Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 112: Tình Thú H

Trời mỗi lúc một tối, càng về khuya thì càng hoang vắng. Biệt thự Trì Thanh vốn ở nơi hẻo lánh, ban ngày đã ít người qua lại huống hồ ban đêm. Trước mắt là khu vườn um tùm hoa lá, trước mặt là thân thể đang sắp nở rộ vì mình.

Bạch Lâm rất ít ra mồ hôi, cho dù mùa hè, thân thể nàng vẫn man mát khoan khoái. Nhưng lúc này, nàng ta lại khẩn trương, lại động tình, lại chảy mồ hôi chỉ vì một cái chạm của mình. Thân thể lạnh lẽo cũng ấm dần, cùng mình nóng hổi.

"Tiểu Bạch…"

Khẽ gọi từ sau, hai tay Trì Thanh thuận thế luồn vào vạt áo, dừng lại trên vùng bụng bằng phẳng. Còn trẻ lại tập võ nhiều năm, nên da thịt Bạch Lâm co dãn đàn hồi, ngón tay Trì Thanh trượt trượt qua lại, cảm nhận được không chỉ xúc cảm đẹp đẽ, mà còn như vuốt lên quả trứng luộc vừa chín.

"Thanh… đừng ở đây, được không?"

Mặc cho trời tối đen như mực, tính cách Bạch Lâm vẫn bảo thủ, vẫn không thể làm chuyện ấy ngoài trời. Rõ ràng phía sau là giường, nàng không hiểu Trì Thanh vì sao lại chọn ở đây. Càng không thừa nhận, thân thể nàng càng bị bỏng cháy chỉ vì những kɧıêυ ҡɧí©ɧ đơn giản của người sau. Phần du͙© vọиɠ này, không khắc chế được, càng không thể tiêu tan.

Trước đề nghị của Bạch Lâm, Trì Thanh như không nghe thấy, vẫn tiếp tục hoạt động theo ý mình. Lướt bàn tay dọc theo đường cong hoàn mỹ, cuối cùng dừng trên bộ vị mềm mại. Ngực Bạch Lâm rất lớn, Trì Thanh thật muốn biết, vùng đất từng bằng phẳng này làm sao trong năm năm lại có thể trở thành như vậy. Bất quá chỉ là suy nghĩ, nàng sẽ không hỏi vấn đề kỳ quái này.

Ngực Bạch Lâm thật mềm, cũng như tính cách của nàng, trong nhu có cương. Khỏa đầy đặn do bị đυ.ng vào càng thêm căng tròn, nhô cao sừng sững, gió táp mưa sa cũng không đánh đổ được. Phát hiện đôi tay của mình thật nhỏ bé, Trì Thanh mới hiểu, bàn tay nàng căn bản không thể bao trọn vật thể mềm mại kia. Thế nên, thợ săn thông minh không còn bao vây, đổi thành bắt giặc trước tiên phải bắt tướng, vì vậy nàng trực tiếp công kích thống soái.

Đó là một viên phấn nộn mượt mà, mang theo hương khí của nữ nhân, dù còn cách lớp lụa mỏng, Trì Thanh cũng mơ hồ thấy được màu sắc của nó. Dùng ngón cái với ngón trỏ kẹp lấy, khẽ niết, rồi chậm rãi xoay tròn. Nghe Bạch Lâm thở dốc trầm trọng, Trì Thanh nhíu mày hài lòng, cúi người ngậm vành tai nàng.

"Haa…"

Bất ngờ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến hô hấp Bạch Lâm tăng nhanh, nàng hạ vòng eo, chống đỡ lan can giữ vững thân thể. Đáng tiếc, Trì Thanh lại cố ý đối nghịch, đối phương càng muốn đứng vững, nàng càng ra sức ức hϊếp.

Ngực bị bàn tay nóng rực xoa nắn, đó không đơn giản là bàn tay, mà còn là yêu thương bảo bọc cùng che chở. Phát giác lực đạo Trì Thanh ngày càng lớn, thậm chí niết có chút đau, Bạch Lâm cũng rất hưởng thụ, chỉ có vậy, nàng mới cảm nhận rõ du͙© vọиɠ giữ lấy của Trì Thanh, biết được đối phương cần mình.

"Ta làm ngươi đau?"

