Kỳ Nhi thấy Đường Ngữ Yên không nói gì nữa, tưởng Đường Ngữ Yên biết sai rồi nên ngượng ngùng mở miệng nói cám ơn. Vì thế, Kỳ Nhi thiên chân vô tà nở nụ cười. "Không có gì. Nhị ca ta nói, cứu người không cần người hồi báo, ngươi cũng đừng cảm tạ, hì hì… A? Trời tối rồi, ta phải đi về…"
Vừa xoay người rời đi, sau ót bỗng tê rần, Kỳ Nhi đứng không vững, chao đảo ngã xuống: "A! Sao ngươi lại đánh ta?"
"Ta không có muốn đánh ngươi, mà ta muốn gϊếŧ ngươi!"
Đường Ngữ Yên hoàn toàn không để ý hình tượng thục nữ, cầm hòn đá dưới đất bay tới Kỳ Nhi. Đường Ngữ Yên giờ phút này đã hoàn toàn điên rồi! Bị nữ nhân "ác độc" nhục nhã là đại cấm kỵ! Nàng đùa bỡn người khác là thiên kinh địa nghĩa, nhưng nếu người khác khi dễ nàng thì là kinh thiên động địa! Nàng kiêu ngạo như vậy, lại bị khi dễ như thế, nếu truyền ra ngoài chẳng phải là trò cười cho thiên hạ? Cho nên, nàng phải gϊếŧ chết đối phương; quyết không nương tay!
Kỳ Nhi đã có cảnh giác, nàng nhanh chân bay ra đứng trên tảng đá khác:
"Yếu xìu, ta không cùng kẻ yếu so đo. Sau này còn gặp lại. Ta đi đây…" Thân ảnh nhanh chóng biến mất trong đêm đen.
Đường Ngữ Yên trợn mắt nhìn bóng dáng Kỳ Nhi biến mất mà hận nghiến răng nghiến lợi. Một luồng oán khí không tên nổi lên, nghẹn mãi ở ngực… Càng tức giận, nàng càng phát hiện một vấn đề phi thường nghiêm trọng… Trời tối thế này, nàng không thấy mặt người nọ, ngày sau nếu muốn báo thù thì biết tìm ở đâu? Song, Đường Ngữ Yên đã khôi phục thần trí. Nghĩ lại thì, nàng đã nhớ được giọng nói đối phương. Tuy ngọt, nhưng nghe kiểu gì cũng chói tai, tựa như châm chọc nàng.
Chẳng lẽ nó ghen tị với vẻ đẹp của ta? Nếu không thì nó vì sao vô duyên cớ vô cớ dùng phương thức "hạ lưu vô sỉ" nhục nhã ta? Con nhỏ đáng ghét, giọng nói cũng đáng ghét! Tuyệt phối!
Nghĩ vậy, Đường Ngữ Yên cảm thấy Kỳ Nhi chắc chắn rất xấu. Chỉ bằng việc Kỳ Nhi muốn đưa nàng đến chỗ chết! Mối hận này sẽ không bao giờ dứt, nàng thề: đừng để ta gặp lại nó, nếu không ta sẽ lột da nó ra! Sau đó, ta sẽ chậm rãi sử dụng gia pháp Đường gia, thứ mà ta dùng chuyên để đối phó nữ nhân, hảo hảo "Hầu hạ" nó!
"Ngữ Yên, người không sao chứ?"
Tú Lan là người đầu tiên tìm được Đường Ngữ Yên, toàn thân ướt sũng đứng ở bờ sông. Đường Ngữ Yên như vậy, đứng trong gió đêm, giống như thủy tiên mới nở, cao ngạo tuyệt mỹ. Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy thần sắc kia là đang rất phẫn nộ.
Ngữ Yên đã nhận ra Kỳ Nhi? Hơn nữa còn biết Kỳ Nhi là người đá nàng? Nếu như thế… Kỳ Nhi đã đυ.ng vào tử huyệt của Ngữ Yên rồi, Ngữ Yên khẳng định sẽ không bỏ qua. Ta nên làm thế nào đây?
Nhưng hiện tại không phải thời điểm Tú Lan lo lắng điều này.
"Ngữ Yên, nhanh trở về thay quần áo đi, cảm lạnh đó."
Tú Lan lúc này lo lắng cho Đường Ngữ Yên hơn. Còn Kỳ Nhi, vừa rồi nàng đã thấy thân thủ Kỳ Nhi, phỏng chừng là cứu được Ngữ Yên rồi mới rời đi, vậy nên Ngữ Yên sẽ không thể làm khó Kỳ Nhi.
Đường Ngữ Yên đang nổi nóng, không rảnh đi để ý tới người khác, nàng lạnh mặt đi theo gia đinh dẫn đường, đến mã xa của mình thay quần áo. Thiết Ưng Bang thấy Đường Ngữ Yên rơi xuống nước, sợ quan phủ đuổi lại đây nên đã vội vã lấy những gì đáng giá rồi bỏ chạy.
