Cố Khuynh Dung rất thức thời giữ nguyên sự im lặng, ánh mắt này của Tô Vãn Khanh, chị còn không dám nhìn trực diện nữa là, quá bén nhọn, giống như đang xử lăng trì người khác vậy.
Bàn tay Tô Vãn Khanh siết chặt tờ tạp chí, còn có thể nghe thấy tiếng bìa cứng vang lên răng rắc, những mong ước và không đành lòng mới vừa rồi đột nhiên vỡ vụn, vô số mảnh vụn đong đầy trong mắt cô, đường biên sắc bén nghiền nát bầu không khí cứng nhắc.
Thẩm Mộng Nhan không thể xoay đầu đi, nàng chỉ đành gắng gượng chống đỡ, nàng thật sự nghi ngờ rằng con người kia có thể dùng ánh mắt gϊếŧ nàng.
"Mộng Nhan, nếu em không đi, A Hâm sẽ rất thất vọng đó." Cố Khuynh Dung vừa kịp lúc lên tiếng giải cứu nàng, còn giằng co như vậy nữa, chị nghi rằng hai người họ thật sự không có sau này nữa rồi. Cái bộ dạng như muốn gϊếŧ người đó của Vãn Khanh, sẽ chỉ càng lúc càng đẩy đối phương ra xa thêm thôi.
Được, nếu chị đã không chút lưu tình như vậy, mình có phá bom cảm tử cũng có gì là ghê gớm đâu chứ.
"Đúng vậy, tụi em hình như cũng lâu rồi không cùng nhau trải qua sinh nhật." Thẩm Mộng Nhan lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện cho trợ lý, để em ấy điều chỉnh lại lịch trình của mình trống ra vài ngày.
Tô Vãn Khanh xoay đầu đi, nhìn chằm chằm cuốn tạp chí trong tay không nói một lời, mỗi lần nghe thấy nàng hoặc cô ta nói hai từ "tụi em", thì giống như nghe thấy tiếng cười nhạo tình yêu là vĩnh hằng. Nếu nàng đã biết rồi, vậy lần du lịch này mong rằng đối với bọn họ mà nói là một cơ hội tốt, có thể mở rộng cánh cửa lòng.
Cô đã cho nàng một cơ hội lựa chọn, nàng đã chọn người khác. Hai người họ hệt như hai đường thẳng xuất phát từ hai hướng, sẽ có một lúc nào đó giao nhau, sau đó từng người cũng không quay đầu lại, tiến bước rời đi.
"Tốt, còn tài xế thì phải nhờ cậy Vãn Khanh rồi, chiếc xe việt dã của em thừa dịp cũng có thể oai phong trên đường núi." Cố Khuynh Dung đã cầm laptop lên bắt đầu gõ lịch trình và mục tiêu của họ, chị cũng không biết lần du lịch này Phạm Hâm sẽ có lựa chọn thế nào, chị cũng đang chờ đợi.
Tô Vãn Khanh dường như đã khôi phục lại vẻ bình thường, chuẩn xác mà nói là cô đã che đậy được ánh mắt của mình, triệt để đoạn tuyệt người kia ở bên ngoài.
"Mọi người muốn lái, em cũng không dám ngồi, kỹ thuật của tên A Hâm đó, chạy năm mươi cây cũng có thể đυ.ng xe đến ba lần." Tô Vãn Khanh đứng dậy chỉnh lại quần áo của mình, nói: "Quyết định rồi thì gọi điện cho em."
Lúc đang muốn ra ngoài thì điện thoại đột nhiên reo lên, Tô Vãn Khanh đi đến bên cửa sổ nhận điện thoại. Là cuộc gọi của Tô Hạo Nam, hình như hắn lại có bộ phim điện ảnh mới muốn tìm Thẩm Mộng Nhan.
"Anh có thể trực tiếp tìm em ấy." Tô Vãn Khanh bây giờ không muốn nghe thấy tên của nàng.
