Thẩm Mộng Nhan mấy ngày gần đây đặc biệt cáu kỉnh, so với mấy ngày bị bà dì đến thăm, tâm trạng còn bất ổn hơn. Nàng đã ký hợp đồng với bên trò chơi, lại không thể đột nhiên nhờ cậy Cố Khuynh Dung giúp mình huỷ hợp đồng, truy hỏi nguyên nhân chẳng lẽ nói vì mình không biết phải mặc đồ hầu gái diễn thỏ nữ lang! Lời này nàng bất luận thế nào cũng không muốn nói ra khỏi miệng.
Song có điều chí ít có thể gặp mặt Vãn Khanh, vậy cũng coi như là ánh sáng duy nhất trong thế giới bi thảm. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải ở bộ dạng khó coi đứng trước mặt Tô Vãn Khanh, lại nảy sinh ý nghĩ muốn đập đầu chết, đương nhiên còn phải kéo Hạ Thanh cùng chết theo!
Ngàn trốn vạn trốn cũng không trốn thoát khỏi thời gian, mắt thấy ngày hôm nay nhất thiết phải đến hiện trường quay chụp rồi, Thẩm Mộng Nhan chỉ có thể âm thầm cầu khẩn Tô Vãn Khanh và nàng quay khác ngày. Nàng còn chưa kịp niệm xong một chuỗi dài tên các thần linh, Hạ Thanh, cái con âm binh này liền xuất hiện trước mặt nàng.
"Chị Mộng, tin tốt đây, ngày chị Khanh quay chính là hôm..." Ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy ánh mắt đang phun ra lửa của người nào đó, Hạ Thanh rất sáng suốt xoay người, chạy trốn ra khỏi phòng nghỉ: "Cái đó, em đột nhiên nhớ ra em vẫn chưa gọi xe, em bây giờ đi đây."
"Hạ Thanh, chị muốn cùng em đi chết!" Bốn chữ "muốn cùng đi chết" cùng tiếng đóng cửa vội vàng chồng chéo lên nhau, khuếch trương vô hạn ở trong màn nhĩ Hạ Thanh, cô bé xoa xoa lỗ tai, chạy như bay ra ngoài.
Mình sẽ không thừa nhận đây là mình cố ý đâu, nghĩ nghĩ đến chuyện nhìn thấy Thẩm Mộng Nhan mặc đồ hầu gái diễn thỏ nữ lang gì gì đó thôi cũng đủ xịt máu mũi. Dù gì trò chơi này người chơi cũng rất đông, cũng là con đường khai thác nhân khí tốt, cũng không thể trách mình có đúng không?
Cho dù không muốn thế nào cũng không thể không trở thành chim bồ câu của nhϊếp ảnh gia, thôi bỏ đi, mặc kệ dù thế nào vẫn có thể gặp mặt người kia, nghĩ đến đây thì tâm trạng của nàng cũng vui vẻ một chút, coi như đây là một lần cải trang đi hẹn hò là được rồi.
Sau khi đến hiện trường quay phim, đi khắp mọi nơi cũng đều không nhìn thấy Tô Vãn Khanh, còn tưởng rằng cô điều chỉnh lại lịch trình rồi, nàng thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng có chút thất vọng. Vừa muốn gặp lại không muốn gặp, loại tâm trạng phức tạp này rốt cuộc là chuyện gì vậy nhỉ!
"Vãn Khanh, thay đồ xong chưa? Ôi, nhìn bộ dạng này..." Nhϊếp ảnh gia đột nhiên "ôi a" một tiếng, trừng mắt nhìn ánh hào quang phía sau lưng Thẩm Mộng Nhan. Trái tim nàng đột nhiên bị nâng lên, nhẹ nhàng đung đưa lơ lửng trên không trung, quay đầu lại thì nhìn thấy một thân ảnh trắng như tuyết.
Bạch y tóc bạc, ngang hông buộc thắt lưng ánh kim, tràn đầy cảm giác tiên khí. Mái tóc bạc dài đến ngang hông, lặng lẽ xoã ở sau lưng, đôi chân mày vừa mỏng vừa dài, phấn mắt đỏ thẩm phác hoạ quanh đôi mắt hẹp dài của cô, đường kẻ mắt nơi khoé mắt xinh đẹp hất nét. Cô nâng cánh tay sửa sang lại mấy sợi tóc mai ở bên tai một chút, trên ngón tay út còn mang một móng tay kim loại nhọn hoắc.
