Tô Vãn Khanh nhìn Thẩm Mộng Nhan cúi đầu trầm mặc, chỉ khuấy động hộp quà trong tay. Cô lấy chiếc chìa khoá đã chuẩn bị từ trước từ trong túi xách ra, móc chìa khoá là một chú cá heo thuỷ tinh màu tím giống với của cô.
Cá heo không cần dùng ngôn ngữ để giao tiếp, bọn chúng chỉ cần chạm nhẹ vào nhau thì đã biết đối phương đang suy nghĩ gì. Không dối trá, không che đậy, chỉ mang toàn bộ trái tim của mình đặt trước mặt nhau.
"Mộng Nhi, chuyển đến sống chung với chị nhé, có được không?" Miếng kim loại lạnh như băng nằm trong lòng bàn tay, Tô Vãn Khanh lần đầu tiên dùng câu cầu khiến, dùng giọng điệu trưng cầu dịu dàng, hỏi ý kiến người mình yêu.
Thẩm Mộng Nhan nhìn bàn tay đang đặt trước mặt của cô, bên trên còn bày thứ mà nàng đã ao ước bấy lâu. Một giấc mơ đã bị phá huỷ, một giấc mơ khác lại được thực hiện, chỉ là nàng bây giờ, còn có thể giả vờ mừng rỡ, tha thứ cho ước mong này hay sao?
Chị rốt cuộc dựa vào cái gì mà chắc chắn như vậy, chắc chắn mình nhất định sẽ không so đo bất cứ chuyện gì mà tiếp nhận? Chỉ dựa vào thủ đoạn bỉ ổi mà đoạt lấy trái tim người khác của chị sao, chị muốn nhổ cỏ tận gốc quá khứ của em, chẳng lẽ chị không biết, cho dù trên thảo nguyên đã dựng um tùm những cây đại thụ, sau khi nhổ hết cỏ dại dưới đất đi thì chỉ trở thành một mảnh đất cằn cỗi bạc màu không?
"Chị thật sự quá đáng sợ…" Thẩm Mộng Nhan nhìn chằm chằm chiếc chìa khoá, tự mình lẩm bẩm. Tại sao Tô Vãn Khanh có thể không cảm thấy hổ thẹn chút nào thế nhỉ, còn thản nhiên yêu cầu mình tiếp tục duy trì đoạn tình cảm này?
Có tình cảm thì sao, một người luôn cố gắng bảo vệ, còn một người cẩn thận che đậy, đây là quan hệ kiểu gì, thật sự có thể gọi là tình cảm đôi bên cùng nguyện ý sao?
Tô Vãn Khanh ngẩn người ra, nhưng cô không thu tay lại, cô chỉ hy vọng con người này có thể tiếp nhận, có thể bỏ đi quá khứ, không còn khúc mắc nữa. Cô muốn loại trừ toàn bộ những bóng tối và đau đớn trong lòng Thẩm Mộng Nhan, thậm chí phải nói cho nàng biết sự thật, chính là muốn nàng không còn canh cánh quá khứ nữa.
Cô tất nhiên cũng biết làm như vậy có thể sẽ lay động trái tim Thẩm Mộng Nhan, thế nhưng cô không muốn trong lòng nàng vẫn luôn chứa đựng quá khứ, hai người chung sống với nhau, dù bất cứ lúc nào cũng không thể dung nạp người thứ ba.
Cô cũng không muốn che giấu những hiểu lầm của Thẩm Mộng Nhan đối với Phạm Hâm nữa, trước kia không nói là bởi vì còn ôm thái độ thù hằn đối với Phạm Hâm, hận không thể làm cho nàng hiểu lầm nhiều thêm. Nhưng bây giờ, toàn bộ đều thay đổi, tâm ý của cô cũng bất tri bất giác thay đổi.
Cô hy vọng trong lòng Thẩm Mộng Nhan không còn oán hận, không còn bóng tối, có thể mở hết toàn bộ cánh cửa trong lòng nàng, tiếp nhận mình.
Ngón tay của Thẩm Mộng Nhan di chuyển, chậm rãi nâng lên. Nàng không nhận chiếc chìa khoá, mà làm động tác giống Tô Vãn Khanh, nhẹ nhàng nói: "Mang chìa khoá của em, trả cho em."
