Sau một đêm ngủ say, Trì Thanh tỉnh lại, mở mắt ra, đầu tiên lọt vào mắt không phải ánh sáng chói mắt, cũng không phải bài trí trong phòng, mà là những sợi tóc màu đen. Trì Thanh nhíu mày, nhìn chằm chằm người đang nằm trong lòng mình ~ Bạch Lâm. Có lẽ, chuẩn xác mà nói là, là Bạch Lâm bị chính mình ôm vào trong ngực.
Trì Thanh biết, tướng ngủ của mình cũng không tốt, bởi vì chất lượng giấc ngủ kém, nàng thường xuyên sẽ lăn qua lộn lại không thể yên giấc. Mặc dù có dược phẩm phụ trợ, giấc ngủ cũng rất bất an. Hôm qua nàng cố ý không uống thuốc, mục đích chính là không cho mình ngủ say, nhưng mà, nàng không nghĩ tới người luôn luôn có tính cảnh giác cực cao như mình thế nhưng ở trong một hoàn cảnh lạ lẫm, không thể biết trước người bên cạnh sẽ làm gì, lại bình yên lâm vào giấc ngủ như vậy.
Trì Thanh đem tầm mắt dừng ở trên mặt Bạch Lâm đang ngủ say, trong lòng là từng đợt sợ hãi. Nếu đối phương tối hôm qua muốn hạ sát mình hoặc là chạy trốn, chỉ sợ đã sớm thực hiện được.
Không muốn nghĩ nữa, Trì Thanh ảo não nhíu mày, ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường. Lúc này mới phát hiện, kim đồng hồ đã chỉ đến 10 giờ, phát hiện như vậy làm cho Trì Thanh kinh ngạc. Hơn nữa càng làm nàng hậm hực, vì người hiện tại vẫn như cũ ở trong lòng mình ngủ ngon.
Gần giữa trưa, Bạch Lâm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, mà là giống như động vật nhỏ ngủ đông cuộn mình ở trong lòng Trì Thanh. Tay bị nàng ta gác lên muốn phát đau, nhưng Trì Thanh không nghĩ rút tay về. Nàng phát hiện, chính mình phá lệ hưởng thụ loại cảm giác này, đương nhiên, cũng sợ chính mình lộn xộn sẽ đánh thức Bạch Lâm.
Rơi vào đường cùng, Trì Thanh đành phải bất động đánh giá người trong lòng, nhân tiện thưởng thức tướng ngủ của nàng. Không thể không nói, tư thế ngủ của Bạch Lâm cùng con người nàng làm cho người ta cảm giác hoàn toàn không hợp. Ngày thường, nàng đạm mạc, không vui khi có người tới gần. Nhưng mà, khi ngủ nàng cũng không có cảm giác an toàn, khát vọng có thể cùng người khác tiếp xúc. Chính là xem tư thế nàng nắm lấy áo mình có thể đoán được.
“Ân…”
Hẳn là nhận thấy Trì Thanh đang nhìn chăm chú, người đang ngủ say kia khẽ hừ một tiếng, đem thân mình cuộn lại. Lúc này Bạch Lâm tựa như một đứa nhỏ làm nũng mẫu thân không muốn rời giường, tăng thêm vài phần đáng yêu khó thấy ở Bạch Lâm ngày thường.
Chăm chú nhìn khuôn mặt nàng trắng nõn, hé mở đôi môi, Trì Thanh cũng không biết chính mình làm sao, lòng của nàng bắt đầu loạn nhịp, ánh mắt cũng trở nên mê ly, lại sinh ra một loại cảm giác muốn hôn môi Bạch Lâm. Ý nghĩ như vậy ở trong đầu chợt lóe qua, Trì Thanh thậm chí không kịp suy nghĩ, liền vội vàng đem ý tưởng này loại bỏ. Nàng mạnh tay đem người ở trong lòng đẩy ra, đồng thời cũng khiến đối phương bừng tỉnh.
