Lúc Bạch Lâm tỉnh lại lần nữa thì sắc trời đã sáng. Nhìn sang khoảng giường trống bên cạnh, tuy rằng vẫn còn lưu lại hơi ấm nhưng người thì đã biến mất, mùi hương bên cạnh vẫn lưu lại nhắc nhở Bạch Lâm, tối hôm qua không phải là giấc mộng, mà là sự thật.
Nghĩ đến đây, Bạch Lâm cử động thân mình, nằm xuống vị trí trống không kia, đem gối đầu ôm vào trong ngực mà ngửi. Nơi này là nơi Trì Thanh đã nằm tối qua, cái gối đầu này, cũng là cái mà nàng ta nằm lên, mặt trên vẫn còn lưu lại hơi thở thơm mát đặc trưng trên người đối phương.
Bạch Lâm thỏa mãn nhắm mắt lại, khóe miệng không nhịn được hơi gợi lên. Nàng nhớ rõ, bản thân đã không có khoảng khắc vui vẻ từ rất lâu rồi. Từ lúc còn nhỏ, cho tới bây giờ cũng không biết cảm giác thoải mái cười to là thế nào. Nhưng vào lúc này, vào giờ phút này, Bạch Lâm có cảm giác muốn cười.
Mà nguyên nhân của loại cảm xúc này, không thể nghi ngờ là do Trì Thanh gây nên. Mặc dù đối phương chỉ ôm mình cùng nhau đi vào giấc ngủ, nhưng đối với Bạch Lâm, giá trị và ý nghĩa của nó hơn xa cái ôm. Từng có lúc, nàng hy vọng Trì Thanh có thể ôm mình một cái, không phải là lúc nàng bị thương, cũng không phải là thương hại hay yêu thương nàng, chỉ đơn thuần là cái ôm, không cần thêm điều kiện nào khác.
Mà nguyện vọng này, rốt cục vào tối hôm qua có thể thực hiện được rồi. Bạch Lâm thực vui sướиɠ, thậm chí hưng phấn đến không biết nên như thế nào cho phải. Mà hết thảy, đều là vì Trì Thanh cho nàng một cái ôm, nhìn qua là nhỏ bé nhưng đối với Bạch Lâm mà nói, vậy là đủ rồi.
Biết mình không thể nằm mãi trên giường, Bạch Lâm đứng dậy đi đến phòng tắm, rửa mặt đánh răng một cái. Đứng trước gương, thấy tinh thần mình so với thường ngày rạng rỡ hơn, nàng vui mừng gật gật đầu. Chỉ vì cái ôm của Trì Thanh vào đêm qua, những đàm làm cho Bạch Lâm ngủ một giấc an ổn nhất trong suốt 1 tháng qua.
Nàng có thể cảm nhận được thân thể của mình bởi vì nghỉ ngơi mà khỏe lên rất nhiều, ngay cả chân trái luôn khó chịu cũng đỡ hơn rất nhiều. Bạch Lâm cho là như vậy, kỳ thật cũng không hề quá đáng, trên thực tế, nàng thật sự cũng lâu lắm rồi không nghỉ ngơi tốt như vậy.
Từ trong phòng tắm đi ra, thay quần áo sạch sẽ, Bạch Lâm mở ngăn kéo dưới giường ra, trước mắt nàng là một loạt các bình thuốc được xếp chung một chỗ. Nàng theo thứ tự lấy thuốc ra, lúc lấy xong thì trong tay Bạch Lâm đã chồng chất gần mười loại thuốc với đủ hình dáng và màu sắc.
Tất cả đều là thuốc mà Bạch Lâm phải uống, một ngày ba lần, một lần cũng không thể quên. Nàng cảm thấy, luợng thuốc mỗi ngày mình uống còn nhiều hơn cơm nàng ăn. Trong chỗ thuốc đó có thuốc trị mắt, có trị đau, có trị chân, phần còn lại là thuốc bổ điều dưỡng thân thể. Bạch Lâm rất rõ, đối với tình trạng thân thể hiện tại, không uống thuốc là không được.