"Có em, em ấy sẽ không từ chối." Tô Vãn Khanh nhếch khoé môi lên, mình có tài đức gì cơ chứ, người ta đã sớm không còn thuộc về mình nữa rồi.
Nếu như trong lòng nàng vẫn còn có cô, cho dù cô có tổn thương nàng thế nào đi nữa cũng đều có thể chấp nhận, cô thừa nhận cô là vì tư lợi riêng mới giấu diếm sự thật, cho nên bất luận Thẩm Mộng Nhan dùng bao nhiêu lời lẽ tổn thương cô, cô cũng không muốn buông bỏ. Thế nhưng bây giờ trong lòng nàng đã không còn cô nữa, hai người họ đã triệt để không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Tô Vãn Khanh nghĩ mình nên cảm thấy may mắn, tốt xấu gì cũng là tự mình đích thân nói cho nàng biết, nếu như đợi đến sau này nàng nghe được từ miệng người khác, sau đó cũng không thèm quay đầu nhìn lại, bỏ mình đi, vậy không biết mình sẽ rơi vào tình cảnh thế nào nữa.
"Được, lát nữa gặp."
"Vãn Khanh, chi bằng hôm nay đi đi, vừa hay ba ngày này lịch trình của em và A Hâm cũng khá trống." Cố Khuynh Dung cầm điện thoại lên, dường như muốn gọi điện thoại cho Phạm Hâm: "Tám giờ tối nay đi, chắc khoảng bảy tám tiếng là lên được đỉnh núi, có thể kịp ngắm mặt trời mọc. Bây giờ em về nghỉ ngơi trước đi, cho em nghỉ phép chiều nay."
Tô Vãn Khanh gật đầu, cô xoay người hướng sang Thẩm Mộng Nhan, nhàn nhạt nói: "Em đi cùng tôi, anh tôi muốn bàn bạc với em một bộ phim điện ảnh."
Thẩm Mộng Nhan ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt mới vừa rồi như những mảnh vỡ thuỷ tinh đang chuyển động của cô, thế nhưng không nháy mắt đã bị cô che giấu đi. Nàng cúi đầu, siết chặt điện thoại, loại chua xót quen thuộc nào đó từng chút một lan tràn trên mũi nàng, nàng cố gắng nín thở.
Nàng sắp khóc rồi, bây giờ bất luận ai nói với nàng câu gì, bất luận là người nào cũng được, nàng cũng sẽ bật khóc, nàng biết.
"Không cần, em tự mình đi được, chị về nghỉ ngơi trước đi." Nàng biết rõ lần này nàng lại cự tuyệt Tô Vãn Khanh, thế nhưng nàng không còn cách nào khác, lúc bắt đầu đã dùng thái độ thù địch mà bây giờ lại không thèm để ý, làm ra vẻ như không có chuyện gì, nàng thật không biết làm thế nào nữa.
"Được." Tô Vãn Khanh nhìn thẳng về phía trước, bước lướt qua người nàng, góc áo vẫn còn phiêu đãng mùi hương giống hệt nhau của hai người họ, chớp mắt cánh cửa đóng lại, nàng nghe thấy tiếng khóc vỡ oà trong lòng mình.
Cố Khuynh Dung vừa đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu lên đã phát hiện trong phòng trống không, hai người kia không biết bốc hơi từ lúc nào. Ngón tay của chị gõ nhẹ lên mặt bàn, cho dù cuối cùng kết quả thế nào, đều phụ thuộc vào lần du lịch này.
Thực ra không cần đợi đến lúc bắt đầu cuộc hành trình, lúc vừa mới bước lên xe đã xuất hiện vấn đề. Tô Vãn Khanh ngồi ở ghế lái, Cố Khuynh Dung kéo Phạm Hâm nhanh chân giành ngồi ở băng ghế sau, cho nên dù Thẩm Mộng Nhan có không muốn cũng phải ngồi vào ghế trước, kế bên tài xế.
Phạm Hâm giống như đang ngồi trên đống lửa, tại sao không ai nói lời nào, bọn họ là đang đi du lịch hay là đang đi tảo mộ, tại sao trên mặt mỗi người đều mang âm khí nặng nề, khiến cô ta sớn cả tóc gáy.