Mắt nàng nhìn vào chiếc chìa khoá kia, tay lại xoè ra trước mặt Tô Vãn Khanh, dùng giọng nói êm dịu mà trầm thấp nói ra những oán hận của mình.
Nàng tận mắt nhìn thấy tay Tô Vãn Khanh run rẩy, sau đó chầm chậm nắm chặt lại, cứng nhắc rũ xuống. Nàng biết chỉ cần một câu đơn giản đó đã có thể đánh vỡ vụn sự kiêu ngạo của Tô Vãn Khanh, nàng không biết mình có nên nói hay không, thế nhưng vẫn không nhịn được.
Dựa vào cái gì Tô Vãn Khanh luôn có thể bình tĩnh thản nhiên như thế này làm tổn thương mình, nắm mình trong lòng bàn tay đùa giỡn, xoay vòng. Chị không có tư cách này, bây giờ không có, sau này cũng sẽ không bao giờ có.
"Sau đó thì sao, em muốn tìm về lại với cậu ta sao?" Chiếc chìa khoá ở trong bàn tay bị nắm đến phát đau, cô không sợ Thẩm Mộng Nhan hận cô, đối với cô, có hận chính là nói rõ vẫn có tình cảm. Cô chỉ lo lắng trong lòng Thẩm Mộng Nhan vẫn còn chứa đựng một người khác, sau khi biết được chân tướng, tình cảm đó lần nữa bộc phát, muốn quay đầu lại.
Có phải lò sưởi trong xe mở lớn quá không, Thẩm Mộng Nhan sao lại có một cảm giác đè nén đến không thở nổi. Nàng ngẩng đầu lên, đối mắt với con ngươi u ám của Tô Vãn Khanh tươi cười nói: "Đương nhiên rồi, chị đã nói với em rõ ràng như vậy rồi, không phải là muốn đẩy em cho chị ấy sao?"
Thẩm Mộng Nhan cố ý xuyên tạc ý tứ của cô, nàng vẫn đang chờ đợi, bây giờ còn chưa tới lúc cho cô một kích cuối cùng.
"Em rõ ràng hiểu ý của chị." Một tay Tô Vãn Khanh mò vào trong túi xách, tìm chiếc chìa khoá của Thẩm Mộng Nhan, nhưng thế nào cũng tìm khôngthấy. Một cánh tay khác đột nhiên đè ở cổ tay cô, cô ngẩng đầu đối mặt với nụ cười mê hoặc của Thẩm Mộng Nhan.
"Vãn Khanh, ý của chị là gì, nói cho em đi." Thân thể Thẩm Mộng Nhan cúi thấp xuống, trán nàng gần như dính sát vào trán của Tô Vãn Khanh, mái tóc của hai người họ rũ xuống quấn lấy nhau, nàng rõ ràng nhìn thấy sự u ám trong mắt con người này.
Bàn tay đặt trong túi của Tô Vãn Khanh chạm vào một vật kim loại nào đó, cảm giác bén nhọn đau buốt truyền từ bàn tay đến trái tim, hai bàn tay nắm hai chiếc chìa khoá, giống như nắm hai quả tim. Một quả là người ta cho cô, một quả là cô cho người ta, bây giờ toàn bộ đều nằm trong tay cô.
Cổ tay của cô khẽ động tránh khỏi trói buộc của Thẩm Mộng Nhan, chậm rãi lấy chiếc chìa khoá của nàng từ trong túi xách ra. Tay của cô lần nữa mở ra, mang hai chiếc chìa khoá đều đặt trước mặt Thẩm Mộng Nhan.
"Em muốn nghe cái gì, em muốn nghe chị nói chị yêu em sao. Được thôi, chị yêu em…" Tô Vãn Khanh cúi đầu nhìn lướt qua hai bàn tay, tiếp tục nói: "Em chọn đi."
Thẩm Mộng Nhan cũng cúi đầu, nhìn lòng bàn tay trắng nõn của cô bị chiếc chìa khoá in dấu đỏ ửng, nụ cười dần dần biến mất.
"Chị có phải cảm thấy em vẫn là một đứa bé nằm trong lòng bàn tay chị, bị chị chơi đùa, chung quy không thể nào thoát khỏi sự khống chế của chị?" Đầu ngón tay Thẩm Mộng Nhan khẽ lướt qua vết đỏ trên lòng bàn tay cô, quanh quẩn một hồi, động tác và giọng điệu đều dịu dàng như nước.
