Cuồng Mãnh Minh Phu Đừng Làm Bậy

Chương 37: Làm Việc Đó Với Cô

Tôi biết sự việc càng khủng bố Trương Tiểu Mẫn càng hưng phấn, biểu tình của cô ấy kích động khó có thể khống chế. Xem ra, tình hình của Tôn Như Ngọc vô cùng không tốt.

Rất nhanh âm thanh của xe cứu thương vang lên. Dưới lầu ký túc ầm ầm, rất nhiều người đứng bên cửa sổ nhìn xuống, không ít người thích thú chạy xuống xem.

Tôi và Viên Doanh liếc nhìn nhau, sau đó bước nhanh đi tới bên cửa sổ, nhìn nhóm người dưới lầu. Cáng cứu thương màu trắng rất nhanh được khiêng ra, Tôn Như Ngọc đã bị khiêng đi.

Hôm nay cô ta vừa cùng tôi nói chuyện, vẫn là bộ váy đó. Bởi vì khoảng cách quá xa, cụ thể cô ta như thế nào thì tôi nhìn không rõ, nhưng thông qua chiếc váy đó, tôi xác định là cô ta.

Khoảnh khắc cáng bị khiêng vào trong xe, tôi thấy cô ta ngẩng đầu lên, hình như là nhìn về phía tôi bên này.

Trong nháy mắt, tôi nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Dưới lầu càng thêm náo nhiệt, hộ sĩ tiêm cho cô ta, cô ta mới bình tĩnh lại, nhưng người ở dưới lầu cũng không tản đi.

Rất nhiều người bắt đầu bàn luận, tại sao hiệu hoa đột nhiên lại như vậy? Trong trường của chúng ta thực sự có quỷ sao? Thậm chí người còn nói mảnh đất trường học này của chúng tôi thì ra là một đài hỏa táng rất lớn, bên dưới viện y khoa đều là người chết.

Khủng bố bao phủ trường học, người người trong lòng run sợ. Hiệu Phương chủ nhiệm cả đêm không về, thời khắc đều chú ý tình hình dưới lầu ký túc. Chuyện này, nhất định phải đợi Tôn Như Ngọc tỉnh táo lại mới có thể biết được tình hình thực tế.

Về phần chuyện ma quỷ, có rất nhiều người tuy rằng sợ, nhưng lại cảm thấy trên thế gian này không có quỷ.

Tôi đứng bên cửa sổ rất lâu, lúc trước Tôn Như Ngọc vẫn rất tốt, tại sao đột nhiên lại biến thành như vậy? lẽ nào là…

Viên Doanh: “Tình Thiên, có phải cậu và Tôn Như Ngọc đã gặp mặt?”

Tôi: “Gặp rồi, cô ta nói chuyện rất chói tai.”

Viên Doanh: “Vậy là đúng rồi, người chọc cậu sẽ không có kết cục tốt. Có lẽ là Dị Tư Ẩn hạ thủ.”

Trái tim của tôi trầm xuống, tôi cũng đã nghĩ tới khả năng này. Lúc Tôn Như Ngọc uy hϊếp tôi, Dị Tư Ẩn vừa đi không lâu, hoặc có lẽ là đứa nhỏ trong bụng tôi cảm nhận được?

Viên Doanh: “Ngủ sớm đi, anh ta đồng ý thả cậu về, tạm thời cậu được tự do, hơn nữa cũng sẽ bảo hộ cậu.”

Chính vào lúc tôi định đáp lời, Trương Tiểu Mẫn vọt tới, đầu đặt ở giữa tôi và Viên Doanh.

Trương Tiểu Mẫn: “Mình cảm thấy trường học có quỷ, các cậu cẩn thận một chút. Viên Doanh, không phải cậu tự xưng là bán tiên sao? Bói một quẻ đi.”

Viên Doanh: “Mình là gà mờ, không biết bói, đi thôi, chúng mình ngủ đi!”

Lời nói hạ xuống, đèn trong phòng ngủ trong nháy mắt tắt ngấm, Chu Tiên nhát gan kêu lên.

Trương Tiểu Mẫn: “Đến giờ tắt đèn rồi, cậu sợ cái gì chứ?”

Lúc cô ấy nói câu này, toàn thân tôi run lên, bởi vì tôi nhìn thấy trên tường nhiều thêm một bóng dáng, rõ ràng là bốn người nhưng lại có những năm cái bóng!

Chính tại lúc này, sống lưng của tôi phát lạnh. Một đôi tay lạnh như băng ôm vòng qua người tôi. Trong nháy mắt tôi không cách nào nhúc nhích, toàn thân một trận phát lạnh.

Dị Tư Ẩn: “Kết cục của nữ nhân kia, vừa lòng không? Cô ta cả đời ngu đần, không thể thanh tỉnh.”

Tôi không nói chuyện, tôi sợ tôi mở miệng mọi người sẽ phát hiện có điều dị thường.

Chính ở lúc này, tay của tôi bị Viên Doanh nắm lấy, cô ấy đến gần tôi nhẹ giọng nói.

Viên Doanh: “Dị Tư Ẩn ở phía sau cậu?”

Tôi: “Sao cậu lại biết được?”

Viên Doanh: “Thiên cơ không thể tiết lộ, cậu đừng để anh ta ngủ ở đây, trong ký túc nữ, anh ta không thích hợp tới.”

Nói xong cô ấy chậc chậc vài tiếng, trèo lên giường đi ngủ. Hai người bạn cùng phòng khác đã sớm nhắm mắt lại rồi.

Đôi bàn tay băng lạnh phía sau không xê dịch, vẫn như cũ chặt chẽ ôm lấy tôi. Bọn họ không nhìn thấy Dị Tư Ẩn, nhưng tôi có thể nhìn thấy.

Tôi nâng tay đặt lên tay của anh ta, muốn bẻ nó ra.

Dị Tư Ẩn: “Đêm nay tôi sẽ ngủ ở đây.”

Dứt lời, tôi thấy anh ta nhẹ nhàng trèo lên, quang minh chính đại nằm trên giường, con mắt hẹp dài nheo lại.

Dị Tư Ẩn: “Lên đây.”

Tôi không nói chuyện, anh ta nói chuyện có thể làm cho người khác không nghe thấy, nhưng tôi thì không làm được.

Dị Tư Ẩn: “Nếu còn không lên, tôi sẽ ở trong ký túc làm việc đó với cô.”