Trải qua một đêm nghỉ ngơi, thân thể mỏi mệt cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái. Chỉ là phần eo vẫn còn một chút đau nhức, khiến chân tâm cũng không dễ chịu. Bạch Lâm giật giật thân thể, co mình vào chăn bông.
Nàng không giống Trì Thanh uống đến bất tỉnh nhân sự, nên càng không có di chứng của say rượu. Bạch Lâm biết, tối qua mình đã ở dưới lầu ngủ, Trì Thanh đã bồng nàng lên đây, thay nàng cởϊ qυầи áo. Nghĩ như vậy, nàng cử động thân thể, muốn rời giường xem Trì Thanh đang ở đâu. Nhưng Bạch Lâm đúng là đánh giá cao thân thể đang suy yếu của mình, mới vừa dậy, vòng eo vô lực liền phát ra kháng nghị, giữa hai chân nóng rát đau đớn khiến nàng cảm thấy khó chịu dị thường. Rơi vào đường cùng, Bạch Lâm chỉ còn cách nằm lại trên giường, xoa ấn phần eo của mình.
Buổi tối hôm trước trải qua kí©ɧ ŧìиɧ với Trì Thanh, Bạch Lâm biết rõ thân thể tất nhiên sẽ có tổn hại. Nàng không trách Trì Thanh thô lỗ cũng chẳng buồn khổ, trên thực tế, khổ sở ở trong lòng, từ tối hôm qua đã sớm theo những lời của Trì Thanh cùng với nụ hôn kia biến mất không còn một mảnh.
Mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng sau khi bị thương ở nơi tư mật nên làm thế nào, Bạch Lâm tất nhiên cũng rõ. Nghĩ đến thuốc luôn được để sẵn ở phòng mình, Bạch Lâm muốn thử đứng đậy đi lấy. Chỉ có điều, nàng mới xoay qua, liền nhìn thấy đầu tủ giường của Trì Thanh vừa vặn có sẵn hai lọ thuốc trị thương.
Mặt trên đề tên quen thuộc với Bạch Lâm, một lọ có thể dùng để thoa lên ngoại thương, mà lọ còn lại, là dùng cho vết thương ở nơi tư mật. Bạch Lâm lấy hai lọ thuốc, đem mở ra. Nhìn thuốc bên trong thuần sắc trắng đã được dùng qua một ít, nàng nhìn cửa phòng đang đóng, suy nghĩ, rồi lấy tay đem thuốc mỡ nặn một chút ra.
Tự bôi thuốc cho mình đối với một Bạch Lâm thường xuyên bị thương mà nói tuyệt đối là chuyện thường tình như cơm bữa, chỉ là, nói nàng bôi thuốc ở chỗ kia, thì đây là lần đầu tiên. Bởi vì trong lòng ngượng ngùng, Bạch Lâm đem chăn bông trùm từ cổ xuống hết người, đem bàn tay vừa nặn ra thuốc mỡ đi vào, ở bên trong chăn bôi lên đó.
Vừa tách hai chân ra, nàng có thể cảm giác được đau nhức cùng tổn thương. Đem chân tách ra một cái khe hở nho nhỏ, đưa tay tham nhập vào trong, Bạch Lâm do dự hồi lâu, mới đem tay chứa thuốc mỡ lại gần. Vật thể lạnh lẽo cùng bộ vị non mềm tiếp xúc, làm cho nàng hít một hơi. Nàng nhắm mắt, chậm rãi dùng đầu ngón tay đem thuốc mỡ bôi ở chân tâm. Mỗi lần động một chút, đều chạm vào vị trí mẫn cảm, khiến Bạch Lâm sẽ nghĩ đến Trì Thanh, nghĩ đến đêm đó hai người kí©ɧ ŧìиɧ ra sao.
