếng ồ ồthở dốc dồn dập quanh quẩn trong phòng tắm, Bạch Lâm mở vòi hoa sen mức lớn nhất, để che lấp đi thanh âm mà nàng phát ra . Trải qua vài lần, nàng lại đứng lên lần nữa, đi đến trước gương. Nơi đó chiếu rọi ra thân thể của nàng, còn có da thịt bị ngâm đến hồng, thêm vài vết ô mai đỏ tiên diễm. Nghĩ đến tất cả đều là Trì Thanh lưu lại , Bạch Lâm nhắm mắt lại, chậm rãi vuốt ve những dấu vết trên thân thể mình.

Hoàn hảo, nàng còn có thể dựa vào sức lực của mình mà đứng ở chỗ này. Vậy có nghĩa nàng vẫn còn hữu dụng, còn có thể làm được một số việc.

" Sao lại tắm lâu thế ?"

Đợi Bạch Lâm tắm rửa xong đi ra, Trì Thanh đã đổi xong quần áo ngồi ở sô pha hồi lâu. Nàng đi qua đem Bạch Lâm đỡ đến chỗ ngồi, nhất cử nhất động đều rất cẩn thận. Bộ dáng này làm cho Bạch Lâm có chút dở khóc dở cười, quả thực, thắt lưng của nàng rất đau, hai chân cũng vô lực. Hoặc là nói, toàn bộ sức lực của thân thể nàng đều bị cơn đau đớn kia làm biến mất hầu như không còn, nhưng nàng cũng không yếu ớt đến mức ngay cả đi đường cũngcần người đỡ."Cảm thấy ngâm nước ấm rất thoải mái, nên ngâm thêm một chút."

Bạch Lâm nói xong, đem thân thể chôn trong lòng Trì Thanh. Hai người ở cùng nhau hồi lâu, đã sớm dưỡng thành một thói quen ăn ý nào đó. Trì Thanh thích ôm nàng, mà Bạch Lâm cũng thích cảm giác được nàng ôm. Các nàng giống như hai phiến nam châm, bất luận mặt trước hay mặt sau, đều có thể gắt gao hấp thụ đối phương.

"Đi thay quần áo đi, ngươi không phải vẫn muốn đến căn phòng thủy tinh kia sao, hôm nay ta mang ngươi đi.".

"Được."

Cùng Trì Thanh nói xong, Bạch Lâm đứng dậy trở về phòng mình. Nhìn cước bộ khập khiễng của nàng, Trì Thanh có chút nghi hoặc nhíu mày. Bạch Lâm cũng giống mình, đều là người trải qua huấn luyện thể năng. Nếu không phải tiêu hao rất nhiều thể lực, như thế nào có thể đi cũng không xong như vậy? Có lẽ, tối hôm qua mình đã quá mức .

"Thanh, có thể đi rồi."

Ngay lúc Trì Thanh còn đang suy nghĩ, Bạch Lâm đã thay xong quần áo đi ra. Đứng xa xa nhìn nàng, Trì Thanh cũng không biết mình bị làm sao vậy, nàng tổng cảm thấy, giờ phút này Bạch Lâm nhìn qua thật yếu ớt, là thời điểm cần mình nhất. Vì thế, nàng liền bước nhanh đi lên phía trước, đem đối phương ôm vào trong lòng, thế này mới vừa lòng đi ra ngoài.

"Làm sao vậy?"

Đối với việc Trì Thanh thình lình ôm mình, Bạch Lâm thật ra không có nửa điểm kinh ngạc, chỉ có khó hiểu cùng nghi hoặc. Chỉ là, tuy rằng miệng nàng hỏi như vậy, nhưng thân thể lại không tự chủ được hướng tới gần Trì Thanh. Nàng không thèm để ý ánh mắt chê bai của người ngoài, nàng chỉ biết là, nàng thích Trì Thanh ôm nàng.

"Không có gì, chỉ là muốn ôm ngươi mà thôi."

Lại là lời nói bá đạo quen thuộc, mang theo sự tự tin. Bạch Lâm thích Trì Thanh ôn nhu, cũng thích khí phách của nàng. Trên thực tế, tất cả các mặt của Trì Thanh, nàng đều thích .

Khác với lần trước Bạch Lâm lái xe , lúc này, Trì Thanh để Bạch Lâm nằm ở ghế phụ nghỉ ngơi, còn mình thì lái xe điđến phòng thủy tinh. Mang theo người mình yêu đi thăm phòng người khác làm vì nàng, loại sự tình này nghe ra thật có chút kỳ quái. Trì Thanh cũng không phủ nhận, nàng đối với việc Tịch Khanh Nhược dựng phòng thủy tinh này cho Bạch Lâm có chút phản cảm.