Sau khi kiểm tra lại hết thảy, nàng lại đứng trước gương nhìn nhìn, cảm thấy không có vấn đề gì mới đẩy cửa đi xuống dưới.
Nữ nhân đều chú ý đến dung mạo, Bạch Lâm cũng không ngoại lệ. Nàng có tình cảm sâu nặng với Trì Thanh có, sâu đến mức có thể trả giá mà không toan tính. Nhưng nàng cũng có hi vọng được hồi báo, cũng hy vọng tầm mắt Trì Thanh có thể dừng ở trên người nàng nhiều một chút. Bạch Lâm luôn hy vọng, bản thân có thể đem mặt tốt nhất của nàng xuất hiện ở trước mặt Trì Thanh. Bất luận là thân thể, hay là khuôn mặt.
“Chào buổi sáng.”
Vừa mới xuống lầu, Bạch Lâm liền thấy Trì Thanh đang ngồi ở trên bàn cơm uống một ly cà phê. Đồng hồ sinh học của đối phương luôn luôn chuẩn xác, bất luận buổi tối ngủ nhiều cỡ nào, sáng hôm sau đúng 7 giờ sẽ rời giường. Nay, nhìn thấy Trì Thanh tinh thần sáng lạn ngồi ở bàn ăn, tâm tình của Bạch Lâm cũng tốt hẳn lên.
“Uhm, trong phòng bếp còn một phần bữa sáng, chờ ngươi ăn xong, ta mang ngươi đi bệnh viện.”
Nghe xong nửa câu đầu, trong lòng Bạch Lâm vừa kinh ngạc, vừa vui sướиɠ. Nàng nghĩ, Trì Thanh chỉ làm bữa sáng cho bản thân, căn bản sẽ không để ý tới mình. Trên thực tế, mỗi khi Lục Úy Lai không có ở nhà Trì Thanh đều đã tự mình xuống bếp, nhưng cũng không làm phần của Bạch Lâm.
Mà hiện tại, hết thảy đều không giống với trước kia. Trì Thanh còn dùng ngữ khí mềm nhẹ nói với mình, cũng không xem mình trở thành người vô hình, thậm chí khi làm bữa sáng còn vì mình chuẩn bị một phần. Trì Thanh như vậy làm cho Bạch Lâm cảm thấy vô cùng vui sướиɠ, nhưng nàng cao hứng chưa được vài giây, thì nửa câu sau, lại làm lòng nàng đang vui sướиɠ chuyển thành lo lắng.
Ở trong tiềm thức, Bạch Lâm không hy vọng Trì Thanh biết được tình trạng của mình. Nếu đối phương biết được thì nàng ta có khả năng sẽ không mang theo mình lúc chấp hành nhiệm vụ nữa. Chỉ cần nghĩ đến Trì Thanh một thân một mình làm việc nguy hiểm, mà mình lại không thể ở bên người bảo vệ nàng ta. Bạch Lâm nghĩ, nếu việc này thật sự xảy ra, nàng nhất định bởi vì lo lắng mà điên mất.
“Tại sao lại phải đi bệnh viện?”
Bạch Lâm không đáp mà hỏi lại, cũng biểu đạt rằng nàng không muốn đi bệnh viện.
“Tại sao? Bạch Lâm, ngươi còn không biết xấu hổ hỏi ta tại sao? Sáng nay gọi điện thoại hỏi Úy Lai, nàng ta nói thân thể ngươi hiện tại rất tệ, uống thuốc gần một tháng mà không có dấu hiệu tốt. Nếu không mang ngươi đi bệnh viện, chỉ sợ ngươi chết ở trong nhà cũng không ai hay biết.”
Trì Thanh nói chuyện rất khác thường, thậm chí tốc độ nói cũng khác hẳn mọi khi. Những lời này được nàng nói rất nhanh, thậm chí còn mang theo hỗn loạn và tức giận. Bạch Lâm không rõ Trì Thanh vì cái gì lại tức giận, nhưng trực giác nói cho nàng biết, đối phương thành như vậy, là bởi vì mình. Chẳng lẽ, Trì Thanh cảm thấy bị mình trói buộc nên mới tức giận sao?