Thấy Bạch Lâm run rẩy trong lòng, bộ dáng khác thường nên Trì Thanh vội vàng ngừng tay, lo lắng hỏi. Chỉ là, đáp lại nàng lại là một nụ hôn nồng nhiệt bất ngờ, cơ hồ ứng phó không kịp. Ý mời rõ ràng như thế, nếu Trì Thanh còn không hiểu, uổng cho nàng sống đến tuổi này.Chăm chú nhìn nụ hôn lúc này khiến bộ ngực Bạch Lâm nhô lên, như bóng cao su ngập khí, khỏa no tròn bị vuốt ve trướng đến cực hạn. Bên còn lại bị bỏ hoang cũng lên tiếng biểu tình, mỗi thời khắc đều muốn chứng tỏ sự tồn tại. Trì Thanh nhìn đến, khỏa trái cây nhỏ đã nâng đầu dậy, đỉnh lộ rõ trên làn váy. Giống như bánh bao nhỏ nói với nàng, đừng nhìn ta nữa, hãy ăn ta luôn.

"Thanh…"

Hôn xong, thanh âm Bạch Lâm run run khàn đặc. Nàng tựa vào lòng Trì Thanh, để mặc đối phương vuốt ve đùa bỡn bộ vị tư mật. Mắt thấy hai tay dưới lớp váy cử động, rốn bị ngón cái Trì Thanh đè lên, Bạch Lâm cố gắng tựa đầu lên bả vai nàng, thế này mới miễn cưỡng được cổ họng không phát ra tiếng.

Dù chỉ hoan ái vài lần, nhưng Trì Thanh đã quen thuộc những điểm mẫn cảm trên người Bạch Lâm. Ngoại trừ vành tai hay nóng đỏ, còn có chiếc rốn be bé sâu hút – nơi này từng trực tiếp gắn liền sinh mệnh hai người. Không hiểu vì sao, mỗi lần gần gũi với nơi này của Bạch Lâm, Trì Thanh đều cảm thấy đau lòng cùng tiếc nuối.

Nàng thủy chung chưa từng quên, càng không thể quên. Đây là con gái nàng, cũng là… người phụ nữ nàng yêu đến mức không thể khắc chế.

"Tiểu Bạch thích mẹ làm vậy?"

Quan hệ mẹ con của Trì Thanh cùng Bạch Lâm luôn là sự cấm kỵ vẫn luôn tồn tại, Trì Thanh không đề cập, Bạch Lâm tất nhiên sẽ không nhắc đến. Đây là lần đầu tiên Trì Thanh xưng mẹ trước mặt Bạch Lâm, không nghĩ sẽ xảy ra trong tình huống này. Vừa dứt lời, không chỉ Bạch Lâm sững sờ, cả Trì Thanh cũng không hiểu bản thân làm sao lại phun ra những chữ đó. Dù sao, tình huống này kết hợp với lời vừa nói, thật sự quá mức 'ác thú'.

Kệ cho là ác thú hay lạc thú, miễn tạo nên "Tình" thú là tốt rồi.

Trì Thanh cảm nhận thân thể Bạch Lâm càng thêm mẫn cảm. Mỗi lần nàng động vào, phản ứng của đối phương so với lần trước càng thêm kịch liệt, điều này không thể nghi ngờ là do tiếng mẹ vừa rồi.

"Trả lời ta, thích không?"

Trì Thanh như đứa nhỏ tràn ngập phấn khích, bắt đầu không ngừng truy vấn, sử dụng ngữ điệu mệnh lệnh yêu cầu Bạch Lâm trả lời.

Bị 'mẹ' yêu cầu, Bạch Lâm mở to hai mắt đang mông lung vì động tình, ngẩng đầu nhìn đối phương. Giờ khắc này khắp người Trì Thanh tỏa ra khí thế áp bách, nhưng cũng tràn ngập khát vọng cùng ôn nhu nhìn mình.

Từ khi đến bên nhau, Trì Thanh vui vẻ hơn trước rất nhiều. Có vài lần, Bạch Lâm luôn thấy đối phương vô thức cười cười một mình. Đó là căn cứ chứng minh nàng đang hạnh phúc, điều mà Bạch Lâm luôn mong mỏi. Chỉ cần Trì Thanh vui, nàng cũng vui. Nhưng đối phương lúc này, đang cố gắng làm mình hài lòng. Tuy thật tu nhân, nhưng Bạch Lâm vẫn muốn nói…

"Thích, ta thích Thanh như vậy."