Lúc này, tại khách điếm, Triệu gia nóng lòng như kiến bò trên chảo nóng, tất cả đều than thở ngồi trên ghế. Bọn họ đã tìm Kỳ Nhi cả một ngày mà không có kết quả.
"Thánh Kiệt, con lớn rồi mà sao ngay cả trông chừng muội muội cũng không được? Con không biết là muội muội rất đơn thuần sao? Một mình nó xuất môn sẽ dễ gặp chuyện không may đó!" Triệu lão gia cau mày chỉ trích nói.
"Đúng vậy đúng vậy. Nếu Kỳ Nhi xảy ra chuyện gì thì muội sẽ không để yên cho huynh!" Thảo Linh vừa nghĩ tới Kỳ Nhi có thể bị cường đạo buôn lậu, hay bắt cóc, thì bọn họ phải làm sao? Kỳ Nhi còn nhỏ như vậy… khả năng bị khi dễ là rất cao a…
"Ta, ta… Aizz!" Thánh Kiệt đập bàn, nắm chặt nắm tay, quở trách chính mình vô năng.
"Mọi người đừng tranh cãi nữa. Vãn sinh tin tưởng Kỳ Nhi cô nương chỉ là nhất thời ham chơi, sẽ trở về ngay thôi. Vãn sinh đã báo quan, bọn họ chắc cũng đã giúp đi tìm người rồi."
Kỳ thật, Đường Bình Minh cũng rất lo lắng, nhưng nhìn toàn gia thất hồn lạc phách như vậy nên đành phải nói chút lời an ủi.
"Cha! Sao các người ngồi ở đây hết vậy? Ta rất đói bụng a!"
Lúc này, Kỳ Nhi bất thình lình đi vào, đặt mông ngồi lên ghế và ngã người nằm luôn trên bàn. Nàng bận việc một ngày, bụng đã kêu gào lắm rồi!
"Kỳ Nhi! ! !" tất cả đều thốt lên và sấn tới.
Kỳ Nhi giật mình, cho là bọn họ không có nghe rõ lời của nàng cho nên lập lại: "Ta rất đói bụng!"
"Kỳ Nhi, muội đã đi đâu? Như thế nào mà ướt hết vậy? Nhanh đi thay quần áo!" Thảo Linh kéo Kỳ Nhi muốn mang nàng đi lên lầu.
"Nhưng mà muội muốn ăn trước…" Thật sự nàng rất đói…
"Lên lầu có đồ ăn, nhanh lên, một hồi sẽ cảm lạnh!" Thảo Linh tiếp tục kéo Kỳ Nhi không tình nguyện lên lầu thay quần áo.
Đường Bình Minh thấy Kỳ Nhi đã trở lại, trong lòng là vừa mừng vừa sợ. Nhưng khi nhìn thấy Kỳ Nhi, tim hắn lại lạc mất nửa nhịp. Đôi mắt Kỳ Nhi to tròn dễ thương, xứng với khuôn mặt trái xoan, thật sự rất đáng yêu. Nàng ướt đẫm nhưng không tức giận tựa như tiên tử không nhiễm bụi trần của nhân gian, trông dị thường thanh tú và thoát tục. Xuất trần bất nhiễm. Vị tiên tử hạ phàm này đã dễ dàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tim của hắn.
Đường Bình Minh thẹn thùng mặt đỏ lên, ngượng ngùng mà cúi đầu.
Thánh Kiệt nhìn thấy Đường Bình Minh như vậy, trong lòng cũng hiểu được vài phần. Hắn vỗ vai Đường Bình Minh, cười xấu xa: "Đường huynh, ngươi có ý với muội muội chúng ta phải không?"
"Không không, Thánh Kiệt huynh chớ nói lung tung!" Đường Bình Minh vội vàng biện giải.
"A? Vậy là ngươi chướng mắt muội muội của ta?" Thánh Kiệt ra vẻ kinh ngạc, lui về phía sau, khoa trương nhìn Đường Bình Minh.
"Không có! Như thế nào như vậy đâu? Kỳ Nhi cô nương xinh đẹp tuyệt trần, người gặp người thích, tiểu sinh không dám tâm sinh tà niệm…" Đường Bình Minh phát giác mình nói có chút đường đột, lại tiếp tục thẹn thùng.
"Nam tử hán ngươi như thế nào lại ngượng ngịu giống nữ nhân vậy? Thư sinh các ngươi đều là như vậy sao? Nhưng nếu ngươi đã nói ngươi thích muội muội chúng ta, hắc hắc…"
Thánh Kiệt cảm thấy Đường Bình Minh này tuy rằng nhân phẩm không tồi, nhưng nếu để hắn làm muội phu thì hơi yếu một chút. Hắn thầm lắc đầu. Muội phu hắn như thế nào cũng phải là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, vậy mới có thể bảo hộ được Kỳ Nhi chứ.