Muốn nói đến không khí lúc này, chỉ có thể dùng từ ‘xấu hổ’ để hình dung. Mới từ giấc ngủ tỉnh lại, hai mắt Bạch Lâm còn mang theo tầng tầng sương mù cùng hoang mang, con ngươi đen lạnh nhạt con cũng hồn nhiên, nhìn qua giống như một cô gái chưa trải qua đau khổ cuộc đời bao giờ.
“Thực xin lỗi.”
Qua hồi lâu, Bạch Lâm mới biết mình đã làm cái gì. Nghĩ đến Trì Thanh tối hôm qua nói cho chính mình không cần tới gần nàng, Bạch Lâm thấp giọng hướng đối phương giải thích.
“Ân, rửa mặt chải đầu một chút đi rồi xuống lầu.”
Trì Thanh nói xong, không liếc Bạch Lâm, xoay người trở về phòng mình. Bạch Lâm nhìn nàng đi xa, có chút thất vọng. Chính mình lại làm cho nàng phiền chán sao? Trì Thanh không thích mình tới gần của nàng. Nhưng mà mình vẫn là vi phạm.
Dù sao, nàng đối với Trì Thanh, thật sự là mãnh liệt.
Nhìn vị trí bên cạnh, Bạch Lâm lần đầu tiên lựa chọn nằm xuống giường tiếp. Nàng ngã vào chỗ Trì Thanh ngủ, đem gối đầu của Trì Thanh ôm lấy. Chẳng sợ chỉ là đơn giản tiếp xúc, nàng cũng có thể ngửi được mùi hương đối phương lưu lại. Cuối cùng khắc chế không được, Bạch Lâm đem mặt mình dán tại gối đầu, nhẹ nhàng cọ cọ. Cuối cùng, xoa lên môi mình.
“Thanh…”
Qua hồi lâu, thẳng đến khi thân thể bởi vì nằm trên giường mà lại lần nữa nổi lên cơn buồn ngủ, Bạch Lâm mới chống đỡ thân thể vô lực đứng lên. Đi vào toilet, nàng xem trên gương là chính mình, trong lòng vui mừng. Trải qua hai lần truyền dịch, sắc mặt đã tốt lên rất nhiều, tuy rằng không giống như người khỏe mạnh, nhưng cũng không phải trắng bệch dọa người.
Rửa mặt xong, Bạch Lâm nhìn lại chính mình, có chút khó xử. Trì Thanh nói mình xuống lầu, nhưng nàng trừ bỏ quần áo trên người, liền không có quần áo nào khác. Bạch Lâm không biết Trì Thanh nói mình đi xuống là làm cái gì, nhưng nếu bắt nàng phải mặc quần áo đơn bạc như vậy xuống lầu, nàng vạn vạn làm không được. Dù sao, quần áo này có chút rất bại lộ.
“Bạch tiểu thư.”
Ngay tại lúc Bạch Lâm do dự hết sức, cửa phòng bị gõ nhẹ nhàng. Bạch Lâm nói mời vào, liền nhìn thấy nữ nhân lần trước rút bình chuyền nước giùm nàng cầm theo vài cái túi màu đen đi đến. Nàng ta nhìn thấy Bạch Lâm cũng không nói cái gì, chỉ đem túi đồ đặt trên giường. Trong đó, có nội y qυầи ɭóŧ, cũng có áo quần và giầy. Chính là bất luận là kiểu dáng hay hình dạng nào, cũng đều là màu mà nàng thích nhất – màu trắng, hoặc là một màu nhạt.
Bạch Lâm nói cám ơn, đến khi nàng ta rời đi, mới đi đến bên giường nhìn quần áo. Cho dù tính cách Bạch Lâm rất lạnh nhạt, nhưng nàng rốt cuộc cũng là nữ nhân. Nếu là nữ nhân, sẽ rất thích nhìn quần áo mới. Huống chi, đây là quần áo do người nàng để ý lựa chọn.