Ôn nhu, thô bạo, vô lý, bất kể dạng gì, ta đều thích vô điều kiện. Cho nên, xin ngươi hãy yêu ta thật nhiều thật nhiều, nhiều đến nỗi ta đắm sâu vào đó cũng không sao.

"Tiểu Bạch thật nghe lời, đợi lát… ta sẽ thưởng cho ngươi."

Hiển nhiên, câu trả lời của Bạch Lâm khiến Trì Thanh rất hưởng thụ, nàng vén làn váy, đưa Bạch Lâm cầm. Nhờ ánh trăng sáng, Trì Thanh có thể nhìn rõ chiếc qυầи ɭóŧ trắng thuần trên người Bạch Lâm, bên dưới còn có đôi chân dài thon đẹp. Giờ phút này, nàng sạch sẽ, ngượng ngùng, vẻ đẹp khiến người thán phục. Dù chỉ là một chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng bình thường, nhưng cũng vô cùng mê người, khiến Trì Thanh không muốn nhìn đi nơi khác.Không thể khắc chế khát vọng mãnh liệt trong lòng, Trì Thanh lại áp sát thân thể Bạch Lâm, cách lớp lụa mỏng, chậm rãi vuốt ve cặp mông. Ngẫu nhiên xấu tính xẹt qua chân tâm chỗ tư mật, cảm nhận nóng bỏng cùng ướŧ áŧ. Không thể nghi ngờ, thân thể Bạch Lâm đã mẫn cảm đến cực hạn.

"Thanh… ta…"

Bạch Lâm muốn nói, nàng không còn bao nhiêu sức lực. Đáng tiếc, vừa mở miệng liền phảng phất thành tiếng rêи ɾỉ. Rơi vào đường cùng, Bạch Lâm đành cắn chặt môi, mặt nghẹn đỏ. Trì Thanh làm sao không thấy đối phương muốn nói lại thôi? Nàng áp lên thân thể người kia khiến Bạch Lâm cong xuống, để eo tựa lên lan can, khiến cái mông ưỡn cao.

Mắt thấy kiều đồn [mông đó =))))))] được bao bọc trong lớp lụa mỏng hiện ra trước mắt, Trì Thanh chỉ cảm thấy vành tai cùng trên mặt như bị thiêu đốt, cổ họng tràn đầy vị ngọt. Dù sao, Bạch Lâm lúc này thật sự rất quyến rũ. Thật sự muốn xâm chiếm nàng mỗi ngày mỗi đêm, không cần quan tâm đến ai.

Bàn tay nóng như cầm khối lửa, chỉ có vuốt ve Bạch Lâm mới có thể giảm bớt.

Ngón tay dọc theo mép chiếc qυầи ɭóŧ trượt trượt qua lại, Trì Thanh cảm nhận được thân thể của Bạch Lâm đang khẩn trương, còn có khát vọng tồn tại trong lòng đã lâu. Không phải nàng không thấy Bạch Lâm vừa rồi muốn quay vào phòng, nhưng nàng không hiểu làm sao, bản thân lại không muốn trở vào. Có lẽ do đêm nay thật đẹp, hoặc ánh trăng quá mức mộng ảo. Trì Thanh muốn ở đây tiến hành cuồng hoan, dù như vậy thật sự rất tu nhân.

Lớp lụa mỏng theo ngón tay Trì Thanh được bóc ra, tiếp tục uyển chuyển vô lực chạy từ bắp đùi xuống cổ chân, không có nửa điểm trở ngại. Bộ vị bí ẩn tiếp xúc không khí, quá mức ướŧ áŧ khiến Bạch Lâm không ngừng xấu hổ. Nàng cúi đầu, lấy váy che mặt, Trì Thanh từ sau cúi xuống hôn lên cổ, khiến bả đầu nàng nâng cao.

Đây là sự xâm chiếm tỉ mỉ có sắp xếp, các đốt ngang nơi yết hầu bị mυ'ŧ vào nhẹ nhàng, đưa đến từng trận kɧoáı ©ảʍ tê dại. Nhưng điều càng khiến nàng không thể chịu đựng, đó là tay phải Trì Thanh bắt đầu tác quái giữa hai chân.

Cảm nhận ngón tay không ngừng ma sát bắp đùi, từng chút hướng lên, tới nơi sản sinh ra những khát vọng.