“Không cần, cơ thể của ta không có vấn đề gì, ta sẽ không đi bệnh viện.”
Không khí trong phòng bởi vì câu nói cường ngạnh này của Bạch Lâm mà trở nên xấu hổ vô cùng, Trì Thanh hiển nhiên không nghĩ tới Bạch Lâm lại dùng loại ngữ khí này nói với mình, thân mình nàng cứng đờ, lập tức liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm Bạch Lâm, không nói lời nào. Mà kỳ quái là, người kia cũng không né tránh, còn lớn mật cùng nàng đối diện. Trong mắt hai người đều phản chiếu hình ảnh của đối phương.
Lúc này, cửa biệt thự bị đẩy ra, là Tô Ngạo Ngưng đến.
“Tiểu Thanh Thanh, ta đến thăm ngươi nha.”
Tháo giầy, lại đem áo khoác cởi ra để ở sô pha, Tô Ngạo Ngưng cũng không quản Bạch Lâm đứng ở đó, trực tiếp ngồi bên cạnh Trì Thanh, hôn lên mặt nàng.
Cho dù là đứng cách đó mấy thước, Bạch Lâm cũng có thể nhìn ra Trì Thanh vốn đang tối tăm mặt mũi mà bởi vì động tác này nên càng trở nên khó coi. Phát hiện này làm cho sự khó chịu trong lòng Bạch Lâm giảm đi rất nhiều, nàng không nhìn Trì Thanh cùng Tô Ngạo Ngưng nữa, mà lập tức đi vào hoa viên, thay Tô Tô cùng Lạc Địch chuẩn bị bữa sáng. Thấy nàng rời đi, Trì Thanh cũng không giữ lại, cúi đầu tiếp tục uống cà phê, nhưng bất mãn trong lòng tựa hồ càng thêm ngưng trọng.
Tô Ngạo Ngưng không phải đứa ngốc, tất nhiên nhìn ra được Trì Thanh cùng Bạch Lâm là đang giận dỗi, nàng không hề mặt dày đi trêu chọc Trì Thanh, mà lập tức đi đến phòng bếp, cầm bữa sáng của Bạch Lâm đi ra ăn. Ngồi ở trong hoa viên, Bạch Lâm nhìn thấy tất cả quang cảnh trong phòng khách. Nhìn thấy Tô Ngạo Ngưng lấy bữa sáng của mình ăn luôn, rồi vừa cười vừa nói chuyện cùng Trì Thanh, Bạch Lâm cảm thấy mất mát cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tô Tô.
Bản thân mình, lại chọc Trì Thanh giận.
Ngay lúc Bạch Lâm đang ảm đạm thất thần, một tờ giấy trắng từ trên trời rơi xuống, rớt ngay trước mắt nàng. Tờ giấy xuất hiện một cách kỳ quái, liền cho thấy trong đó cất giấu nhiều tin tức, rất khả nghi. Liếc mắt nhìn phòng khách, rồi lại cố ý xoay đầu sang nhìn vệ sĩ. Bạch Lâm hướng đối phương gật gật đầu, đem thân mình nghiêng đi, làm bộ cùng Tô Tô chơi đùa, kì thực là đang nhìn nội dung trong tờ giấy.
Mặt trên cũng không viết nhiều lắm, nhưng ẩn chứa hàm nghĩa, có lẽ chỉ có Bạch Lâm có khả năng lý giải. Một chữ cái x trong ngoặc kép, ngay sau đó, là một vài số 1, cuối cùng viết thêm địa điểm nổi tiếng cho các cặp tình nhân hẹn hò, quảng trường Tinh La. Cẩn thận đem nội dung trong tờ giấy ghi tạc vào đáy lòng, Bạch Lâm đứng lên, nhìn sắc mặt người ngồi bên trong phòng khách vẫn như cũ, không tốt hơn bao nhiêu, nàng hướng về phía trong nhà đi đến.
“Thực xin lỗi, vừa rồi là ta không đúng. Thân thể ta quả thực có chút không thoải mái, nhưng cũng không có gì trở ngại, ngày mai ta sẽ cùng ngươi đi bệnh viện, nhưng hiện tại ta muốn ra ngoài một chút, có thể chứ?”