Bạch Lâm đã sớm phát hiện, người hầu trong biệt thự đều bị đổi thành vệ sĩ. Những người này có nam có nữ, có già có trẻ, phụ trách quản lý biệt thự cùng với an toàn của Trì Thanh. Nay còn đảm nhiệm một vài việc vụn vặt, ví dụ như, mua quần áo.
Bạch Lâm không biết Trì Thanh vì cái gì phải đổi người hầu, nhưng nàng hiểu được, Trì Thanh làm như vậy, tất nhiên có lý do của nàng. Nghĩ như vậy, Bạch Lâm cầm quần áo lên tay xem xét. Không hề nghi ngờ, quần áo này đều là Trì Thanh nói cho này vệ sĩ mua. Nhìn màu sắc thuần khiết, lại rất có cảm giác thành thục. Bạch Lâm cảm thấy trong lòng ấm áp, tràn đầy hạnh phúc, nàng như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức nói không ra lời.
Kỳ thật, thứ nàng muốn không nhiều. Nàng chỉ muốn Trì Thanh chú ý đến mình, Trì Thanh quan tâm đến mình một chút. Có lẽ, khát vọng cùng cảm tình của nàng Trì Thanh đời này cũng không có thể cho nàng. Nhưng Bạch Lâm không cần. Bởi vì nàng hiểu được, loại cảm tình này là sai, một khi đã như vậy, vậy để cho nàng một mình một người thừa nhận thống khổ cùng trừng phạt kia đi, không thể liên lụy đến Trì Thanh.
Cuối cùng, Bạch Lâm chọn một chiếc váy dài màu trắng mặc ở trên người, bên ngoài là áo choàng màu trà. Bởi vì bị thương, nàng vẫn không thể mặc nội y, đành phải thu hồi nội y đặt vào tủ quần áo. Nhìn nội y được mua có số đo chuẩn xác, Bạch Lâm có chút không được tự nhiên cắn môi, hai lỗ tai nhỏ trắng nõn ẩn ẩn nổi lên màu đỏ.
Vì cái gì… Trì Thanh lại biết rõ ràng số đo nội y của mình?
Thu thập xong tất cả, Bạch Lâm bước nhanh xuống lầu. Nhưng nàng vừa mới đi một chút liền nhìn thấy Trì Thanh, Lục Úy Lai, cùng với Tằng Khả Hận ba người sắc mặt nghiêm chỉnh xanh mét ngồi ở sô pha, mà đối diện sô pha còn có một nữ nhân. Đứng ở cầu thang, Bạch Lâm thức thời không đi xuống, mà là ở trên lầu nhìn chăm chú nhất cử nhất động của mọi người.
Một đêm không thấy, Tằng Khả Hận nhìn tiều tụy không ít, vai trái quấn băng vải, tựa vào sô pha hút thuốc. Mà người luôn luôn ôn nhu Lục Úy Lai lại khó chịu cau mày, một bộ dạng mất hứng. Mắt thấy hai người bọn họ khác thường, còn Trì Thanh y lại ngày xưa, vẫn trầm ổn, an bình.
Hôm nay, nàng như trước mặc đồ màu đen. Áo sơmi nhỏ nhắn càng làm vòng eo của nàng thêm tinh tế, do áo không có cổ áo nên lộ ra nàng cổ dài trắng nõn cùng với xương quai xanh như ẩn như hiện.
Nàng phảng phất như người ngoài cuộc ngồi ở sô pha, toàn thân tản ra khí thế lạnh lùng cùng bất hòa, hơi thở lại có phần cao quý và trầm tĩnh. Thật giống như nàng ở giữa bốn người chính là một người vô hình, Lục Úy Lai tối tăm mặt mũi, Tằng Khả Hận uể oải cùng nữ nhân có vẻ ác ý kia, cùng nàng không có quan hệ gì.