Nói nàng không chờ mong, là giả…

Thân thể này đầy du͙© vọиɠ, hiểu được tình yêu, cần được lấp đầy. Cho nên, tay Trì Thanh càng gần nơi mẫn cảm, hô hấp của Bạch Lâm càng nhanh, ngày càng dồn dập. Yết hầu khô khốc của nàng nuốt nuốt nước bọt, Trì Thanh thấy được thời cơ, liên tục liếʍ nhẹ vùng cổ phập phồng. Nghe Bạch Lâm cố chịu, chỉ dám than nhẹ, Trì Thanh gợi khóe môi, ấn ấn ngón tay lên chân tâm hoa viên.

Đứng như dự liệu trong lòng, nơi đó đã ướt đẫm từ lâu, ngón tay vừa chạm vào liền bị thấm ướt. Thoáng nhìn Bạch Lâm thì thấy nàng ta đang nhíu chặt mắt, run run thân thể. Trì Thanh không kéo dài thời gian nữa, ngón trỏ và ngón giữa kẹp khỏa trung tâm, đủ để Bạch Lâm quay cuồng, sau đó lại nhẹ nhàng ấn, cọ xát và vuốt ve.

"Thanh…"

Khát vọng chất đầy, Bạch Lâm không thể khắc chế mà gọi tên Trì Thanh, thân thể nàng hoàn toàn xụi lơ. Nàng cắn chặt váy ngủ, nâng tay chống đỡ lan can. Chỉ có vậy, mới không phát ra những âm thanh thẹn thùng.

"Ân, ta ở đây, Tiểu Bạch… Tiểu Bạch…"

Mỗi lần gọi tên, là mỗi lần tăng tốc. Ngón cái cọ xát khỏa bành trướng vì động tình, hạt đậu đỏ vô cùng mẫn cảm, hồng hồng đáng yêu dị thường. Cảm nhận nó trong tay ngày càng cứng, cuối cùng không thua gì mâm đá. Trì Thanh dùng ngón khác khẽ dao động dọc theo đóa hoa, chuyển qua bồi hồi ở cửa động, lại thủy chung không tiến vào.

Dù sao, bữa ăn ngon nhất phải để cuối cùng, mới có hương vị.

Hơi thở dồn dập ngày càng gấp gáp, như thể thanh âm cắt ngang đêm trời yên tĩnh, mang đến những thể nghiệm mới mẻ. Dưới ánh trăng, Bạch Lâm nâng cao đầu, hai mắt nhắm nghiền.

Làn tóc chưa kịp khô, mồ hôi đã vội thấm đẫm, đôi môi nõn nà hé mở, để lộ hàng răng trắng nõn ngậm lớp lụa mỏng. Tuy cật lực khắc chế không phát ra tiếng, nhưng nàng vẫn đứt quãng tràn ra những tiếng rên nhẹ.

Theo động tác Trì Thanh mỗi lúc một nhanh, Bạch Lâm vô lực đong đưa vòng eo, tiện đà ưỡn cao thân thể. Nhiệt lưu chậm rãi từ cửa động tràn ra dọc theo bắp đùi, nhỏ xuống sàn, kết hợp cùng ánh trăng, tản ra ánh sáng bạc chói mắt.

Trì Thanh không nghĩ thân thể Bạch Lâm sẽ mẫn cảm như vậy, mới một chút đã đưa nàng lêи đỉиɦ. Nhìn tay phải bị thấm ướt cùng thân thể đang nằm mỏi mệt, nàng bỗng cảm thấy bản thân cứ kiên trì ở đây, căn bản đã quên nghĩ đến thân thể Bạch Lâm. Áy náy rất nhiều, Trì Thanh xoa thắt lưng, muốn giúp nàng giảm bớt mệt nhọc. Lúc này, đối phương bỗng ngẩng đầu nhìn nàng.

"Thanh… ta…"

Không đứng được.

Ánh mắt Bạch Lâm đã nói lên hết, gần đây Trì Thanh phát hiện. Dù đối phương không nói hết câu, bản thân cũng hiểu ý. Nhìn hai chân Bạch Lâm run run, nàng cúi người bế đối phương quay trở vào phòng, nằm lên giường lớn mềm mại. Đối diện nhau, cả hai đều thấy trong mắt nhau lửa dục còn đó. Dưới ngọn đèn nàng ngắm nhìn toàn bộ cơ thể hoàn mỹ của Bạch Lâm, đặt lên ngực lên bụng những nụ hôn, rồi tách hai chân nàng ra, đưa bàn tay chạm lên bộ vị tư mật ướt sũng.

"Tiểu Bạch, ta có thể chứ?"