Chỉ là, nàng vẫn nghe Bạch Lâm nói muốn đi vào trong đó, nay thật vất vả mới có chút thời gian, nàng thật sự không đành lòng cự tuyệt yêu cầu này, cũng chỉ có thể mang nàng đến đây như vậy. Trên đường, Trì Thanh ba lần bốn lượt nhìn lén Bạch Lâm đang ngủ bên cạnh, ở trong lòng lại nghĩ nếu có thể lạc đường thì thật tốt. Ai ngờ, ý tưởng này mới ra, nàng liền cảm thấy sau lưng chợt lạnh. Nhìn lại, nguyên lai là Bạch Lâm tỉnh dậy, đưa tay sờ nàng.

"Sao không nghỉ ngơi nhiều một chút? Còn rất xa."

ThấyBạch Lâm nhìn mình chằm chằm, Trì Thanh liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi nhanh chóng dời đi tầm mắt. Nàng cảm thấy ý tưởng trong lòng mình hình như đã bị Bạch Lâm nhìn thấu, một khi đã như vậy, vẫn là làm bộ như cái gì cũng chưa phát sinh mới tốt.

"Nếu không thích đi, sao lại miễn cưỡng mình?"

Thanh âm Bạch Lâm thực nhẹ, lại mang theo cảm giác bay bổng. Cảm thấy sự hoang mang trong lời nói của nàng, Trì Thanh không dấu vết nhíu mày, nghĩ mình nên trả lời như thế nào. Chính là, suy nghĩ thật lâu, nàng đều không tìm được từ nào biểu đạt được hết tâm tình của mình lúc này.

Nàng không thể nói, nàng ghen tị với Tịch Khanh Nhược, cho nên mới không muốn đến. Lại không hy vọng nhìn Bạch Lâm thất vọng, chỉ có thể bất đắc dĩ đi đến đó? Loại lời nói này, Trì Thanh quả quyết là sẽ không bao giờ nói, quá ngây thơ và hẹp hòi.

"Ta không phải là không thích đi, chỉ là tìm không ra phương hướng mà thôi.".

"Phía trước một trăm mét, thì rẽ."

Ngay lúc Trì Thanh tìm được một cái cớ có vẻ tốt, hướng dẫn tự động trong xe bỗng nhiên phát ra thanh âm chỉ thị vang dội. Nhìn bản đồ rõ ràng trên màn hình, Trì Thanh xấu hổ nhìn về phía trước, theo chỉ thị rẽ loạn. Bạch Lâm bất động thanh sắc nhìn hai tai đỏ bừng của Trì Thanh, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì mới tốt. Rơi vào đường cùng, nàng chỉ có thể một lần nữa nằm xuống ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Lộ trình kế tiếp, hai người cơ hồ đều trầm mặc. Trong xe không ngừng vang lên thanh âm chỉ thị hướng dẫn, lại nghe không được lời nói thân mật nào. Xe tiếp tục đi, cây cối hai bên đem ánh mặt trời che bề bộn loang lổ, chiếu vào sườn mặt nghiêm túc của Trì Thanh, làm cho Bạch Lâm đã nhìn nàng hồi lâu lúc này thật hưởng thụ nheo lại hai mắt. Cuộc sống như vậy, thật tốt.

"Đến rồi, xuống dưới đi."

Lướt qua cây cối, tòa phòng thủy tinh sáng ngời kia xuất hiện trước mắt hai người. Trì Thanh nói xong liền xuống xe, chuẩn bị vòng qua bên kia ôm Bạch Lâm . Nhưng mà, chân trước nàng mới bước ra, sau lưng Bạch Lâm cũng đi theo bước xuống. Tình huống như vậy làm cho Trì Thanh cảm thấy có chút nan kham, nàng nghĩ, đối phương hẳn là tại vì chuyện vừa rồi nên tức giận, dùng sự trầm mặc để cự tuyệt mình.

Lo lắng như vậy, Trì Thanh bỗng nhiên cảm thấy mình thực nhàm chán. Nàng không nên bởi vì tư dục của bản thân mà đi hạn chế tự do của Bạch Lâm, chỉ là một cái phòng thủy tinh mà thôi, mình cần gì phải để ý nhiều như vậy? Nghĩ đến đây, Trì Thanh tay lanh mắt lẹ bắt lấy Bạch Lâm , đem nàng giữ chặt.

"Tiểu Bạch, ta thừa nhận ta rất để ý phòng thủy tinh này, nếu ta làm cho ngươi cảm thấy mất hứng, ngươi có thể biểu đạt sự bất mãn của ngươi với ta.".

Mặc dù đã yếu thế trước mặt Bạch Lâm rất nhiều lần, nhưng Trì Thanh vẫn như trước giải thích cứng ngắc. Xem bộ dáng vô cùng nghiêm túc của nàng, Bạch Lâm ngẩn người, tiện đà vươn tay sờ hai má Trì Thanh.

"Thanh cũng hay để ý đến người khác nha, ngươi về sau có chỗ nào không vui, đều có thể trực tiếp nói cho ta biết. Bởi vì, ta không thích nhìn ngươi miễn cưỡng làm chuyện mà ngươi không muốn."