Ngay tại lúc Bạch Lâm chuẩn bị lên lầu, nữ nhân kia đúng lúc phát hiện ra nàng, thậm chí còn gọi tên của nàng. Điều này làm cho Bạch Lâm có chút kinh ngạc, nàng đứng ở tại chỗ, dùng ánh mắt hỏi Trì Thanh, muốn biết chính mình có nên đi xuống hay không. Nhưng mà đối phương cũng không nhìn mình, chính là đưa lưng về phía nàng phất phất tay. Bạch Lâm rất rõ ràng, Trì Thanh muốn mình đi xuống.
“Chậc chậc, 5 năm không gặp, Bạch Lâm đã trưởng thành, cũng có dấu hiệu của tiểu mỹ nhân. Trách không được, Trì tỷ luôn cất giấu đi, cũng không chịu nói cho chúng ta biết.”
Mới xuống dưới lầu, nữ nhân kia liền giữ chặt Bạch Lâm vô cùng thân thiết nói. Lúc này, Bạch Lâm mới có cơ hội thấy rõ mặt đối phương.
So về dung mạo, nữ nhân này cũng không tuổi trẻ, nhìn qua so với mấy mĩ nhân đang ngồi ở đây đều có vẻ lớn tuổi hơn. Nhưng mà, nghe nàng vừa rồi kêu Trì Thanh là Trì tỷ, đã nói lên thực tế tuổi của nàng so với Trì Thanh nhỏ hơn. Nhìn Trì Thanh như nữ nhân hai bảy hai tám, nhìn nhìn lại nữ nhân vừa thấy rõ ràng vượt qua ba mươi, Bạch Lâm hấp hé miệng, tùy ý cho nàng ta lôi kéo mình ngồi bên cạnh nàng ta.
“Xin chào.”
Bạch Lâm không biết nói gì nữa, khóe mắt nhanh chóng dừng ở khẩu súng bên hông nữ nhân kia.
“Bạch Lâm thật là có lễ phép, bất quá, sao thân thể lại gầy như vậy? Có phải mẹ ngươi đối với ngươi không tốt a?”
Nữ nhân nói vô cùng thân thiết vuốt bả vai Bạch Lâm, thấy nàng vô lễ như vậy, Bạch Lâm có chút kháng cự muốn né tránh. Lúc này, Trì Thanh mở miệng gọi nàng.
“Bạch Lâm, đi pha 4 tách cà phê.”
“Được.”
Trì Thanh mở miệng, Bạch Lâm vẫn đều coi như thánh chỉ mà làm, huống chi, nàng hiện tại nóng lòng muốn rời nữ nhân kia. Nhưng nàng mới rời đi, vừa không khí tốt đẹp vừa rồi nháy mắt lại đông lạnh. Nữ nhân nhìn Bạch Lâm rời đi, bất mãn đen mặt.
“Trì Thanh, ngươi có ý tứ gì?”
“Ngươi hỏi đại tỷ có ý tứ gì, ta cũng muốn hỏi ngươi có ý tứ gì. Cát Đồng, ngươi cho là ngươi là ai? Tên đại tỷ là cho ngươi tùy tiện có thể kêu sao?”
Nghe nữ nhân kia nói, Tằng Khả Hận giành trước trả lời, trong mắt tràn đầy khinh miệt.
“Tằng Khả Hận, hiện tại là ta cùng đại tỷ của ngươi nói chuyện, ngươi có tư cách gì xen vào? Đừng tưởng rằng Boss trọng dụng các ngươi là có thể tùy ý làm bậy. Trì Thanh, ta nói cho ngươi, Bạch Lâm, ngươi không muốn giao cũng phải giao! Nếu nàng là tạp chủng của nam nhân kia, thì phải chết!”
Nữ nhân kia kích động đứng lên, lấy súng nhắm ngay đầu Trì Thanh. Nhìn động tác đó, Tằng Khả Hận không cam lòng yếu thế, cũng lấy súng nhắm vào người nàng ta.
“Các ngươi đủ rồi.”