Ở trên giường Bạch Lâm hết sức chuyên chú bôi thuốc, cho nên, nàng cũng không hay biết, ở cửa phòng đã mở một khe hở tự lúc nào, một đôi mắt đen thông qua khe cửa, thẳng nhìn nhất cử nhất động của nàng. Trì Thanh không nghĩ tới khi mình xuống lầu làm bữa sáng, Bạch Lâm sẽ từ từ tỉnh lại. Càng không nghĩ tới, đối phương sẽ tự bôi thuốc lên vết thương.
Hiện tại, gương mặt trắng nõn của Bạch Lâm vì thẹn thùng mà nhiễm một tầng phấn hồng. Có lẽ bôi thuốc lên bộ vị quá tư mật, nàng cũng không xốc chăn bông ra, mà ở trong đó tiến hành nhiệm vụ. Nhìn chiếc chăn bông theo động tác qua lại phập phồng, mà biểu tình trên mặt nàng cũng từ thẹn thùng chuyển thành cố chịu. Hai tay Trì Thanh nắm rất chặt, mạnh mẽ chế trụ chính mình không nghĩ đến cảnh tượng ở phòng tắm đêm đó. Nhưng bộ dáng Bạch Lâm ẩn nhẫn, còn có một tiếng kêu non mềm dụ hoặc như một thước phim hiện lên ở trong đầu nàng. Qua hồi lâu, nàng nghe thấy Bạch Lâm phát ra một tiếng thở dài, lại nặn ra một ít thuốc mỡ, rồi bắt tay tham nhập vào chăn bông.
Chẳng qua, so với do dự vừa rồi, Bạch Lâm lúc này bất động một hồi lâu, rồi giằng co ở nơi nào đó. Trì Thanh biết Bạch Lâm đang băn khoăn những gì, đang do dự điều gì.
Đáy lòng dâng lên một tia ghen tuông khiến Trì Thanh không hiểu thế nào, không biết phải làm sao, nàng không hy vọng Bạch Lâm tiếp tục công việc bôi thuốc. Nàng không muốn thừa nhận du͙© vọиɠ chiếm giữ của mình mãnh liệt đến loại này, cư nhiên sẽ cảm thấyBạch Lâm dùng ngón tay tự tiến vào thân thể của đối phương là hành vi đoạt lấy bảo vật của mình.
Ý nghĩ như vậy khiến Trì Thanh cảm thấy xấu hổ không thôi, hô hấp cũng nặng nề vài phần. Nàng xoay người muốn rời đi, không hề liếc nhìn bộ dáng mê người lúc này của Bạch Lâm. Nhưng mà, Trì Thanh lại quên trên tay đang cầm bàn ăn, thế nên khi nàng quay người lại, bàn ăn liền đυ.ng phải khung cửa, phát ra một tiếng phịch thật to.
Biết rõ hành tung của mình đã bại lộ, Trì Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, đứng ở bên giường, đón ánh mắt kinh ngạc lại không yên của Bạch Lâm. Thấy đối phương rất nhanh giấu tay vào chăn, lại đã quên thuốc vẫn còn trên tay. Trì Thanh nhanh chóng đem bàn ăn đặt lên bàn bên cạnh, lại thay Bạch Lâm đem ngón tay dính thuốc mỡ kéo ra, lau thật khô.
Toàn bộ quá trình, hai người cũng không mở lại. Bạch Lâm chưa từng nghĩ Trì Thanh sẽ tiến vào, càng không biết đối phương rốt cuộc đợi ở cửa đã bao lâu. Nghĩ đến bộ dáng bôi thuốc vừa rồi của mình có khả năng đã bị Trì Thanh nhìn thấy, Bạch Lâm hận không thể tìm một cái động để chui vào, hoặc biến thành cái vỏ ốc sên hay mai rùa cũng được.
"Bôi thuốc xong chưa?"
Lúc này, từ trên truyền xuống tiếng Trì Thanh nói chuyện, khiến cho thân mình Bạch Lâm cứng đờ.
"Ta… vẫn chưa xong."
Bạch Lâm ăn ngay nói thật, nàng biết, chuyện gì của mình cũng không giấu diếm được Trì Thanh.
"Ta đây giúp ngươi đi."
