Thiếu Nữ Ngây Thơ

Chương 39: Hỗn Chiến

“Ha ha ha, người không lớn, nhưng khẩu khí không nhỏ nha. Ta thật muốn nhìn xem ngươi giết ta như thế nào. Chỉ dùng cây đao tàn của ngươi? Hay là hai cánh tay gầy guộc bệnh hoạn?”

Nghe xong Bạch Lâm nói, Trình Linh khinh thường phản bác. Nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ lo lắng, bước chân cũng từ từ lui về phía sau.

Con người khi đối mặt với sự vật mà bản thân không dự đoán được luôn mang theo cảm giác sợ hãi, cũng như Trình Linh đối với Bạch Lâm lúc này. Vết thương trên cổ tay đã lành lại rất nhiều nhưng hiện giờ vẫn ẩn ẩn đau đớn, nhắc nhở cho Trình Linh biết, cô gái gầy yếu trước mặt này, đã như thế nào dùng một tay, đem xương tay của mình bẻ gãy.

Nếu nhớ không lầm, thì lúc đó ánh mắt Bạch Lâm cũng như bây giờ. Và lúc này, ánh mắt đó lại càng hung hãn, làm cho người ta sợ hãi thập phần. Mắt thấy Bạch Lâm chậm rãi hướng về phía mình, trên tay nàng cầm một cây mã tấu. Tuy rằng mã tấu thực sắc bén, nhưng vẫn không thể so với khấu súng trên tay của mình.

Trình Linh không biết mình sợ cái gì, không rõ vì sao thân thể lại phát lạnh đến đổ mồ hôi. Ả chỉ biết, tay mình đang run rẩy, tâm tình đang sợ hãi. Mà nguyên nhân gây ra sự sợ hãi này, chính là Bạch Lâm ~ người chỉ mới 22 tuổi.

Tức giận, không cam lòng cùng khiếp hãi, tất cả các trạng thái cảm xúc này trong nháy mắt xâm nhập lấy linh hồn ả. Trình Linh không nghĩ nhiều, nhắm ngay một phát súng nã vào người Bạch Lâm. Nhưng vì tay run mà mất đi sự chính xác, phát súng bắn sát bên chân Bạch Lâm, tạo thành một lỗ thủng trên sàn nhà.

“Ha ha”

Địa phương càng trống trải, âm thanh phát ra càng vang vọng, càng rõ ràng. Trình Linh nhìn Bạch Lâm đang từ từ từng bước tới gần ả, thật muốn biết, người vừa rồi phát ra tiếng cười rợn cả sống lưng có phải là nàng hay không.

“Ngươi, ngươi cười cái gì?”

Nhờ ánh sáng yếu ớt, cuối cùng Trình Linh đã thấy được khóe môi Bạch Lâm hơi gợi lên. Giờ khắc này, nàng xác định, tiếng cười vừa rồi là do Bạch Lâm phát ra. Lúc này Trình Linh lại không rõ, lúc bình thường Bạch Lâm không bao giờ tùy tiện cười nhưng hiện giờ vì cái gì mà cười.

“Ta không thể lãng phí thời gian.”

Lúc này, rốt cuộc Bạch Lâm mở miệng nói. Thanh âm không còn ôn nhu nhẹ nhàng như ngày thường, mà lộ ra một chút khàn khàn. Trong lúc Trình Linh còn đang ngẩn ngơ, ả đã thấy Bạch Lâm hướng về phía mình đi tới, khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước chân.

Tình huống xuất hiện đột nhiên khiến Trình Linh sợ tới mức ngã ngồi trên đất, không kịp nghĩ nhiếu, nã suóng vào Bạch Lâm bắn liền mấy phát. Kết quả toàn bộ đều trật. Trình độ bắn súng của Trình Linh trước này đều không chuẩn xác, khi chấp hành nhiệm vụ đều phải cùng người khác hợp tác. Hiện tại đang ở trong trạng thái hoảng sợ, độ chuẩn càng kém hơn. Mắt thấy Bạch Lâm đã đứng trước mặt mình, Trình Linh ra sức bóp cò. Nhưng càng tuyệt vọng hơn với ả là băng đạn đã không còn đạn để tiếp tục bắn.