Thẩm Mộng Nhan nhất thời thất thần nói không ra lời, giống như linh hồn đột nhiên rời thân thể xuyên đến một không gian nào đó không biết tên, ở tại một thời đại tràn đầy tình duyên cổ kiếm gặp được cô. Lối ăn mặc này giống như các cung chủ vô cùng tôn quý trong tiểu thuyết võ hiệp hay mặc, tất cả mọi người đều phải cúi đầu quy phục cô.
"Nhìn gì mà ngốc luôn vậy?" Không biết từ lúc nào Tô Vãn Khanh đã đi đến bên cạnh nàng, khóe mắt nhẹ nhàng cong lên, giống như rất hài lòng với biểu cảm của nàng vậy.
"Ờ..." Thẩm Mộng Nhan đưa tay sờ sờ mái tóc đang rũ ở bên hông cô, cảm giác mềm mại giống như là thật vậy, gương mặt này rõ ràng vẫn là gương mặt quen thuộc đó, thế nhưng lại cho người khác cảm giác biến hoá nghiêng trời lệch đất. Nàng không thể không đưa tay kiểm tra một chút, con người hiện tại đang đứng trước mặt nàng có phải là thật không.
"Sao lại không nói cho chị biết em đến đây, chị vừa mới biết luôn đó." Gương mặt Tô Vãn Khanh như cười như không, cô tất nhiên biết Thẩm Mộng Nhan đại diện cho vai nào, thế nhưng cô đối với tạo hình của con cáo nhỏ nhà cô vô cùng mong đợi.
"Đại diện cho nhân vật đó có cái gì đáng khoe..." Ngón tay men theo mái tóc bạc sờ đến đai thắt lưng, quả nhiên là kim loại, ngay cả bao cổ tay cũng đều chế tạo bằng kim loại, sờ lên đều cảm thấy nặng trịch. Nàng có chút lo lắng: "Có phải rất nặng?"
Tô Vãn Khanh thờ ơ đảo mắt một vòng, vẻ mặt mọi người ở hiện trường thực sự quá đặc sắc, khóe miệng cô hơi hơi cong lên: "Vẫn ổn."
Thẩm Mộng Nhan ngẩng đầu lên nhìn chăm chú cô, phấn mắt đỏ thẩm hiện ra vô cùng yêu mị, khiến người ta nhịn không được, muốn chạm vào mắt cô, đôi mắt đẹp đẽ đó không giống thật.
"Khụ, chị Mộng? Khụ khụ, khụ khụ khụ, chị Mộng, chị phải đi đổi tạo hình rồi." Hạ Thanh ở bên cạnh giả vờ ho đến độ sắp tắt thở, mới thức tỉnh được linh hồn đang bay xa xôi ở đâu đấy của nàng, Thẩm Mộng Nhan lúc này mới phát hiện cánh tay của mình đã đưa giữa không trung, lập tức có thể chạm đến khoé mắt của Tô Vãn Khanh, mà ý cười trong mắt của người kia dũ phát nồng đậm.
Nàng vội vàng thu tay lại, nhưng giây tiếp theo lại phát hiện khoảng cách của hai người gần đến mức, nàng tựa hồ như dựa vào trong lòng Tô Vãn Khanh, từng người vây xem ở bên cạnh đều đang trợn mắt há mồm. Hai người có phần hơi bị to gan rồi, dám làm chuyện thân mật không coi ai ra gì như thế, có người nhanh tay lẹ mắt chụp ảnh đem lên weibo, Hạ Thanh muốn ngăn cản cũng không kịp.
Gương mặt của nàng đỏ ửng có chút quá đáng, thậm chí ngay cả khóe mắt cũng nhuộm một tầng đỏ ửng, nàng đây không phải là phạm phải lỗi hoa si trong truyền thuyết hay sao... Tên tội nhân bị nàng si mê đó sao lại không nhắc nhở nàng!
"Đừng trách chị không nhắc nhở em, chị rất thích nhìn ánh mắt của em bây giờ." Tên tội nhân kia dường như biết nàng đang nghĩ cái gì, nhẹ nhàng để lại bên tai nàng một câu, phất ống tay áo tha cho nàng, đi đến chỗ ánh sáng.