Tô Vãn Khanh không nói một lời, làm đến thế này đã là lần lượt phá vỡ giới hạn của cô rồi, cho dù không ngừng bị những lời lẽ sắc bén của nàng tổn thương, vẫn muốn cho nàng quyền được lựa chọn. Cô không thể mở miệng, cô sợ nếu mình mở miệng sẽ nhịn không được, đánh trả lại nàng những lời cay nghiệt, khiến quan hệ hai người họ càng thêm không thể cứu vãn.
"Chị đến bây giờ vẫn còn kiêu ngạo như vậy, chị rốt cuộc dựa vào cái gì?" Lời nói lạnh lùng mà giễu cợt giống như một con dao hai lưỡi, cùng lúc cứa vào tim hai người bọn họ. Thẩm Mộng Nhan có thể xem nhẹ cảm giác trong tim chính mình, nàng thoả mãn nhìn biểu tình ẩn nhẫn trên mặt Tô Vãn Khanh, tựa như có thể mang toàn bộ vết thương trong lòng nàng lấp đầy lại.
Đúng vậy, lấy đầy lại, lấy từng bịch muối đổ vào vết thương sâu đậm, máu không còn chảy nữa, chỉ còn lại một trận đau nhức đến thấu xương, đang kêu thảm ở đáy lòng lạnh lẽo mà sắc bén của nàng.
Tô Vãn Khanh nghe được chứng cuồng loạn mơ hồ của cô, cô chỉ lặng lẽ chịu đựng toàn bộ. Nhưng cô sẽ không hối hận, bất luận kết quả hôm nay như thế nào, cô cũng sẽ không hối hận những lời cô đã nói ra.
Nếu như nàng thật sự không yêu Phạm Hâm nữa, cho dù Phạm Hâm có chính miệng nói với nàng cũng chẳng ăn thua gì. Thế nhưng nếu như nàng vẫn còn yêu, cho dù không nói… giữa hai người họ mãi mãi không thể khẳn khít đến không khoảng cách.
Cô là có toàn bộ những thứ cô muốn trong tay, thứ cô thích mà lại cảm giác không cách nào chạm vào được, cô trước giờ không thể chịu đựng được, cô nếu như đã yêu một người, nhất định phải để người đó hoàn toàn thuộc về riêng mình.
Cô đối với Thẩm Mộng Nhan, là đã mang sự kiêu ngạo của cô đày xuống thấp nhất, chỉ muốn nhận đáp án mong muốn của mình. Nếu không cô tuyệt đối không thể còn ngồi ở đây, mặc cho người kia nhiều lần đả thương mình.
Nhiệt độ dần dần nguội xuống, đối kháng với lòng dạ của Thẩm Mộng Nhan.
Thẩm Mộng Nhan vẫn không thấy Tô Vãn Khanh nói lời nào, bọn họ đã từng ngọt ngào, yêu thích nhau như vậy, thì ra chỉ có một mình nàng điên cuồng. Tô Vãn Khanh nói yêu nàng, nhưng miệng lại miễn cưỡng, lại ép buộc như vậy, chị đã làm ra chuyện quá đáng như vậy rồi, chả nhẽ ngay cả một câu xin lỗi cũng không thể nói ra sao?
"Chị yêu em sao, thật ngại quá, em vẫn nên cảm ơn chị đã nói cho em biết chân tướng nhỉ." Ngón tay Thẩm Mộng Nhan lướt qua lòng bàn tay cô lần cuối cùng, nhẹ nhàng lấy lại chìa khoá của mình, miếng kim loại bị cô nắm lâu như vậy, vậy mà vẫn giữ nhiệt độ lạnh như băng.
Nàng không nhìn thấy biểu cảm của Tô Vãn Khanh, xoay người muốn bước khỏi xe, không khí nơi này thực sự không thể dung nạp hơi thở, nàng cảm giác l*иg ngực đã sắp nổ tung rồi.
"Đợi một chút." Tô Vãn Khanh vứt chiếc chìa khoá còn lại vào túi xách, ngón tay vẫn còn hơi run run nắm chìa khoá xe: "Bữa tiệc bắt đầu rồi, phóng viên đều đang ở bên ngoài, để chị đưa em về."