Vết thương chí mạng, đến tột cùng có bao nhiêu đau. Vấn đề này, chắc hẳn rất nhiều người không thể trả lời, Trình Linh cũng như vậy. Tầm mắt ả càng lúc càng mơ hồ âm u, thân thể trong nháy mắt cũng đình chỉ hoạt động, máu tươi từ khóe miệng tràn ra, muốn ngăn lại cũng không được.

Ngay sau đó, cơ thể ả co rút, cứng đờ, ánh mắt trắng dã nhìn Bạch Lâm không cảm xúc, còn cây mã tấu đã đâm thẳng vào cổ họng của ả.

Nhìn Trình Linh mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào mình. Bạch Lâm cúi người xuống, thay Trình Linh vuốt mắt, lấy con dao trong cổ họng ả rút ra, để một bên trên mặt đất.

“Thật có lỗi, bởi vì ta còn chuyện phải làm. Cho nên, ta không thể chết.”

Bạch Lâm nói xong, đem cây đao nhỏ mà Trì Thanh đưa mang lại bên hông, hướng về phía địa phương tập hợp. Nàng không thể chậm trễ thời gian hơn nữa, vừa rồi tiếng súng vang lên nhất định đã khiến thuộc hạ của Bạch Quân chú ý. Không bao lâu nữa, chổ này sẽ bị bao vây.

“Bạch Lâm, Trình Linh đâu?”

Bạch Lâm vừa tới nơi, chợt nghe Cát Đồng hỏi đến Trình Linh, nàng chỉ nói một câu không biết rồi không trả lời gì nữa. Kỳ thật, không phải Bạch Lâm muốn trốn trách việc mình đã gϊếŧ Trình Linh, chỉ là thời điểm này nói ra, sẽ khiến nội bộ hỗn loạn, đối với các nàng không có lợi.

“Các ngươi là ai?”

Bạch Lâm vừa nói xong, một âm thanh từ người khác truyền tới. Lò sát sinh tối đen như mực trong phút chốc bỗng sáng trưng, phòng tối bỗng nhiên sáng lên khiến ánh mắt Bạch Lâm cùng Cát Đồng không kịp thích ứng. Nhưng không để thời gian cho các nàng khôi phục tầm nhìn, cuộc chiến đã bắt đầu.

“Trốn ở phía sau máy móc.”

Nhìn Cát Đồng còn đứng ngây ra đó, Bạch Lâm lôi kéo ả chạy về đống máy móc cách đó không xa. Đồng thời rút súng từ trong ngực ra, hướng về phía đám người kia. Tới giai đoạn này, đương nhiên phải nổ súng, dù sao chuyện đột nhập cũng bị phát hiện rồi.

Hàng loạt phát đạn bắn vào đống máy móc kim loại, phát ra âm thanh leng keng. Bạch Lâm vừa bắn súng, trong lòng vừa tính nhẩm số người của đối phương. Thực hiển nhiên, người của Bạch Quân đã chuẩn bị sẵn sàng. Không chỉ có súng ống súng lục, mà nhân lực còn nhiều đến dọa người. Hơn nữa Bạch Lâm còn chú ý, mấy nam nhân kia còn đang cầm bộ đàm nói chuyện, như vậy người đến sẽ càng lúc càng nhiều.

Vũ khí của chúng hiện đại, đạn dược lại sung túc, mà bên này cũng chỉ còn ít ỏi mấy viên đạn. Nhìn lầu hai như cũ không có động tĩnh, Bạch Lâm nhìn một cỗ máy cách mình không xa, nàng lộn người chạy ra, nhắm ngay đầu kẻ địch.

Một phát, hai phát, ba phát, Bạch Lâm nổ súng cực nhanh, hoàn toàn không mất đi độ chuẩn xác. Mắt thấy ba kẻ địch bị Bạch Lâm bắn nát đầu, Cát Đồng sợ hãi sờ sờ cái ót. Ả cảm thấy, tư thế của Bạch Lâm cực kỳ giống với Trì Thanh năm đó.

“Bạch Lâm, Trì Thanh tại sao còn không ra? Nơi này sắp không ổn rồi!”

Mắt thấy đạn dược ngày càng ít, Cát Đồng hét lên. Bạch Lâm lúc này cũng không còn mấy viên đạn. Hai người trốn ở phía sau máy móc, hồi lâu cũng chưa nổ súng, người mù cũng cảm thấy hai người đã sơn cùng thủy tận.

