Độc Phụ Khó Làm

Chương 57

"Ngực nhỏ mông nhỏ, thật không biết Đường Ngữ Yên thích ngươi điểm nào?"

Tiểu Điệp ưỡn thắt lưng vì đang mang thai cố gắng ngồi lên ghế, vẻ mặt hèn mọn nhìn Kỳ Nhi đang ăn điểm tâm. Vốn tưởng rằng Đường Ngữ Yên đã sớm mất hứng thú với nàng, không nghĩ tới gần đây hai người lại còn nhiệt tình hơn xưa. Nếu không phải mình vác cái bụng hành động bất tiện, nào có được đến nha đầu kia. Thấy nàng vẫn thong thả ngồi trên cửa ăn điểm tâm, Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng:

"Ta nói mấy hôm nay như thế nào thấy buồn nôn, nguyên lai là chó vẩy đuôi mừng chủ tới cửa, chuyên ăn chực đến đây."

Kỳ Nhi nghe mà thấy không đúng, ngẩng đầu nhìn Tiểu Điệp liếc mắt một cái, khó hiểu nói: "Chó vẩy đuôi? Vì sao ngươi lại nói ta như vậy?"

Tiểu Điệp thấy nàng bị động, tiếp tục nói: "Chẳng lẽ không đúng sao? Ah, ta sai rồi, không phải ăn không trả tiền mà là ít nhất để cho người hưởng thụ lại một phen phải không? Thế nào? Công phu trên giường của Đường Ngữ Yên cũng không tệ lắm đi?"

Kỳ Nhi xoay vòng tròng mắt, hơi suy nghĩ một chút vẫn không hiểu được ý này, nhưng nghĩ đến nàng nói 'công phu trên giường' chẳng lẽ là chỉ cái chuyện lần đó làm với Đường Ngữ Yên? Kỳ Nhi hơi đỏ mặt. Chỉ cần vừa nghĩ tới Đường Ngữ Yên là suy nghĩ đen tối bắt đầu tăng nhanh.

"Vừa nói chút là đỏ mặt, bộ tưởng là làm nên chuyện rồi sao? Bên người Đường Ngữ Yên không hề thiếu nữ nhân, ta nói thật cho ngươi biết, cũng là vì muốn tốt cho ngươi, đỡ cho ngươi phải suy nghĩ nhiều. Nữ nhân nàng chơi đùa có thể xếp dài từ Trường An đến Dương Châu đó!"

Tiểu Điệp quơ quơ tay. Nàng không muốn thấy nữ nhân khác ở trước mặt mình vờ thanh cao.

Kỳ Nhi nguyên bản vui vẻ ngay tức khắc run rẩy, "ngươi nói bậy!" Đường Ngữ Yên làm sao có thể tùy tiện chạm vào nữ nhân khác đâu? Rõ ràng đã nhiều ngày nay mình ngủ cùng nàng, ngay cả một cái ôm cũng  không có a!

"Êu êu êu, ngươi đừng nói cho ta chuyện này ngươi còn không biết?"

Tiểu Điệp lại khinh thường nhìn Kỳ Nhi. Nha đầu này thực biết giả vờ thanh thuần. Nhìn biểu tình Kỳ Nhi cứng ngắc, trong lòng Tiểu Điệp mừng thầm, chuẩn bị rèn sắt khi còn nóng.

"Được rồi, ta đây sẽ nói cho ngươi biết. Mỗi câu nàng nói ngàn vạn lần đừng tưởng thật, bất quá đều là chút hư tình giả ý mà thôi. Kết cục của những nữ nhân bị Đường Ngữ Yên chơi đùa đều thực thảm, đến lúc đó đừng trách tỷ tỷ ta đây không nhắc nhở ngươi a!"

Ta muốn nhìn xem nàng có thể chơi với ngươi được bao lâu?

"Ta không thích nghe ngươi nói hưu nói vượn!"

Kỳ Nhi tức giận chạy ra Đường phủ, nàng muốn tìm Đường Ngữ Yên để hỏi.