Bạch Lâm đứng trước mặt Trì Thanh cùng Tô Ngạo Ngưng, thấp giọng nói. Tuy ngoài mặt thực lạnh nhạt, nhưng trong lòng sớm đã khẩn trương rung động. Nàng không biết hồi nãy mình chống đối như vậy Trì Thanh có thể đồng ý cho mình đi ra ngoài hay không, nếu không đồng ý, nàng nên làm như thế nào đây.
“Chuyện gì?”
Nghe ngữ khí của Trì Thanh sẽ biết, tâm tình của đối phương cũng không vì mấy lời giải thích vừa rồi mà tốt lên. Bạch Lâm dùng răng nanh cắn chặt răng môi dưới, suy nghĩ hồi lâu, mới lại lần nữa mở miệng.
“Ta muốn đi ra ngoài gặp một người bạn.”.
“Sao? Ngươi ở đây có bạn? Ta thế nào lại không nghe ngươi nói qua?”
Thực hiển nhiên, Bạch Lâm giải thích cũng không thể làm cho Trì Thanh tin tưởng. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Bạch Lâm đang không dám ngẩng đầu, nhíu mày.
“Quen biết không lâu, ta chỉ muốn gặp nàng ta một chút, rất nhanh sẽ trở về.”
Trì Thanh biến thành bộ dáng ít lời hiện nay cũng không phải do bản tính của nàng, mà do những gì nàng đã phải trải qua. Mà Bạch Lâm ít nói cũng không phải do trời sinh, mà là do Trì Thanh tạo thành.
Lúc nhỏ Bạch Lâm và những đứa nhỏ khác rất giống nhau, nàng cũng có ước mơ. Nàng mong có một người mẹ ôn nhu xinh đẹp, người ba cao lớn hiền lành. Cũng mong giống những đứa nhỏ khác, có thể ngồi trong lòng mẹ làm nũng, đem chuyện ở trường kể cho mẹ nghe.
Nhưng sau khi nhận thức được sự thật tàn khốc, giấc mộng của Bạch Lâm vỡ nát, kỉ niệm thơ ấu cũng không có. Bạch Lâm bị chứng thất ngữ lúc nhỏ, chuyện này, nàng chưa từng nói cho bất kì ai, lại càng chưa từng nhắc tới với Trì Thanh. Nửa năm đầu nàng rời khỏi Trì Thanh, cơ hồ không có biện pháp phát ra thanh âm.
Vì thế, Bạch Lâm thực sốt ruột, cũng tìm rất nhiều biện pháp, nhưng vẫn không thể phát ra tiếng. Sau đó có bác sĩ tâm lý làm phụ đạo, nàng mới có khả năng mở miệng nói chuyện. Mà Bạch Lâm bị trở ngại ngôn ngữ nặng như vậy, nguyên nhân, chính là bởi vì áp lực trong lòng nàng quá lớn, mới làm cho nàng không thể cùng bất kì ai trao đổi.
Nay, Bạch Lâm có thể nói chuyện, đã là điều cực kỳ khó, nhất là nói chuyện lúc đối mặt với Trì Thanh. Không ai biết, khi ở trước mặt Trì Thanh nàng phải giữ vững bình tĩnh, đối với nàng mà nói đây chính là điều khó khăn nhất. Bạch Lâm yêu Trì Thanh, nàng khát vọng Trì Thanh, nhưng cũng sợ Trì Thanh thật sâu.
Thời thơ ấu vẫn khiến Bạch Lâm lưu lại bóng ma. Hiện tại nàng, cũng không phải sợ Trì Thanh đánh chửi như lúc nhỏ. Nàng chỉ sợ hãi đối phương dùng ánh mắt vô tình nhìn mình, nói lời đả thương mình. Những hành động vô tình của người yêu luôn là vũ khí có sát thương mạnh nhất, là độc dược khó giải nhất.