*Sơn cùng thủy tận: Có nghĩa là hết đạn, hết sức chống đỡ rồi, nói chung là không còn khả năng chống cự*

Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, lúc một khẩu súng xuất hiện trước tầm mắt, Bạch Lâm nhắm ngay vào thân thể người kia, không chút do dự bóp cò. Viên đạn xuyên qua da thịt, cắm vào bức tường phía sau, đồng thời máu đỏ tươi phun ra tung tóe.

Quân địch tiến vào càng ngày càng nhiều, Bạch Lâm nhặt súng trên mặt đất, túm lấy thi thể người nọ ném ra. Thừa dịp lực chú ý đều bị thi thể kia hấp dẫn, Bạch Lâm giơ hai khẩu súng lên cùng lúc bắn ra, trong nháy mắt, người ở lầu một trong lò sát sinh đã bị tiêu diệt.

Nhìn thi thể chất đầy trên mặt đất, Bạch Lâm ném cây súng không còn đạn ra, chạy tới lầu hai.

“Nè! Ngươi lên lầu hai làm gì, nhanh chóng ra xe rời khỏi đây!”

Thấy Bạch Lâm liều mạng chạy về lầu hai, Cát Đồng không rõ người này vì cái gì có đường sống mà không chạy ra, còn muốn lao vào hang hổ.

Vấn đề của Cát Đồng không có ai trả lời, bời vì lúc này Bạch Lâm chỉ suy nghĩ về một mình Trì Thanh. Nàng tin chắc Trì Thanh đã nghe thấy động tĩnh dưới lầu, một khi như vậy, nàng ta nên biết đã có phiền toái xảy ra, phải lập tức rút đi. Nhưng Trì Thanh lại không có bất kì động tĩnh gì, lầu hai lại im lặng quá mức. Trực giác nói cho Bạch Lâm biết, Trì Thanh nhất định có chuyện.

Không kịp nghĩ nhiều, Bạch Lâm hướng về phía lầu hai chạy tới. Nàng lướt qua một lượt các căn phòng, cũng không có thời gian hút thở. Dạ dày đau đớn làm cho cả người nàng chảy mồ hôi lạnh, thân mình vừa mới hồi phục lại phải trải qua một trận đánh nhau, thể lực đã chống đỡ không nổi, tầm mắt càng lúc càng mơ hồ.

Dù vậy, Bạch Lâm vẫn không dừng lại. Nàng không phải kẻ ngốc, nàng hiểu được, giờ này trở về lấy xe lái đi mới là chính xác lựa chọn. Nhưng với nàng mà nói, không có Trì Thanh, cho dù sống sót, thì còn gì là hạnh phúc?

Cước bộ càng lúc càng nhanh, tim đập càng lúc càng gấp, nhìn tấm thiết màu đen che lấp miệng cống phía trước mặt, Bạch Lâm cảm thấy được, chính là nơi này. Bất chấp có mai phục, bất chấp bên trong phát sinh điều gì. Bạch Lâm chỉ biết nàng muốn thấy Trì Thanh, muốn coi chừng và bảo vệ Trì Thanh.

Cho dù đã chuẩn bị tư tưởng, nhưng cảnh tưởng bên trong vẫn khiến Bạch Lâm lắp bắp kinh hãi. Tấm thiết che miệng cống được đẩy ra, bên trong cũng không xuất hiện cơ quan bí mật, cũng không có âm thanh đánh nhau. Chỉ có một thứ duy nhất tồn tại, đó là hương vị máu tươi.

Bức tường trắng bóc, sàn nhà trắng bóc, dụng cụ cũng một màu như vậy, rất nhiều thứ màu trắng, nhưng đã bị đổi sắc bởi màu đỏ tươi tiên diễm. Sàn nhà la liệt rất nhiều thi thể, có thiếu nữ đoan trang, có nam nhân mặc đồ áo vest màu đen. Bọn họ đều nằm đó, không có hơi thở, không có cảm giác, không rõ số lượng. Nếu có, cũng chỉ là một màu đỏ chói mắt.

Ở giữa các thi thể, có một nam một nữ đang đứng. Nam nhân là người nước ngoài, rất cao, nhìn qua đại khái 1m9 hơn, dáng người to con. Hắn mặc một bộ quân phục màu xanh biếc cùng với đôi giày màu xanh sẫm. Mà nữ nhân, đúng là người làm cho Bạch Lâm tâm tâm niệm niệm – Trì Thanh.