Đường Ngữ Yên nhiều ngày nay rất bận rộn, nàng gần như là đem toàn bộ tài sản ở Giang Nam chuyển đến đây, càng ngày sưu càng cao thuế càng nặng, nợ nần trên người cũng nhiều hơn. Ngày hôm đó vừa lúc cùng vài phú thương bí mật đàm phán một số vụ mua bán lớn, nếu lần này thành công đối với nàng mà nói thì ở Trường An sẽ có được trụ cột vững chắc. Muốn nhiều lãi thì cần phải có nhiều vốn, cho nên kinh phí đầu tư lần này có thể nói là lớn nhất từ trước đến nay, nếu trung gian có gì sai thì tổn thất cũng là khó có thể đánh giá.

"Đường Ngữ Yên!"

Bọn họ đang thương lượng hết sức hừng hực khí thế, Kỳ Nhi này liều lĩnh xuất hiện tại trước mặt mọi người. Sắc mặt những người này có vẻ có chút không hờn giận, bọn họ cảnh giác, hội nghị trọng yếu như vậy tại sao có thể để một nha đầu tùy ý tiến vào?

"Bẩm phu nhân, nô tỳ không ngăn nàng lại được…" Nha hoàn run rẩy nói.

Đường Ngữ Yên nhưng thật ra bình tĩnh không ít, nàng phất tay, có vẻ hơi mệt nhọc.

"Hôm nay chúng ta thương lượng đến đây thôi."

Bất đắc dĩ, các thương nhân còn lại đều nói lời từ biệt, quay về.

Mọi người sau khi rời khỏi đây, trong phòng chỉ còn lại hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ngươi không phải tìm ta có việc sao? Thất thần làm chi?"

Đường Ngữ Yên ngồi dựa vào ghế chủ vị ở trong phòng, đối diện Kỳ Nhi, thoáng nhíu mày. Hiển nhiên đối với Kỳ Nhi xuất hiện có chút không hài lòng. Thời điểm mình làm việc thực không thích bị người khác quấy rầy, nhất là chuyện trọng yếu như vậy. Nhưng đối phương là Kỳ Nhi, chỉ cần là Kỳ Nhi đều có thể có ngoại lệ.

Thời khắc Kỳ Nhi vừa nhìn thấy uy nghiêm của Đường Ngữ Yên thì đã bị kinh sợ. Phong thái đĩnh đạc khi làm việc khiến cho người ta cảm thấy mạnh mẽ. Đường Ngữ Yên như vậy là lần đầu tiên nàng nhìn thấy, nhất thời thế nhưng nhìn xem đến ngây ngốc.

"Ngươi đến tột cùng làm sao vậy?"

Lần này Đường Ngữ Yên hạ ngai vàng, thẳng tắp đi đến hướng tới Kỳ Nhi, trong mắt mang theo chăm chú, lại khó nén chút vui sướиɠ. Khoảnh khắc khi thấy nàng đến trong lòng đột nhiên rung động.

Kỳ Nhi lúc này mới kịp phản ứng, vừa nghĩ tới mục đích đến đây liền lên tiếng.

"Đường Ngữ Yên, ngươi có phải đã ngủ với rất nhiều người hay không?"

"Đúng vậy."

Đường Ngữ Yên tự nhiên thong dong đáp, không một chút xấu hổ, như là trả lời chuyện bình thường. Nàng khoanh tay, nhìn Kỳ Nhi kỹ hơn, nha đầu kia không phải là muốn vì chuyện này mà cáu kỉnh đi? Đường Ngữ Yên nàng cũng không ăn này bộ.

Kỳ Nhi ngẩn người, ủy khuất cúi đầu xuống, chân phải bất lực ma xát mặt đất.

"Chỉ là đã ngủ với nhiều người như vậy rồi, tại sao lại không thể ngủ cùng ta."