Trì Thanh với Bạch Lâm giống như mỹ vị mật đường, chỉ cần Trì Thanh biểu lộ một chút ôn nhu, người kia đều dễ dàng sa vào trong đó. Nhưng nhiều thời điểm, Trì Thanh lại lạnh như dao găm, như viên đạn. Một cái nhìn lạnh lùng, một câu nói không có ấm áp, đều có khả năng khiến Bạch Lâm thương tích đầy mình, máu chảy thành sông.
Bạch Lâm thừa nhận, nàng sợ Trì Thanh. Nàng sợ hãi đối phương sẽ không cần nàng, chán ghét nàng, đem nàng vứt bỏ. Điều này làm Bạch Lâm cảm thấy những chuyện mình làm đều trở nên vô dụng. Trì Thanh tùy tiện hành động là có thể dễ dàng xóa bỏ cố gắng, thậm chí là sự tồn tại của Bạch Lâm.
Suy nghĩ hỗn loạn làm cho đầu óc Bạch Lâm không hề rõ ràng, bả đầu nàng cúi xuống thấp đến không thể thấp hơn nữa. Bạch Lâm cảm thấy giờ phút này mình như một kẻ dư thừa, mà hai người kia, mới là những người cùng thế giới.
“Được.”
Không biết qua bao lâu, Trì Thanh mới mở miệng nói chuyện. Một tiếng được này, khiến Bạch Lâm cả kinh. Nàng thật sự không nghĩ đối phương lại nhanh như vậy đáp ứng thỉnh cầu của mình.
“Cám ơn ngươi.”
Trong lòng cảm kích thốt ra, Bạch Lâm thực vui vẻ, Trì Thanh cho phép nàng đi ra ngoài.
“Không cần cám ơn ta, ngươi là một người độc lập, cùng ta không có quan hệ, ngươi đi đâu, là tự do của ngươi.”
Trong lòng vừa khuây khoả bởi vì một câu nói của Trì Thanh mà biến mất vô tung vô ảnh, thân thể Bạch Lâm cứng đờ, theo bản năng cúi đầu. Câu nói nàng sợ nhất, vẫn xuất hiện.
“Ta đi đây.”
Bạch Lâm nói xong, xoay người đi ra cửa. Nàng chịu không nổi không khí này trong phòng, càng không thể thừa nhận ánh mắt lạnh lùng kia. Lòng của nàng đau quá, đau như dao cắt. Nhưng Trì Thanh cũng không có cho nàng cơ hội thoát ra, mà đem nàng gọi lại ngay.
“Ngươi không có tiền không xe, cứ như vậy gặp bạn của ngươi sao?”
Trì Thanh hỏi Bạch Lâm, ngồi ở vị trí cũ phất phất tay. Rõ ràng trong phòng ngoài Tô Ngạo Ngưng cùng Bạch Lâm thì không có một ai, nhưng khi Trì Thanh mới phất tay, lập tức có một nam nhân mặc đồ đen đi đến. Hắn cung kính đem chìa khóa xe cùng một xấp tiền giá trị lớn đặt ở trước mặt Trì Thanh.
“Ngươi dùng xe của ta đi, chỗ tiền này cầm để dùng, còn có thẻ tín dụng, mật mã là sáu số 1.”
Trì Thanh nhìn Bạch Lâm nói, ý bảo nàng đem đồ trước mặt lấy đi. Nhìn xấp tiền màu đỏ kia, Bạch Lâm do dự một lát, đầu tiên là lấy chìa khóa, rồi lại duỗi cánh tay thon dài, từ trong xấp tiền dày rút ra 2 tờ, rồi không hề động đậy.
Hành động thật giống như chú cún con ngoan ngoãn, không được chủ nhân cho phép, căn bản không dám ăn nhiều hoặc ăn bậy này nọ. Một màn này bị Tô Ngạo Ngưng nhìn thấy, nàng muốn cười, lại ngại Trì Thanh nên chỉ có thể cúi đầu nén cười.
“Tại sao không lấy hết?”
Thấy Bạch Lâm chỉ lấy hai tờ tiền, ngay cả thẻ tín dụng cũng không cầm, Trì Thanh thực không vui hỏi.