Lúc này, Trì Thanh đang cùng nam nhân nước ngoài kia mặt đối mặt. Trên người nàng, bộ quần áo màu đen cùng áo gió đã bị máu nhiễm đỏ hơn phân nửa, cả người giống như từ vũng máu bước ra. Máu tươi theo tay trái chậm rãi rơi xuống, tích đầy trên sàn nhà màu trắng, hợp thành một vũng máu chói lọi. Phía sau Trì Thanh, nằm trên sàn nhà là Tằng Khả Hận. Sắc mặt nàng ta tái nhợt, trên người còn đang khoác áo gió của Lục Úy Lai. Bạch Lâm không biết nàng ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm thấy được, Tằng Khả Hận bị thương rất nặng.

“Ngươi tới làm gì? Còn không đi.”

Thấy Bạch Lâm còn ngơ ngác đứng ở cửa, Trì Thanh nhìn về phía nàng, thấy nàng không bị thương, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Nhưng thần sắc vừa dịu xuống, lại bị hành động Bạch Lâm không nghe lời mình nói, dám bước vào đây mà trở nên lạnh lẽo vô cùng.

“Ngươi bị thương.”

Bạch Lâm làm như không thấy nam nhân người nước ngoài kia, cũng không nghe thấy Trì Thanh chất vấn, nàng đi đến trước mặt Trì Thanh, lẳng lặng nói. Bạch Lâm cũng không để ý đến cặp mắt đen tuyền lộ ra sắc bén cùng bất mãn, chỉ chậm rãi kéo lấy cánh tay Trì Thanh. Cả người Bạch Lâm run lên, theo bản năng nắm chặt cánh tay Trì Thanh.

“Không liên quan đến ngươi, ngươi mang Tằng Khả Hận rời đi, nơi này có ta, ngươi…”

“Không, ta sẽ không đi, ta sẽ không rời bỏ ngươi.”

“Ngươi đang nói cái gì?”

Trì Thanh có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình, nàng tựa hồ mới nghe được, Bạch Lâm nói không với mình. Không đợi Trì Thanh hiểu rõ, Bạch Lâm đã dùng hành động thực tế, làm cho nàng khiếp sợ.

Mắt thấy người nọ kéo áo sơmi màu xám trên người, dùng vải dệt mềm mại đem cánh tay trái của mình buộc kỹ. Trì Thanh thật hoài nghi, Bạch Lâm trước mắt này có phải là người mà mình biết hay không.

“Cho ta chút thời gian, tin tưởng ta, ta sẽ không để ngươi thất vọng.”

Bạch Lâm cũng thấy được sự kinh ngạc trong mắt Trì Thanh, nàng hiểu được, nơi này rất nguy hiểm. Nhưng bắt nàng bỏ lại Trì Thanh, mang theo Tằng Khả Hận trốn đi, trăm triệu lần nàng làm không được. Bây giờ chỉ cần nàng đánh bại nam nhân nước ngoài này, lúc đó mới có thể mang theo Trì Thanh cùng Tằng Khả Hận rời đi.

Lúc này nàng không hề là người yếu đuối vô năng ~ Bạch Lâm, tình huống đã không cho nàng tiếp tục ngụy trang.

Nàng – Bạch Lâm, nhu nhược, phục tùng, vĩnh viễn chỉ thuộc Trì Thanh. Đối mặt với người khác, nhất là kẻ muốn làm tổn thương Trì Thanh, nàng tuyệt đối không hề nương tay.

Nhìn tay người kia ngăn trở chính mình, rõ ràng thật gầy yếu, thân ảnh lại phá lệ cao ngất. Trì Thanh tựa hồ thấy được hình ảnh của chính mình. Khi đó nàng, cũng đem người bị thương ~ Tô Ngạo Nhiên bảo vệ phía sau lưng. Chẳng sợ phía trước có bao nhiêu gian nguy, cũng không tránh né, cũng không hoảng sợ.

Lúc đó, Tô Ngạo Nhiên nói với nàng, Trì Thanh cẩn thận một chút. Lúc này, nàng cũng không tự chủ được, nói ra một câu tương tự.

“Bạch Lâm, cẩn thận.”