Thấy hai người giương cung bạt kiếm, Trì Thanh lên tiếng ngăn lại. Nghe nàng nói hết sức lạnh lùng, con ngươi đen có chút tức giận. Cho dù tức giận chỉ là trong nháy mắt nhưng Lục Úy Lai cùng Tằng Khả Hận đều nhìn thấy rành mạch. Nhìn Trì Thanh như vậy, Tằng Khả Hận lập tức nghe lời ngồi trở lại. Dù sao, Trì Thanh hiện tại, không thể chọc giận.
Thấy Tằng Khả Hận ngồi xuống, trong mắt Cát Đồng hiện lên một tia đắc ý, như cũ không buông súng xuống, vẫn nhắm vào đầu Trì Thanh. Nhìn bộ dạng tự mãn đó, Trì Thanh chậm rãi đứng lên, hướng về phía Cát Đồng đi đến. Vượt qua khoảng cách, trong nháy mắt, hai người liền mặt đối mặt đối diện. Trì Thanh cao hơn nên giờ phút này nhìn đã biết nàng đang áp đảo đối phương, Cát Đồng trước mặt thua nàng đến 15cm.
“Cát Đồng, nếu là mệnh lệnh của Boss, ta tự nhiên sẽ giao người ra. Chẳng qua, không phải là hiện tại, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, ta sẽ đem người đưa đến. Về phần ngươi, làm cho ta nhớ lại một số chuyện không vui gì, dù sao, đã muốn có rất lâu không có ai dám dùng súng chỉa về phía ta. Nếu ngươi còn muốn tiếp tục ngồi chiếc ghế môn chủ của mình, cũng đừng tùy tiện đưa ra mấy khẩu súng rách nát này nọ dọa ta.”
“Nếu không… Ta sẽ cho ngươi biết, cái gì gọi là tuyệt vọng.”
Khi nói chuyện, Trì Thanh đã chạy tới Cát Đồng phía sau. Gặp đối phương run run thân thể cùng hai vai, Trì Thanh dễ dàng đoạt lấy khẩu súng của nàng ta, lấy tốc độ rất nhanh tháo dỡ mở ra, chậm rãi để trên bàn.
Hết thảy cũng chỉ phát sinh trong mấy giây, chờ Cát Đồng lấy lại tinh thần, đã nhìn thấy từ trên tay Trì Thanh linh kiện của khẩu súng đang rơi vào bàn. Chúng cùng thủy tinh phía dưới bàn chạm vào nhau, phát ra tiếng leng keng. Mỗi một thanh âm đều như cười nhạo chính mình, làm cho Cát Đồng xấu hổ vô cùng.
“Trì Thanh, ngươi đừng quá kiêu ngạo, sớm muộn gì sẽ có một ngày, ta sẽ cho ngươi chết …”
Mặt mũi đã mất hết, Cát Đồng muốn nói gì đó để cứu vãn chút lòng tự trọng cuối cùng. Nhưng mà, lời của nàng mới nói được một nửa, liền bị ánh mắt của Trì Thanh làm cho run sợ.
Giờ này khắc này, đối phương không cảm xúc nhìn chính mình. Cặp mắt với con ngươi đen tuần túy nổi lên tia đe dọa, rõ ràng Trì Thanh không làm gì, cũng không đe dọa gì, lại vẫn là làm cho Cát Đồng cảm thấy phía sau lưng lạnh cả người. Đơn giản là, ánh mắt Trì Thanh quá mức làm cho người ta sợ hãi, bị nàng nhìn chằm chằm, liền cảm thấy tử thần đang ở phía trước. Giống như chính mình đang đứng bên cạnh vách núi, mà Trì Thanh chính là tử thần ở bên dưới chờ đợi mình.
Bị ánh mắt Trì Thanh dọa cho khϊếp sợ, Cát Đồng không dám nói nữa, thậm chí ngay cả súng cũng không dám lấy, liền chật vật chạy ra ngoài. Trước khi đi, nàng nghe được Trì Thanh nói.
“Ân, ta thực chờ mong ngày đó.”