Độc Phụ Khó Làm

Chương 2: Bị bán làm nô

Công nguyên năm 748, nhà Đường, thành Dương Châu.

"Lãnh phu nhân, ngài đoán xem tiểu nhân mang gì đến cho ngài này!"

Một tên đồ tể tuổi trung niên, vác bao tải, đi đến trước mặt Lãnh Ngưng Hương.

Hương cắn hạt dưa, nhìn bao tải.

Đồ tể thở hồng hộc, ném bao tải xuống đất, quệt tay chùi mồ hôi trên trán.

"Chuyện gì đây?" Hương hỏi.

"Lãnh phu nhân, đây là hàng thượng đẳng đấy!" Đồ tể dựng ngón cái; và cởi dây thừng quấn bao tải ra.

Hương đứng dậy nhìn, và tươi cười rạng rỡ ngay sau đó.

"Quả là thượng đẳng! Đi xuống lĩnh thưởng đi!" Hương vung tay trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào bao tải, trong lòng thì suy tính.

"Ờ… Lãnh phu nhân, dù sao cũng là hàng nhất đẳng của nhất đẳng, ít nhất cũng phải…"

Đồ tể xòa năm ngón tay.

"Gì đây, cò kè mặc cả à? Ngươi không đi hỏi xem Lãnh Ngưng Hương ta có thể tùy tùy tiện tiện ra giá sao?"

"Lãnh phu nhân, ngài đừng hiểu lầm. Ngài cũng biết Trương quản gia ở thành đông thanh toán vụ này không ít, vì ngài là người quen nên tôi mới đem hàng đến cho ngài xem trước."

Hương nhìn lại hàng, rồi gật đầu.

"Được rồi được rồi, vậy cũng được, nhưng lần sau không được viện lẽ này nữa."

Dù hơi cao giá, nhưng ta có thể hồi lại vốn, Hương nghĩ. Sai hạ nhân kéo bao tải xuống, nàng cười, bảo người chuẩn bị kiệu đến Đường phủ.

==========

Chuyện là, Đường phủ trước kia là sản nghiệp của Đường Dung – phú giáp một phương, nghe đâu còn là phú khả địch quốc. Vợ mất sớm, để lại một đứa con trai năm nay mười ba tuổi. Sau, Đường Dung lấy thiên kim nhà Tôn ngự sử. Chỉ là bái đường còn chưa kịp động phòng đã quy tiên đi gặp Diêm Vương.

Thiên kim Tôn ngự sử là quốc sắc thiên hương, chẳng qua khi đó nàng mới mười lăm tuổi mà đã gặp chuyện khắc phu, cho nên dù có quốc sắc cũng chỉ phải cô độc mà sống cho hết đời. Mặc dù phú khả địch quốc nhưng cũng chỉ là một quả phụ. Có điều, nàng không phải kiểu người phụ nữ tuân thủ nữ tắc. Chồng chết, theo họ chồng, nhưng nàng lại có sở thích "mài kính". Lãnh Ngưng Hương mở Di Hồng Viện ở Dương Châu, được tin, chuyên kiếm tìm các loại mỹ sắc để cung ứng cho nàng, dưỡng ở hậu viện mà hưởng dụng.

"Ây da, muội muội, nhàn nhã nha, nào giống chúng ta mệt nhọc đâu chứ!" Hương đánh tiếng chào hỏi.

Trong viện, nàng nằm nghiêng trên ghế, vẻ biếng nhác. Nàng mặc lụa mỏng, màu trắng, đường cong gợi cảm như ẩn như hiện. Bên cạnh nàng là một người nữ mặc áo lam, nhan sắc thua kém nàng, đút nàng ăn nho bằng miệng, như chốn không người, trong khi còn có hai tỳ nữ đứng quạt hai bên. Hương nhớ tới hai năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này mà giật mình. Tuy nàng từ chốn hồng trần mà ra, chuyện ái ân thấy cũng bình thường, nhưng hai nữ nhân sát bên âu yếm nhau như thế này thì hồng trần như nàng cũng không thể chấp nhận ngay được. Mà bây giờ coi như là quen rồi.

"Tỷ tỷ đại giá quang lâm là vì chuyện gì?" Nàng áo lam nói.

"Muội muội, muội xem ta mang cho muội cái gì tốt này!"

Hương sai hạ nhân mở bao tải ra.

Nàng áo lam nhìn mà cười khinh miệt, đứng dậy đi vào phòng. Nàng nằm trên ghế lại biếng nhác duỗi lưng, không thèm nhìn tới Hương.

"Lui về đi. Lần trước ngươi mang đến cái gì? Hại ta tốn không ít ngân lượng." Nàng phất tay áo, xuống ghế dài mang hài, và thưởng hoa.