Chiếc xe khởi động nhiều lần mới lên, Tô Vãn Khanh cầm tay lái hít một hơi sâu, đạp mạnh chân ga xuống. Cô kéo kính xe xuống, gió lạnh thấu xương trong nháy mắt xông vào trong xe, thổi rối loạn mái tóc của hai người.
Tô Vãn Khanh chống một cánh tay lên thành cửa, hàm răng cắn chặt lấy ngón tay, tay còn lại điều khiển tay lái với tốc độ cực nhanh xuyên qua dòng xe cộ.
Thẩm Mộng Nhan nhắm hai mắt lại dựa vào ghế ngồi, nàng không thắt dây an toàn, nàng mang toàn bộ tính mạng của mình giao cho người bên cạnh, nếu như… nếu như bây giờ xảy ra tai nạn, chắc chắn là ân huệ lớn nhất mà ông trời ban cho nàng.
Đáng tiếc ông trời bị mù mắt, chiếc xe đã phanh gấp dừng lại rồi, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường phát ra tiếng rít, bọn họ, đã về đến nhà rồi.
"Đồ của chị, khi nào đến lấy?" Đầu óc Thẩm Mộng Nhan trống rỗng muốn mở cửa, nhưng phát hiện làm thế nào cũng không mở được.
Tô Vãn Khanh liếc mắt nhìn nàng, cánh tay vươn qua thân thể nàng kéo càng xe khẽ đẩy ra, cửa xe tự nhiên mở ra. Thẩm Mộng Nhan cúi đầu, nhìn gò má của cô trước mặt mình, trên cổ vẫn tản ra mùi hương giống nhau của hai người bọn họ.
"Ném đi." Tô Vãn Khanh thu tay, khoảng cách hai người họ đột nhiên bị kéo xa. Cô cầm tay lái, trên ngón tay vẫn còn lưu lại dấu vết sâu đậm, cô cảm thấy chiếc xe này thật nhẹ, sau đó là tiếng cửa xe đóng lại.
Cô cầm lấy chiếc hộp bị Thẩm Mộng Nhan bỏ lại, khẽ cười một cái, ném chiếc hộp ra ngoài cửa sổ. Cô khởi động xe, xe chuyển bánh cán qua chiếc hộp, sau đó lao đi.
Thẩm Mộng Nhan vừa vào nhà liền mang tất cả đồ đạc của Tô Vãn Khanh ném vào mấy cái thùng, lễ phục, đồ ngủ, mỹ phẩm, sửa rửa mặt, bộ đồ ăn, còn có những cuốn sách, những cuốn tạp chí của cô đã xem, thuốc lá của cô, bật lửa của cô, gạt tàn thuốc của cô, toàn bộ đều ném hết vào thùng.
Mãi đến lúc dọn dẹp xong mới biết, hoá ra đồ đạc của Tô Vãn Khanh ở trong nhà nàng có nhiều đến như vậy, chật nít cả ba cái thùng lớn. Tiếng băng keo dán lúc kéo ra, tựa như tiếng chiếc cưa xẹt qua, nàng đem ba thùng đầy ắp đồ, dùng băng keo quấn chặt mấy vòng, mang tất cả mọi thứ niêm phong lại.
Nàng đứng dậy mới phát hiện trong nhà nhất thời trở nên trống không, đến nỗi không cần nhớ lại, chỉ cần nhắm mắt thì đã biết góc nào đặt những thứ đồ nào.
Cuối cùng nàng ném mình lên sô pha, cầm lấy chiếc chìa khoá trên bàn, đặt ở trước mặt xem xét tỉ mỉ, đầu ngón tay chạm nhẹ vào đường răng nhấp nhô lên xuống. Giống như đang sờ vào mũi dao, nhẹ nhàng chạm vào đều có thể ứa ra máu tươi.
Nàng muốn thử nhớ lại gương mặt của Phạm Hâm, nhưng mà lại ùn ùn kéo đến dung mạo của một người khác mà nàng hoàn toàn không muốn nhìn thấy.
Trái tim của mình hoá ra cũng lớn đấy chứ bộ, sức chứa đến ba thùng đồ.