Cô thích ở trước mặt đông đảo mọi người nhìn ánh mắt của mình, loại ánh mắt toàn tâm toàn ý nhìn một người, giống như cả thế giới đều trở nên nhỏ bé trong mắt nàng vậy, tầm mắt bao la ấy lại chỉ có thể chứa được duy nhất một người. Bất luận tới chỗ nào đôi mắt kia cũng không tự chủ tìm kiếm mình, vừa rồi lúc cô xoay đầu lại, trong nháy mắt phát ra hào quang, giống như giếng nước khô cạn đã lâu đột nhiên không ngừng tuông trào dòng nước mát, ánh mắt như vậy khiến cô không cách nào cự tuyệt.
Tô Vãn Khanh nhìn bóng lưng chạy trối chết của nàng, nụ cười dần dần chìm xuống, có phải nên cân nhắc việc đem chuyện của các nàng công khai với công chúng, có lẽ một lần ở trước mặt đông đảo khán giả tuyên bố cũng là một lựa chọn không tệ.
Hạ Thanh bị Thẩm Mộng Nhan tóm cổ, lôi vào trong phòng thay đồ, nhân viên trang điểm từ sớm đã đợi ở bên cạnh vội vàng lấy trang phục quay ra, gương mặt đỏ ửng như sắp nổ tung của người nào đó, vừa nhìn thấy bộ trang phục, sắc mặt lập tức tái xanh. Hạ Thanh bên cạnh tấm tắc kinh ngạc, chẳng lẽ người này đã học qua tuyệt kỹ biến đổi sắc mặt gì gì đó của kịch Tứ Xuyên sao, từ gương mặt trắng đỏ biến đổi thần tốc như vậy.
"Cái thứ này... thật sự là quần áo sao?" Đây phải là nhà thiết kế thời trang tài ba như thế nào mới có thể thiết kế ra bộ đồ như thế này nhỉ, đôi tai thỏ lớn như vậy thật sự phải đeo lên đầu sao, lại còn có cái đuôi thỏ... Còn cái quần thì ngắn như vậy mặc vào xác định sẽ không lộ bên trong sao? Hay là nó vốn chính là cái qυầи ɭóŧ thiết kế to ra?
"Cái này... dù sao nhìn qua cũng không phải là rất lộ, chỉ lộ rốn và đùi, với lại cái tai thỏ này nhìn qua cũng thật đáng yêu có đúng không..." Hạ Thanh ở một bên dè dặt chen vào một câu.
"Nếu em thích như vậy, em đến mặc đi, chị xuống làm trợ lý cho em." Oán hận thì oán hận, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục. Nghệ sỹ mà, chính là pha lẫn giữa vóc dáng và gương mặt. Mà nàng phút chốc nổi tiếng chẳng phải đều dựa vào bộ phim điện ảnh gần như phim cấp ba lúc mới vào nghề sao, bây giờ mặc loại trang phục này lại có vấn đề gì?
Hạ Thanh nhận lấy bộ quần áo, nhìn từ đầu đến cuối, đột nhiên lại lộ ra nụ cười tà mị thương hiệu của mình, Thẩm Mộng Nhan liếc mắt cô bé, vẻ mặt đề phòng nói: "Xin em thu lại cái nụ cười gian manh kia lại đi, ở đây không có người để em dụ dỗ."
"Ây, chị Mộng chị nói, nếu như chị Khanh mặc bộ đồ này lên người... uh?"
"Dừng!" Thẩm Mộng Nhan dứt khoác hô cắt, chuyện này không thể tưởng tượng lung tung, mới vừa rồi ở trước mặt mọi người phạm lỗi hoa si đã đủ muốn độn thổ cho xong rồi. Nói thêm gì nữa... vạn nhất, vạn nhất chảy máu mũi thì làm thế nào.
Xem, nhà thiết kế bên cạnh cũng đã xịt máu mũi rồi kìa!
Nếu như Vãn Khanh thật sự mặc bộ đồ này...
"Chị mặc bộ đồ này thì thế nào?" Cánh cửa đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu trắng quỷ mị, Thẩm Mộng Nhan ngẩng đầu thì nhìn thấy nụ cười khiến người ta phải run sợ của Tô Vãn Khanh, nàng thật sự muốn nói với Hạ Thanh, xem xem đây mới thật sự là nụ cười tà mị, đạo hạnh của em còn kém xa.
Nhưng là bây giờ dường như không phải là lúc suy xét cái gì mới thật sự là tà mị... Nàng có chút chột dạ nói: "Vãn Khanh, chị không phải đang quay sao?"