"Muội muội xem một chút đi, lần này nếu thực sự không hài lòng thì về sau ta sẽ không bao giờ bước vào Đường phủ!"

Nghe vậy, Đường Ngữ Yên chỉ đành phải đi đến xem một chút. Tuy cả người bẩn thỉu nhưng cũng khó giấu được khuôn mặt có chút xinh đẹp.

"Quả nhiên có chút tư sắc." Yên khom lưng nhìn. "Nhìn hơi nhỏ. Mười hai mười ba tuổi sao."

"Nhỏ thì tốt thôi. Vài năm nữa cũng là đại mỹ nhân, chắc chắn khuynh quốc khuynh thành. Hơn nữa, cũng dễ thích nghi. Đứa nhỏ này là Triệu Tiểu Cương ra biển đánh cá, phát hiện ở trên đảo, ở tại cái xác sắt, ngay cả cơm cũng chưa thấy qua bao giờ, chân chính tách biệt với loài người đó, ahaha…" Hương cảm thấy thật là hiếm hoi.

Yên vặn cằm em, ai biết lúc này em tỉnh lại, và cắn tay Yên. Em giãy dụa cố thoát ra khỏi bao tải, kêu gào không ngừng, song làm cách nào em cũng không thoát ra được. Bọn hạ nhân thật vất vả mà áp chế em.

"Ôi! Tay muội không sao chứ? Mau, mau gọi người băng bó! Xem ta làm chuyện gì a?! Ta thật không biết nó bị điên…" Hương tự trách.

Yên nhếch môi cười: "Thú vị! Được rồi. Người này, ta muốn."

Hương trợn tròn mắt! Thì ra họ Đường có chứng chịu ngược? Nhưng tiền đến nào có đạo lý cự tuyệt?

Hương cười lớn: "Muội quả là có nhãn lực! Đây, người ta để lại cho muội."

Hương cầm túi ngân lượng, hết sức phấn khởi đi ra ngoài.

Khổ cho đứa bé này… Hương sau khi đi ra Đường phủ lắc đầu cảm khái.

Đúng thế, phàm là nữ nhân rơi vào tay họ Đường vận mệnh ngày sau chỉ có gian khổ. Đừng nhìn mặt Đường Ngữ Yên thấy thanh khiết mà vô hại, nàng ta là băng lãnh; con tim sắt đá lắm. Ngay cả nam nhân tuyệt tình cũng không sánh bằng. Ai mà Đường Ngữ Yên chơi qua, nếu thất sủng không phải tự sát, thì là bị bán vào Di Hồng Viện. Đường Ngữ Yên sẽ không quan tâm. Tốc độ đổi mới Di Hồng Viện còn không theo kịp.

"Ngươi tên là gì?" Yên thích thú nhìn em bị trói.

Em cũng không nói chuyện, dù có nói thì cũng chỉ là phát ra tiếng "a a". Em như dã thú bị kinh hãi, sắc bén nhìn Yên chằm chằm. Tuy vậy, khi Yên tới gần thì em run rẩy.

"Ngươi không nói sao? Kêu ngươi Kỳ Nhi thế nào? A, thật là giống mèo hoang. Ta không tin không thu phục được ngươi!"

Rồi Yên gọi hạ nhân dẫn Kỳ Nhi đi tắm.

===========

Thân thế Kỳ Nhi, chắc mọi người đã đoán được rồi… Đúng vậy, em vì Nhất Chu loạn tác mà xuyên về Đường triều. Là một hành khách trên chiếc máy bay tư nhân đó, bởi máy thời gian mà điện lưu xuất hiện dị thường, máy bay bị rơi xuống… Cha mẹ em ở nguy nan tự động bảo vệ em, cho nên em thoát khỏi cửa tử. Nhưng những hành khách còn lại thì không có may mắn đó.

Năm đó, em mới bốn tuổi.

Một đứa bé bốn tuổi mất cha mẹ, đi đến một nơi không người, sống ở hoang đảo… Em có thể sống sót đã là kỳ tích!

Bởi vì sống một mình trên đảo hoang, em không biết nói tiếng người. Không được giáo dục, hành vi và suy nghĩ của em tựa như thú hoang.

Nếu không có thảm họa thì hiện tại em đang ở xã hội hiện đại, cẩm y ngọc thực như thế nào, tương lai tươi sáng như thế nào chứ… Cha mẹ em thậm chí để em đi du học ở đâu cũng đã tính sẵn hết rồi; nhưng bây giờ em lại sắp trở thành đồ chơi của người khác!

Số phận quá trêu người a!