Nếu nói, Trì Thanh bỗng nhiên xuất hiện khiến Bạch Lâm cảm thấy bất ngờ. Như vậy, giờ phút này Trì Thanh lại khiến nàng kinh ngạc dị thường. Bạch Lâm không nghĩ đến đối phương sẽ chủ động yêu cầu giúp mình làm chuyện này, nghĩ đến nơi mình bị thương, Bạch Lâm ngơ ngác nhìn Trì Thanh, thẳng đến làm cho đối phương cảm thấy lòng tốt của mình giống như người xấu đang khi dễ tiểu cô nương.
"Nếu ngươi không cần ta giúp, ta có thể tránh đi một lát"
Trì Thanh nói xong, liền muốn xoay người rời đi. Lúc này, nàng phát hiện cổ tay bị bắt lấy. Quay đầu nhìn liền thấy Bạch Lâm cúi đầu, đem lọ thuốc mỡ kia đưa cho mình. Quá mức rõ ràng như vậy khiến Trì Thanh bất ngờ, nàng nhìn bộ dáng Bạch Lâm ngượng ngùng, vì muốn giảm bớt xấu hổ, liền đi thẳng một đường vào phòng tắm. Đứng trước gương, Trì Thanh nhìn đôi mắt tràn ngập vui sướиɠ cùng khoái hoạt của mình trong đó, bất đắc dĩ lắc đầu. Khoái hoạt phát ra từ nội tâm, là loại khoái hoạt đã quá lâu nàng không cò được thể nghiệm. Trì Thanh nghĩ, nếu hai người các nàng vẫn có thể tiếp tục như bây giờ, có lẽ là tốt nhất. Mặc dù các nàng từ sớm đã làm chuyện chỉ người yêu mới làm nhưng huyết mạch, chung quy không thể thay đổi. Bản thân đến tột cùng còn có thể ích kỷ bao lâu? Hay nên nói, còn có thểgiữ được Bạch Lâm bao lâu?
Không muốn để Bạch Lâm chờ đợi, Trì Thanh rửa tay xong liền đi ra, những ý nghĩ trong đầu vừa rồi toàn bộ đều vứt sạch, tránh cho Bạch Lâm nhìn ra manh mối. Chuyện nàng hiện tại phải làm, chỉ là giúp Bạch Lâm bôi thuốc, làm cho thân thể bị mình làm tổn thương có thể mau chóng lành lại.
"Thuốc sẽ có chút lạnh, cố chịu một chút."
Quỳ gối trên giường, Trì Thanh đem thuốc mỡ cầm trong tay, nhẹ giọng nói với Bạch Lâm. Ngay sau đó, nàng đem chăn bông xốc từ dưới lên, xích gần đến chỗ ở giữa hai chân của Bạch Lâm mới dừng lại. Thấy đối phương đem hai bắp đùi giáp lại cực nhanh, ngay cả khe hở cũng không có.
Trì Thanh chỉ nhìn Bạch Lâm như vậy trong lòng liền cảm thấy nóng lên, thân thể cũng trở nên xao động. Nàng hiểu được đây là cảm giác gì, lại cảm thấy áy náy bản thân vìsinh ra loại cảm giác này. Nàng đã gây cho Bạch Lâm rất nhiều tổn thương, lúc này còn nghĩ đến chuyện như vậy.
"Chân hơi tách ra một chút."
Mặc dù trong lòng hối hận vì xúc cảm không nên có, nhưng nếu đã nói qua giúp Bạch Lâm, nàng nhất định phải hoàn thành. Mới đây, chính mình đã gây tổn thương cho Bạch Lâm, nóimình bá đạo cũng được, du͙© vọиɠ chiếm giữ quá mạnh cũng tốt, Trì Thanh chỉ không hy vọng thân thể Bạch Lâm bị bất luận kẻ nào tiến vào ngoại trừ mình, kể cả chính Bạch Lâm, Trì Thanh cũng cảm thấy không được.
"Òh."