“Ta không cần nhiều tiền như vậy.”
Trên thực tế, Bạch Lâm quả thật không cần tiền, thứ nhất nàng không cần mua gì, thứ hai, nàng cũng không có chỗ xài. Bắt nàng cầm lấy xấp tiền này? Bạch Lâm tự nhiên sẽ không làm như vậy.
“Hai tờ là đủ? Nếu lúc đó xảy ra chuyện gì, ngươi phải làm sao bây giờ?”.
Trì Thanh thật không hiểu trong đầu Bạch Lâm suy nghĩ cái gì, chỉ là tiền mà thôi, vì cái gì nàng ta không chịu lấy? Chẳng lẽ nàng ta cùng mình khách khí đến mức ngay cả tiền cũng phải phân chia rõ ràng?
“Kia… Được rồi.”
Bạch Lâm nói xong, lại từ xấp tiền kia rút ra ba tờ nữa. Lúc này, Tô Ngạo Ngưng thật sự bật cười, cùng với tiếng cười đó là khuôn mặt bực tức của Trì Thanh.
“Ngươi đi đi.”
Trì Thanh thấp giọng nói, ngôn ngữ lộ vẻ bất đắc dĩ. Nàng thật sự rất muốn biết, đầu óc Bạch Lâm cấu tạo thế nào, sao lại làm ra chuyện mà người bình thường rất ít làm.
“Òh, ngươi đừng tức giận nữa, ta rất nhanh sẽ quay về.”.
Lòng tràn đầy xin lỗi Bạch Lâm nói với Trì Thanh, cầm năm tờ tiền cùng một chìa khóa xe ra cửa. Thấy nàng chỉ mặc áo sơ mi đơn bạc cùng một cái quần dài màu trắng đi ra ngoài, Trì Thanh muốn gọi nàng trở về mặc thêm quần áo. Nhưng đối phương đã đóng cửa, không cho nàng cơ hội làm điều này.
“Tiểu Thanh Thanh, ta mới phát hiện, con gái của ngươi còn đáng yêu hơn ngươi, nàng ta có bạn trai chưa? Nếu chưa có, không bằng làm bạn gái…”.
“Tô Ngạo Ngưng, ngươi tốt nhất không nên chú ý đến nàng, nếu không, ta sẽ không bỏ qua ngươi.”
Tô Ngạo Ngưng nói còn chưa dứt lời, liền bị Trì Thanh đánh gãy. Nàng dùng con ngươi đen thuần của mình nhìn đối phương, cho dù biết đối phương chỉ nói đùa lại vẫn là làm cho nàng tức giận.
Trì Thanh thực chán ghét cảm giác này, tựa như bảo bối nhà mình bị người ngoài nhòm ngó, mỗi thời khắc đều phải lo lắng che dấu. Trì Thanh không biết vì cái gì mình lại có loại cảm giác này, có lẽ, ngay cả chính nàng cũng chưa phát hiện, ở trong lòng nàng, sớm đã đem Bạch Lâm trở thành vật phẩm cá nhân, ai muốn đυ.ng vào, Trì Thanh cũng không dễ dàng bỏ qua cho đối phương. Giờ phút này nàng tựa như một con mãnh thú, lực sát thương mạnh mẽ, nháy mắt liền làm cho Tô Ngạo Ngưng không dám mở miệng.
“Chỉ đùa một chút mà thôi, ngươi kích động cái gì? Người không biết, còn tưởng rằng ta đoạt vợ của ngươi.”.
“Ăn xong bữa sáng thì đi đi.”
Không muốn cùng Tô Ngạo Ngưng dây dưa, Trì Thanh đứng dậy đi tới phòng của mình. Mới vừa về phòng, nàng thậm chí ngay cả cửa cũng chưa kịp đóng, liền lấy ra di động, gọi điện thoại cho vệ sĩ dưới lầu.
“Thanh tỷ.”
“Đi theo Bạch Lâm, ta muốn biết nàng đi nơi nào, gặp người nào, đối phương là ai, bối cảnh cùng lai lịch cũng phải điều tra rõ ràng.”.
“Dạ”.