"Đã ngủ cùng với nhiều người như vậy?" Nha đầu kia đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì? Đường Ngữ Yên lạnh lùng, trong lòng lại không hiểu mà mất mác. Nàng như thế nào không để ý mình và người khác cùng một chỗ? Nàng không ghen sao? Nàng vì sao không ghen? Trong lòng nàng đến tột cùng có ta hay không?

"Ta nói, cái kia ngủ, chính là hai người, phải ôm nhau rồi làm những thứ…" Càng nói ngữ khí càng yếu, một viên cẩn thận bẩn phác phác toát ra .

Lần này đến phiên Đường Ngữ Yên kinh ngạc. Nàng thật đúng là lần đầu gặp được người chủ động như vậy. Thấy bộ dáng nàng ngượng ngùng, tâm tình tốt, Đường Ngữ Yên nheo mị nhãn lại, khẽ nâng cằm Kỳ Nhi, đùa cợt nói: "Ngươi nói cái gì thế?"

Cảm nhận được hơi thở Đường Ngữ Yên, thân thể Kỳ Nhi nóng lên, nhưng lại nói lắp: "Thì, chính là, ngươi không biết sao?" Dùng ánh mắt cầu xin với Đường Ngữ Yên.

Đường Ngữ Yên nhìn Kỳ Nhi chân tay luống cuống, cười thầm không thôi, nàng giang hai tay ra, dùng sức một chút đã ôm trọn được Kỳ Nhi vào lòng, mang theo ngữ khí tối nghiền ngẫm, dính sát vào bên tai Kỳ Nhi, phóng nhu âm điệu, nỉ non nói: "Ta thì thích nhìn ngươi hiện tại thẹn thùng thế này."

Nghe được lời này, Kỳ Nhi nhất thời vui mừng không thôi, nàng chăm chú nhìn Đường Ngữ Yên, nhìn đến Đường Ngữ Yên sốt ruột. Khoảnh khắc đó, ánh mắt nóng cháy kia vốn là sáng ngời lại trở nên sáng ngời hơn. Nhìn Kỳ Nhi thẹn thùng như thế, Đường Ngữ Yên không kiềm được, gợi người của nàng lên, kìm lòng không đậu hôn xuống.

Bỗng dưng thình lình bị đôi môi của Đường Ngữ Yên phong tỏa, Kỳ Nhi kích động  ôm lấy cổ Đường Ngữ Yên, nhiệt huyết sôi trào, say sưa hôn trả Đường Ngữ Yên. Hơi thở Đường Ngữ Yên càng phát ra hương khánh, chính mình càng ngày càng thích bị nàng chiếm lấy như vậy. Từ trong miệng ướŧ áŧ cùng ngọt lành, truyền tới khắp toàn thân rồi tới từng thần kinh, Kỳ Nhi cảm giác được toàn thân khinh phiêu phiêu ở nơi vô cực, muốn ngừng mà không được. Đường Ngữ Yên hôn từ bên miệng chuyển xuống cổ rồi đến xương quai xanh của Kỳ Nhi, Kỳ Nhi chỉ cảm thấy phàm là chỗ bị nàng hôn qua đều có tê dại nóng bỏng làm cho nàng mê luyến không thôi. Chính mình thật là rất thích loại cảm giác này. Ngay khoảnh khắc đang tình nùng mật ý, Đường Ngữ Yên lại đẩy Kỳ Nhi ra. Kỳ Nhi không hiểu nhìn nàng, thân thể vẫn là nhiệt nóng nhưng lại không biết vì sao Đường Ngữ Yên lại đẩy mình ra.

"Làm sao vậy?"

"Hôm nay ta mệt, ngươi đi về trước đi."

Đường Ngữ Yên mỏi mệt nói, thu hồi nóng bỏng mới vừa rồi. Kỳ Nhi thất vọng  bĩu môi, đầu thanh tỉnh không ít, có thể Đường Ngữ Yên thật sự là mệt mỏi, mình vẫn là không nên quấy rầy nàng. Vì thế, nàng mắt nhìn Đường Ngữ Yên, lưu luyến không rời trở về nhà.