Tô Vãn Khanh dùng móng tay ở ngón út vén lấy lọn tóc bạc đang rũ xuống, tốc độ nói rất chậm rất nhẹ nhàng: "Ánh sáng xảy ra chút vấn đề, bọn họ đang điều chỉnh. Nào, nói tiếp đi, chị mặc cái đó thì thế nào?"
Nàng chưa từng nghe qua cô dùng giọng điệu này nói chuyện, giống như hồ ly tinh ở trên núi sâu chạy xuống núi, quyến rũ người ta tự nguyện hiến thân cho cô.
Hạ Thanh như chợt bị người ta đánh vào linh hồn, một chút cũng không do dự, gào lên: "Chị Khanh mặc bộ này lên người tuyệt đối vô cùng anh tuấn điên cuồng bá đạo khí phách! Cực hoàn hảo!"
Thẩm Mộng Nhan rốt cuộc phát hiện, tất cả mọi người gặp Vãn Khanh đều sẽ mất tự chủ tự gào thét lên, đây cũng là một loại hiệu ứng nữ vương sao?... Mắt thấy Hạ Thanh ném cho nàng tín hiệu cầu cứu, vốn định làm người khoanh tay đứng nhìn, đành phải mở miệng: "Tiểu Thanh, đến giúp chị thay đồ."
Nghệ sỹ sớm đã không còn tồn tại vấn đề tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ với không tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cái gì rồi, có đôi lúc tham gia một buổi dạ tiệc phải thay đến ba bốn bộ đồ, vừa mới xuống sân khấu, về lại phòng thay đồ, trợ lý, nhân viên trang điểm cùng tiến đến cởϊ qυầи áo, sau đó sẽ đem bộ lễ phục và giày tiếp theo ra thay, rồi lại vội vàng có mặt ở dưới hội trường.
Có lúc còn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng ở giữa phòng thay đồ, mới bắt đầu nàng còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, kịch liệt yêu cầu tự mình thay. Thế nhưng tự mình thay tuyệt đối sẽ không kịp thời gian, hơn nữa nhìn thấy các nhân viên trang điểm đều luyện thành thói quen nhìn thấy như không thấy, ngay cả ánh mắt cũng không nghiêng lệch, nàng mới miễn cưỡng chấp nhận loại cách thức này.
Máy quay bên kia hình như đã điều chỉnh xong ánh sáng, có trợ lý đến mời Tô Vãn Khanh đi qua đó, trước khi xoay người, cô nhìn nhìn Thẩm Mộng Nhan và bộ đồ trong tay nàng với ý vị sâu xa, nụ cười trên mặt cô, nàng có chút suy nghĩ không ra. Thẩm Mộng Nhan chớp chớp đôi mắt, nàng hơi kinh ngạc, mới vừa rồi trong mắt Vãn Khanh, loại thần sắc này có phải nên hiểu là không vừa lòng không?...
Mới vừa không phải là rất vui sao, bây giờ sao lại biến thành bất mãn rồi? Nàng cúi đầu nhìn bộ quần áo tuân theo truyền thống tốt đẹp cần cù tiết kiệm của dân tộc Trung Hoa, chẳng lẽ cô cảm thấy bộ đồ này quá lộ liễu sao, hay là không vừa lòng mình kêu Hạ Thanh giúp mình thay đồ?
"Chị Mộng, đi thôi, đi thay đồ thôi."
"Đợi một chút, không cần nữa, chị tự thay được rồi." Nghĩ đến ánh mắt mà Tô Vãn Khanh lưu lại trước khi rời đi, nàng cũng không muốn làm ra việc gì chọc cô mất hứng nữa.
Lúc vào phòng thử quần áo, suy nghĩ lại vô thức lại mông lung, lúc nãy dựa vào lòng Vãn Khanh, mình rõ ràng nhìn thấy nụ cười trên khoé môi chị, nụ cười đó thật sự thoải mái. Vãn Khanh chẳng hề để tâm mình đang ở trước mặt mọi người thể hiện sự thân mật, ngược lại bộ dạng còn rất hài lòng.
Vãn Khanh muốn công khai sao? Thẩm Mộng Nhan dừng động tác trên tay lại, nhìn chính mình trong gương, gương mặt đó vẫn còn mang một tầng ửng đỏ hạnh phúc, từ đôi mắt đến khoé miệng đều để lộ ra khí tức ngọt ngào. Nàng ngẩng đầu lên cười, chỉ cần Vãn Khanh muốn, vậy có gì là không thể?