Nghe xong Trì Thanh nói, thân thể buộc chặtcủa Bạch Lâm trở nên càng thêm căng cứng, thế nhưng lại từ từ đem hai chân khép kín mở ra. Tuy rằng chỉ là một cái khe hở rất nhỏ, lại đủ để Trì Thanh với tay đi vào, cũng có thể khiến nàng nhìn thấy thân thể trong sạch của Bạch Lâm.
Mặc dù tối qua đã bôi thuốc, bộ phận nhu nhược ấy vẫn chưa khỏi hắn, vẫn sưng đỏ phiếm hồng như trước. Bởi vì vừa mới bôi thuốc, quanh đó tản ra vẻ sáng trong bóng loáng. Cho dù chăn bông đã che đi phần lớn ánh sáng, cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Tầm nhìn dừng ở động khẩu nhỏ đến cơ hồ không thấy, Trì Thanh sợ hãi chính mình trực tiếp đi vào sẽ lại làm Bạch Lâm đau. Cân nhắc xong, nàng đành bắt tay thoa thuốc mỡ xung quanh cửa vào, ngay sau đó, lại đổ thật nhiều thuốc mỡ lên ngón giữa, thế này mới xâm nhập vào bên trong.
Đúng như trong lòng sở liệu, thân thể Bạch Lâm so với tối hôm qua lúc nàng ngủ tiến vào khó khăn hơn rất nhiều. Bởi vì quá mức khẩn trương, thân thể nàng cực kỳ căng cứng, thông đạo lại nhỏ hẹp đến nửa bước khó đi. Vừa mới tham nhập một ngón tay, Trì Thanh liền bị bên trongđó đè ép đến khó lòng mà nhúc nhích.
Nghe thấy Bạch Lâm ngày càng hít thở trầm trọng, cảm thụ được xúc cảm chung quanh ngón tay nóng rực. Trì Thanh ngẫu nhiên nhìn đối phương, cũng chính một cái liếc mắt này, làm cho hồn phách nàng bị thất lạc. Giờ phút này không thể nghi ngờ Bạch Lâm là mê người, tóc đen dài rủ trên gối đầu trên ga giường, không gây cảm giác lộn xộn, ngược lại tăng thêm vài phần mê hoặc.Hẳn là quá mức thẹn thùng, nàng lấy tay nắm chặt ra giường, đầu cũng cật lực ngửa lên. Theo động tác này, chiếc cổ của nàng nâng cao, cùng với xương quai xanh hình thành gần như một góc chín mươi độ bại lộ ra ngoài một độ cong hoàn mỹ. Mỹ cảnh tốt đẹp khiến Trì Thanh nhìn xem mê mẩn, một phút thất thần, liền quên vị trí của ngón tay, nguyên ngón trơn trượt thâm nhập cả vào bên trong.
"Ưm…"
Thình lình xảy ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức mãnh liệt, dẫn tới Bạch Lâm không thể không cong người, chấp nhận Trì Thanh tiến vào. Nàng căn bản không nghĩ tới đối phương sẽ không nói một tiếng liền trực tiếp tiến vào, kỳ thật, cử chỉ này của Trì Thanh cũng không phải nàng cố ý, mà là một lúc vô ý. May mà, nhờ có tác dụng của thuốc mỡ bôi trơn trên ngón tay. Nên Bạch Lâm cũng không cảm nhận được nhiều thống khổ, có, cũng chỉ là thoải mái khi được người yêu tiến vào.
"Thật có lỗi."
Nghe Bạch Lâm 'ưm' một tiếng, Trì Thanh tưởng mình đã làm đau nàng, vội vàng lấy tay đem mồ hôi trên tránlau khô. Cảm thấy Trì Thanh tới gần, Bạch Lâm nghiêng đầu quay lại, đối diện Trì Thanh đang ở trên người mình. Con ngươi đen của nàng tràn ngập quan tâm và đau lòng, trong lòng Bạch Lâm ấm áp, kìm lòng không đậu vươn tay ôm lấy Trì Thanh, không muốn buông ra.