Triệu lão gia ở một bên nghe ngóng, thì ra là Đường Bình Minh có ý với tiểu nữ nhi của mình, ông cũng ngầm cẩn thận đánh giá một phen. Đường Bình Minh khí độ bất phàm, nhân phẩm cương trực công chính, lại là trưởng tử Đường gia, ngày sau tất nhiên sẽ hiển hách. Nếu Kỳ Nhi đi theo hắn cũng là Triệu gia có phúc. Ông gật gật đầu, chỉ cần Kỳ Nhi thích, vậy ông sẽ làm nhạc phụ. Với lại, gái lớn cũng nên gả chồng thôi.
Ngày kế, Triệu lão gia tìm Đường Bình Minh ra hàn huyên.
"Bình Minh à, lão già ta đây là nhất giới vũ phu, không giống thư sinh các cậu văn thơ vân vân… Ta nói chuyện cũng ngay thẳng, cậu cũng đừng trách móc."
Triệu lão gia không phải là hồng nương, cho nên nói chuyện khó tránh khỏi ấp úng.
"Vãn sinh không dám!"
"Ta đây cứ việc nói thẳng đi. Cậu cảm thấy nếu ta gả Kỳ Nhi cho cậu thì sao?"
Đường Bình Minh thụ sủng nhược kinh. Rồi lại khiêm tốn nói: "Đ-điều… điều này không được ạ… vãn sinh không xứng với Kỳ Nhi cô nương…"
"Aiz, nam hôn nữ gả thì có gì không xứng? Hiền chất thật sự là khách khí a! Muốn nói không xứng thì cũng là Kỳ Nhi chúng ta. Chỉ cần hiền chất đồng ý, hôn sự ta sẽ làm chủ!" Gái lớn phải lấy chồng a… Triệu lão gia cảm khái trong lòng.
"Trăm triệu lần không được! Vãn sinh sợ Kỳ Nhi cô nương không vui ạ…" Chuyện chỉ là hắn nhất sương tình nguyện.
"Hiền chất đến hỏi nàng đi. Cậu ưu tú như vậy, Kỳ Nhi nhà ta khẳng định sẽ đồng ý. Đến lúc đó, hiền chất hãy xin phép nhà cậu, đên đây cầu hôn, như thế nào?" Triệu lão gia thấy Đường Bình Minh còn do dự, "Nếu cậu không hỏi, Kỳ Nhi có thể sẽ gả cho người khác đấy."
Đường Bình Minh vừa nghe liền khẩn trương: "Vãn sinh sẽ hỏi nàng ngay a!"
¶¶¶¶¶
"Kỳ Nhi cô nương, ta… ta có câu không biết có nên hỏi hay không." Đường Bình Minh khẩn trương xoa xoa hai tay.
"Hả? Đường ca ca nói đi." Kỳ Nhi đang ngồi trên ghế nhỏ, nhàm chán ăn mía. Mấy ngày nay, Thảo Linh đã không dẫn nàng đi chơi nữa.
"Kỳ Nhi, muội… muội có muốn gả cho ta không?" Đường Bình Minh bị chính câu hỏi của mình dọa sợ. Trực tiếp như vậy có dọa nàng hay không a?
Vẻ mặt Kỳ Nhi hiện dấu chấm hỏi: "Cái gì là gả cho?"
"Chính là bái đường, kết làm vợ chồng. Ngày bái đường sẽ rất náo nhiệt." Đường Bình Minh nghĩ đến cảnh bái thiên địa cùng Kỳ Nhi mà ngượng ngùng cúi đầu.
"Chơi vui không?"
Kỳ Nhi thẳng ngoắc ngoắc nhìn Đường Bình Minh. Nàng càng nhìn, tim Đường Bình Minh đập càng nhanh.
"C… có…"
Mỗi một câu hỏi của Kỳ Nhi, Đường Bình Minh đều căng thẳng.
"Có đồ ăn ngon không?"
"Đương nhiên là có!" Đường Bình Minh khẩn trương đến độ hít thở không thông.
Kỳ Nhi ngẩn người nhìn hắn, rồi đột nhiên vui lên: "Chúng ta nhanh đi bái đường đi!" Nàng kéo tay Đường Bình Minh muốn chạy ra ngoài.
Đầu tiên, Đường Bình Minh cả kinh, tâm hoa nhất thời nộ phóng, nhưng lập tức ngăn cản nói:
"Kỳ Nhi! Không vội không vội. Hôn nhân đại sự là phải mai mối. Là cha mẹ chi mệnh. Ta phải đưa sính lễ đến trước."
Kỳ Nhi chuyển tròng mắt, suy nghĩ một lát nói: "Vậy được rồi, phải nhanh nha!"
Thảo Linh tỷ tỷ bắt giam nàng, chán muốn chết. Vẫn là cùng Đường ca ca bái đường một chút thì vui hơn.
Lại nói, Kỳ Nhi vẫn chưa hiểu cái gì là "Bái đường"…
Hiện tại, Đường Bình Minh mừng rỡ đến độ mất phương hướng. Kỳ Nhi hắn ái mộ đã đồng ý gả cho hắn! Và cửa ải cuối cùng chính là mẹ hắn.