Thực sự là chịu không nổi bầu không khí trên xe mà, đây là đi mừng sinh nhật mình sao, hay là đi ăn giỗ mình vậy. Cô ta nghiêng đầu dùng ánh mắt hỏi người bên cạnh, Cố Khuynh Dung nhíu đôi chân mày lại, cũng dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta nhìn vào điện thoại.
Sao lại giống như đưa tin tình báo ngầm quá vậy, Phạm Hâm cạn lời mở tin nhắn ra, tin nhắn rất đơn giản ——- Hai người đó xảy ra chút chuyện.
Phạm Hâm có hơi ngạc nhiên, ngón tay trượt trên màn hình, trả lời lại chị một tin nhắn ——- Xảy ra chuyện gì?
Tin nhắn rất nhanh được đáp lại ——- Chuyện tình cảm. Bây gờ Phạm Hâm rất muốn lật bàn, ai chả biết là vấn đề tình cảm, chứ chẳng lẽ là chuyện cái người kia không mang thai được à?
Vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy giữa đêm đen có một thứ gì đó vừa xoẹt qua, Phạm Hâm theo phản xạ hét lên: "Cẩn thận!" Tô Vãn Khanh bị tiếng hét của cô ta làm giật mình, phản ứng đầu tiên là đạp mạnh chân ga.
Bởi vì đường sá lên núi rất bằng phẳng cho nên tốc độ lái rất nhanh, phanh xe gấp lại tạo ra tiếng rít chói tai của bánh xe ma sát với mặt đường.
Thẩm Mộng Nhan dù đã thắt đai an toàn, với quán tính cực lớn vẫn bị đập mạnh người vào hộc để đồ trước mặt, nếu không phải nhờ cánh của Tô Vãn Khanh cố gắng giữ nàng lại, nàng có lẽ đã bị chịu một trận đau.
Hai nười ngồi ghế sau may mắn hơn một chút có chiếc ghế trước mặt cản bớt lực, thế nhưng vẫn bị đập trán khá đau.
"Sao vậy?" Cố Khuynh Dung vừa xoa đầu mình, vừa nhìn về phía trước mặt hỏi cô. Phạm Hâm cũng thò đầu ra xem thử xem mình vừa cứu được thứ gì.
Tô Vãn Khanh lúc này mới phát hiện cánh tay mình đang nắm Thẩm Mộng Nhan, cô buông tay ra rồi nói: "Không sao, chỉ là một con cáo." Dưới ánh đèn đường là một con thú nhỏ vẫn đang ngó trước trông sau ở giữa đường, không chút nào ý thức được xém chút nữa mình đã lên chầu trời rồi.
"A Hâm, ngày sinh nhật của em mà như ngày tận thế vậy, lúc trước đâu có thế này đâu nhỉ?" Cố Khuynh Dung nhìn con cáo chuồn đi, dù vừa mới hoảng sợ xong vẫn không quên trêu ghẹo.
"Trước đây á, chị thử tìm trong thành phố có con cáo nào chạy lung tung ngoài đường cho em xem thử đi rồi mới nói nhe." Phạm Hâm biết lúc xe thắng gấp, ngay giây đầu tiên Tô Vãn Khanh đã duỗi tay kéo Thẩm Mộng Nhan lại, sau đó mới giữ vững thân thể mình, cũng giống Cố Khuynh Dung duỗi tay giữ cánh tay của cô ta trước.
Cô ta khẽ thở ra một hơi dài, xem ra Mộng Nhan thật sự nhận được sự bảo vệ từ Tô Vãn Khanh, vậy cô ta cũng không còn gì để không yên tâm nữa rồi.
Tô Vãn Khanh nhíu mày lại, lúc nãy thắng xe gấp loáng thoáng nghe thấy tiếng xe lộp cộp, không biết có phải mình nghe lầm không. Cô đỗ xe bên đường, tháo dây an toàn bước xuống xe.