Khó thấy được Bạch Lâm có mặt trẻ con như vậy, Trì Thanh không thấy phiền cũng không cử động, nằm yên cho nàng ôm mình, đồng thời vươn tay vuốt ve bả vai Bạch Lâm. Qua hồi lâu, cảm thấy thông đạo quanh ngón tay thả lỏng rất nhiều, Trì Thanh mới chậm rãi bắt đầu cử động, bắt tay bôi thuốc lên trên vách tường non mềm.
Ngón tay Trì Thanh thực ôn hòa, thực ấm áp. Mềm mại cực nóng, đó là thân thể của Bạch Lâm, thông đạo nhỏ hẹp kia mang theo độ ấm cùng ngây ngô của xử nữ, mỗi lần ngón tay chuyển động, Trì Thanh đều có thể vuốt ve đến từng tấc từng nếp nhăn phập phồng rõ ràng. Động tác như vậy, Trì Thanh cảm thấy, ngay cả thân thể của mình cũng nóng theo, đúng là bắt đầu sinh ra một loại ý niệm không nên có.
Trong lòng yêu một người yêu đến sâu sắc, chỉcần một nụ hôn đơn giản đều đã khiến thân thể sinh ra rung động, nói chi đến trực tiếp kɧıêυ ҡɧí©ɧ như thế. Thân thể còn bị vâytrong trạng thái mẫn cảm, nhờ thuốc mỡ trơn, ngửi thấy hương vị trên người Trì Thanh thơm ngát. Bạch Lâm mạnh mẽ cắn môi dưới, sợ chính mình kêu thành tiếng, cảm giác cũng ngày càng thoải mái, khiến nàng không khống chế nổi muốn hé miệng, gọi tên Trì Thanh.
Không khí trở nên ái muội, động tác trên tay Trì Thanh cũng không còn đơn thuần, mà biến thành chậm chạp khéo léo kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Tình yêu tốt đẹp khiến người ta mê ly, hướng tâm trí về, mặc dù biết như thế là sai, cũng có vô số người thà rằng đυ.ng vào đầu rơi máu chảy, cũng muốn chìm trong tình yêu.
"Ân…"
Thanh âm thoải mái đầu tiên tràn ra từ trong miệng Bạch Lâm,khiến Trì Thanh khôi phục thanh tỉnh, đồng thời cũng khiến hai người hoàn toàn lâm vào hoàn cảnh xấu hổ cực độ.
Bôi thuốc xong, nhưng ngón tay của Trì Thanh cũng không rút ra. Phát hiện sự thật này, nàng ngượng ngùng vén mái tóc, chậm rãi rút ngón tay ra. Nàng có thể nghe được, lúc nàng hoàn toàn rời đi, Bạch Lâm phát ra một tiếng thở dài. Âm thanh rất nhẹ, mang theo một ít ngân nga cùng thỏa mãn. Nhiệt khí hô hấp nhè nhẹ vừa lúc phà vào trên cổ, khiến cho hai tai Trì Thanh đỏ lên hoàn toàn.
"Ta đi sẽ trở lại ngay, chờ ta đút ngươi ăn sáng."
Trì Thanh vừa nói vừa tiến vào phòng tắm rửa tay, kết quả, lúc nàng đi ra, Bạch Lâm vẫn duy trì bộ dáng như cũ, không có thay đổi. Nàng đem mặt chôn trên gối, chỉ lộ ra hai lỗ tai nhỏ hồng hồng, ngẫu nhiên còn động động vài cái, thật giống như chú thỏ con đáng yêu.
Trì Thanh nhìn, chỉ cảm thấy giờ phút này bộ dáng của Bạch Lâm dễ thương cực kì. Nàng đứng bên giường, đưa tay vuốt ve tấm lưng lộ ra ngoài của Bạch Lâm, lấy ngón tay phất qua từng vết sẹo hồng nhạt. Thẳng đến khi thân thể bị nàng chạm vào run rẩy, nàng mới dừng lại động tác.