Trên đường về nhà lại nghĩ tới bộ dáng Đường Ngữ Yên mệt nhọc vừa rồi mà đau lòng không thôi, lúc này hạ xong  quyết định.

Đường Ngữ Yên khẽ thở dài, ngồi trở lại tọa ỷ. Rõ ràng rất muốn nàng, chính mình không phải cũng đã say mê trong đó sao? Như thế nào đẩy nàng ra đâu? Có lẽ là ký ức cảm giác thất bại ngày ấy vẫn còn mới mẻ. Lại có lẽ là nhìn Kỳ Nhi trong suốt như thế mà không đành lòng. Nàng không đành lòng làm bẩn nàng, một đứa nhỏ thanh thuần như vậy, cái gì cũng đều không hiểu đi. Mà không đúng chính là, nàng là con mồi mình chờ mong đã lâu, nay con mồi đã tới tay nhưng sao mình lại không đành lòng? Đường Ngữ Yên tự giễu cười, Đường Ngữ Yên a Đường Ngữ Yên ngươi thật sự là càng ngày càng không có tiền đồ!

"Kỳ Nhi chuyển nhà sao? Sao đóng gói đồ hết rồi?"

Triệu Thảo Linh không hiểu  nhìn Kỳ Nhi, không biết nàng đang làm cái gì.

"Muội muốn qua bên kia ở với Đường Ngữ Yên." Kỳ Nhi lơ đểnh nói. "Bất quá bình thường sẽ trở về luyện võ."

"Kỳ Nhi, gọi như vậy là không lễ phép, phải kêu gọi là nương biết không?"

Kỳ Nhi sáng lạn cười cười, lập tức phủ định nói: "Muội không muốn gọi nàng như vậy, muội muốn nàng làm vợ muội."

"Muội…"

Không đợi Triệu Thảo Linh kịp phản ứng, Kỳ Nhi sớm nhanh như chớp giá leo lên xe ngựa đi xa. Vợ? Triệu Thảo Linh đau đầu không thôi. Tâm thần không yên, mơ hồ cảm giác tựa hồ có chuyện gì sắp phát sinh, là chuyện không tốt, nên sẽ không mong Đường phu nhân cùng Kỳ Nhi trong khoảng thời gian này ở chung. Sợ là sẽ sinh ra cảm tình không nên có. Thảo Linh lắc đầu, không có khả năng a, Kỳ Nhi cái gì cũng đều không hiểu a, mình tại sao có thể hoài nghi muội muội như vậy đâu? Có nên nói việc này cho Cẩn Nhi không? Nàng có lẽ biết những thứ đó, do dự một hồi, nàng vẫn là đến Dương phủ.

"Xoảng!" Cẩn Nhi đang nghe Thảo Linh kể ra xong, phẫn hận ném chén trà, nhắm chặt  hai mắt. Thảo Linh không ngờ nàng sẽ có phản ứng lớn như vậy, trong lòng thầm kêu không tốt, tiểu muội nhà nàng cùng Đường phu nhân xem ra thực sinh ra  tình cảm, nếu không Cẩn Nhi cũng sẽ không kích động như thế. Chính là khi nàng còn muốn hỏi thêm thì một cái nha hoàn vội vã chạy đến:

"Tiểu thư không tốt, không tốt, Mai phi nương nương gặp chuyện không may rồi!"

Cẩn Nhi còn đang trong kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lại thêm việc này, vội vàng khẩn trương nói: "Nương nương xảy ra chuyện gì? Ngươi nói mau."

"Nương nương, nương nương sáng nay bị Hoàng Thượng biếm lãnh cung rồi!"

"Cái gì? Lãnh cung?" Cẩn Nhi bối rối ngã ngồi trên ghế đá. Từ nhỏ yêu thương đối đãi chính mình như con – Mai phi như thế nào đột nhiên bị biếm lãnh cung?