Cô kiểm tra lốp xe và động cơ một chút, nhưng không phát hiện ra vấn đề gì. Cô ngồi về lại xe, khởi động xe lại lần nữa, vẫn bình thường.
Thẩm Mộng Nhan nắm cổ tay chính mình, chỗ bị nắm xuất hiện những dấu tay đỏ ửng, nàng chồng ngón tay của mình lên những dấu tay vừa mới để lại, nàng không cảm thấy đau một chút nào.
"Không sao chứ?" Nàng chung quy không thể nhịn được hỏi lên một câu, cổ tay vừa mới bị Tô Vãn Khanh nắm kéo lại, lại giống như vừa mới kéo trái tim đang ở bên vách núi của nàng trở về.
"Ừm, ngồi vững." Tô Vãn Khanh liếc mắt nhìn sang cổ tay vẫn luôn bị nàng nắm chặt, giữa những ngón tay thấp thoáng lộ ra những dấu vết đỏ ửng, tình thế lúc nãy quá cấp bách, cô cũng không biết mình đã dùng lực mạnh như vậy: "Đau không?"
Thẩm Mộng Nhan cúi đầu nhìn cổ tay mình, khẽ lắc đầu: "Không đau." Nàng đột nhiên cảm thấy vô cùng an toàn, chỉ cần con người này ngồi bên cạnh mình, bất luận xảy ra chuyện gì đều cũng sẽ không sợ.
Có lẽ đây là vì yêu nhỉ, cảm thấy có thể dựa vào đối phương, có thể giao phó cả tính mạng cho người kia. Thì ra nước mắt, tiếng khóc của hai người họ đã phủ khắp chiến tranh và hoà bình giữa hai người họ.
Nàng bây giờ rất muốn ôm cô, dù không có lý do gì cũng muốn ôm cô.
Thế nhưng nàng lại phải đầu hàng với trái tim của chính mình sao, người ta nói có lần một lần hai chứ không có lần ba lần bốn, nàng bị lừa gạt đến hai lần, bị đùa giỡn đến hai lần, cho dù đã xác định được trái tim của mình, nhưng chẳng lẽ lại muốn về nằm trong lòng bàn tay của cô sao.
Con người kia quá đáng sợ, muốn yêu cô, muốn được cô yêu đều phải bỏ ra dũng khí rất lớn, nàng một lần lại một lần lấy hết dũng khí ra, bây giờ nàng vẫn còn dũng khí chứ?
Rõ ràng là con người kia đã làm chuyện quá đáng, nhưng ngay cả một câu xin lỗi cũng không có, vẫn coi nhẹ suy nghĩ của mình. Cô biết đau, chẳng lẽ nào không nghĩ đến nàng cũng biết đau à.
Chẳng lẽ nào cô không suy nghĩ ngược lại nếu như nàng lừa cô hai lần, cô vẫn sẽ tiếp nhận mình sao, vẫn sẽ vì tình yêu mà không so đo bất cứ cái gì sao?
Cô nhất định sẽ không tiếp nhận đúng không, vậy cô dựa vào cái gì mong mình nhất định phải tiếp nhận nó, nhất định phải tha thứ, nhất định không so đo?
Trái tim vừa nãy vẫn còn đang hừng hực lửa trong phút chốc đã bị nguội lạnh đi, một cổ lửa giận không thể hình dung nổi cũng lặng lẽ bùn lên. Bởi vì là chị, bởi vì người cư xử như thế là chị, cho nên dù lạnh lùng vô tình thế nào đi nữa cũng đều không sao cả đúng không?
Bởi vì chị nhận định mình sẽ không cự tuyệt chị đúng không? Chị đã từng nói như vậy mà, chị bây giờ đã nhắm chắc rồi.
Thẩm Mộng Nhan xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng tối ở đáy mắt thật tương xứng với bầu trời đen như mực.
Cô đạp chân ga, tiếng khói xe phun ra phá vỡ sự yên tĩnh của núi rừng, dưới ánh trăng, chiếc xe men theo đường núi quanh co, lao vυ't đi.