"Được rồi, đừng nằm nữa, ăn chút gì đó trước."
Trì Thanh nói xong, cũng không chờ Bạch Lâm trả lời, liền ngồi vào bên giường, đem thân xác đang quấn lấy chăn bông ôm vào trong lòng. Phần eo tựa vào trên đùi Trì Thanh, khiến cho bụng dưới đang đau của Bạch Lâm cảm thấy thoải mái như được mát xa. Nàng mở mắt, nhìn Trì Thanh đang ở trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy, giờ khắc này, chính mình thật sự rất hạnh phúc.
Trì Thanh làm bữa sáng luôn luôn giống nhau, trừ bỏ sandwich cũng chỉ có vài thứ thiết yếu. Nhìn khối điểm tâm kia, Bạch Lâm vẫn là lần đầu tiên thấy Trì Thanh làm gì đó cho mình. Nàng hé miệng, đem khỏa trắng nõn mềm mại ăn vào. Kỳ quái là, bên ngoài nó là bột mì gạo nếp, bên trong lại là bánh ngọt cùng bơ. Điểm tâm mới lạ như vậy khiến Bạch Lâm cảm thấy rất thú vị, tuy rằng nàng không thích đồ ngọt, nhưng nếu là Trì Thanh đút nàng, nàng đều thích đến mê mệt.
Mặc dù sự việc xảy ra vào buổi tối đó,cả hai người các nàng đều không biết trước được, nhưng Bạch Lâm không hề cảm thấy nửa điểm khổ sở, lại càng không chủ động đυ.ng chạm đến chuyện đó. Điều nàng muốn, bất quá chỉ cần một chút ôn nhu của Trì Thanh. Cho dù chỉ là một chút nhỏ bé không đáng kể, cũng khiến cho tâm trí nàng hạnh phúc, thậm chí có thể giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, không quay đầu lại.
Ăn một chút, rốt cuộc bụng cũng không còn đau, Bạch Lâm một tay ôm lấy cánh tay Trì Thanh, tay kia đặt trên bụng của mình. Không hiểu sao, thân thểnàng càng lúc càng thoải mái, nàng muốn ngủ. Nhất là như bây giờ nằm trong lòng Trì Thanh, thật sự thoải mái nên khiến cho nàng càng nhanh buồn ngủ.
"Mệt rồi thì ngủ đi."
Nhìn ra Bạch Lâm mệt mỏi, Trì Thanh nói thật nhỏ nhẹ. Tuy rằng bữa sáng làm cho Bạch Lâm, người kia cũng chỉ ăn mấy miếng, nhưng nàng hiểu, so với ép buộc Bạch Lâm ăn, không bằng để nàng nghỉ ngơi thật tốt. Thấy đối phương gật gật đầu, nhẹ giọng nói cái gì đó xong liền nhắm mắt. Thanh âm kia nhỏ đến không thể nghe rõ, Trì Thanh lại theo khẩu hình miệng của Bạch Lâm nhìn ra, nàng nói, đừng rời xa ta.
Nhìn môi Bạch Lâm dính một ít bơ, Trì Thanh không dùng khăn tay giúp nàng lau, mà cúi người xuống, dùng đầu lưỡi chậm rãi đem bơ nhẹ nhàng liếʍ sạch sẽ. Bạch Lâm ngủ thật sự ngon giấc, vì không muốn đánh thức nàng, Trì Thanh không động đậy thân thể. Nàng cứ như vậy ôm lấy người đang bị vây trong chăn bông, lưu luyến nhìn gương mặt khi ngủ của người kia.
Tiểu Lâm, ta thật sự hy vọng có thể luôn luôn cùng ngươi ở bên nhau, nhưng sẽ có một ngày, ta vẫn sẽ làm tổn thương ngươi. Ta không biết làm như vậy có phải tốt nhất cho ngươi hay không, nhưng ta biết, ta không phải một người yêu tốt. Cho nên, hãy yêu chính ngươi nhiều một chút, đừng tiếp tục yêu ta nữa, được không?